Hoa vừa nở đã tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tiếng trống trường vang lên từng hồi, từng tốp từng tốp học sinh túm năm tụm ba mỗi góc sân trường như một lũ chim vỡ tổ lao lên từng bật cầu thang của các tầng. Chưa đầy ba phút sau khi tiếng trống trường im bặt, sân trường đã vắng tanh không còn một bóng người. Bác bảo vệ treo cây gậy vào bên cạnh chiếc trống đỏ, quay lưng chắp tay phía sau đi về phía phòng bảo vệ.

   Đồng hồ trên tường chỉ đúng bảy giờ ba mươi sáng, sao đỏ đứng ngay ngắn ở cổng trường bắt học sinh đi học muộn để ghi tên vào sổ đầu bài và trừ điểm của mỗi học sinh đi học muộn. Một nam hai nữ đeo băng rôn ở bắp tay ghi hai chữ "sao đỏ" có vẻ rất nghiêm túc, một vài học sinh đạp xe đạp đến trường vừa xuống xe liền bị gọi lại ghi tên và đọc lớp.

   Mười lăm phút sau, từ bên ngoài cổng trường xuất hiện một cô bé chỉ cao chưa đến 1m6. Dáng người dong dỏng gầy, mái tóc tém ngắn cũn, khuôn mặt không được tính là xinh đẹp chỉ được liệt vào dạng ưa nhìn. Cô bé vừa đi vừa ngáp ngủ, bước chân không lấy gì là vội vàng mà cực kỳ thông thả, sau lưng khoác một chiếc ba lô nhỏ gọn mà chỉ đeo một bên quai, tư thái không giống học sinh ngoan ngoãn mà nhìn qua có phần ngỗ ngược.

   Cô đi ngang qua cánh cổng sắt vào trường, bác bảo vệ đứng ở bên trong phòng bảo vệ nhìn ra, lắc đầu nguầy nguậy. Cô ngẩng đầu lên, díp đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, đưa tay lên đầu, cao giọng hô.

   "Chào đại ca." Cô hướng về phía bác bảo vệ cười vô cùng rực rỡ, như thể chuyện đi học muộn là chuyện quá đỗi bình thường.

   Bác bảo vệ cười nhẹ, thấp giọng đáp: "Lại đi muộn à."

   Cô không đáp, lè lưỡi cười tủm tỉm rồi đi thẳng vào trong. Đi ngang qua ba bạn sao đỏ trong trường, cô nhanh chóng nghe được tiếng một bạn nam trong ba người lên tiếng.

   "Bạn kia đi học muộn tên là gì, lớp nào?"

  Bước chân dừng lại, cô đưa tay ngáp ngủ, lười biếng quay người, hất cằm giống như bản thân bị làm phiền.

   "Sao biết rồi mà ngày nào cũng hỏi thế? Không chán à?" Khuôn mặt cô khi nói chuyện không có chút thiện cảm khiến người nghe dễ chịu, mà ngược lại khiến người khác ghét cay ghét đắng cái thái độ ngông nghênh không coi ai ra gì như vậy.

   Nói xong cô không đợi cả ba người đáp liền nhanh chóng đi lên lớp. Cô học ở tầng bốn, đi lên đến nơi cũng khiến cô thở không ra hơi. Lớp cô nằm ở giữa hành lang, nếu đi từ cầu thang tay phải cô phải đi ngang qua hai lớp mới có thể đến lớp mình, còn nếu đi cầu thang tay trái cô chỉ cần đi ngang qua một lớp.

   Đi ngang qua hai lớp, những học sinh trong lớp nhìn thấy có người đi qua thì liền nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ. Cô không đi nhanh, mà bước chân rất chậm, có vài học sinh trong lớp còn ngó đầu ra cửa sổ trêu cô.

   "Này, tiết ba trốn không?" Một tên béo ú trốn dưới gầm ghế ló đầu ra khỏi cửa ra vào đằng sau nói với cô.

   Cô nép mình vào cánh cửa lớp nó, trong đầu đang nghĩ xem tiết ba lớp mình là tiết gì, hai phút sau gật đầu.

   "Đi đâu?" Cô hỏi nhanh.

   "Đi chơi điện tử ở sau trường?"

   "Ok, tiết ba gặp." Nói xong cô vẫy tay chào huynh đệ rồi đi thẳng về lớp.

   Đứng thập thò sau cánh cửa lớp mình, thấy cô giao đang quay lưng lấy đồ trong cặp, cô liền chạy ngang qua cửa lớp, đi men theo hành lang ra cửa sau, trong lớp có bốn dãy bàn, cô ngồi dãy bàn thứ ba, và dĩ nhiên là bàn cuối.

   Và truyền kỳ của trường học, những người ngồi bàn cuối, thường là những anh tài xuất chúng, và cô đang phải bò qua gầm bàn những anh tài ấy để về bàn mình.

   "Bỏ tay ra, có tin ăn đấm không?" Cô gằn giọng nhưng không dám lớn tiếng. Thằng bạn chết tiệt đang túm lấy cổ áo cô, không cho cô chui ra khỏi gầm bàn nó.

   Cô cấu thật mạnh vào mu bàn chân nó, đến khi nó giãy lên một cái, tiếng kêu của nó khiến cô giáo chú ý , cô thầm rủa tám đời tổ tông nhà nó.

   "Duy Anh, có việc gì thế?" Cô giáo đứng trên bục giảng nhìn xuống.

   Nó đứng lên gãi đầu, ngại ngùng đáp: "Dạ không, con đạp chân vào ghế thôi ạ."

   "Ngồi xuống đi." Cô giáo vẫy tay cho nó ngồi xuống.

   Cô giơ ngón giữa lên rồi nhanh chóng cuối đầu thật thấp bò về bàn mình, thành công trở về bàn trong sự bao che của đồng bọn. Ngồi bên cạnh cô là một bạn nữ, hiển nhiên cũng là đồng bọn của cô, thấy cô chui đến thì nhanh chóng nhấc chân cho cô chui vào, đến khi cô giao quay lưng lên bảng viết bài thì ra hiệu cho cô chui lên và ngồi ngay ngắn vào chổ của mình.

   Đến khi đã ngồi yên, cô liền dùng ánh mắt trừng những chướng ngại vật vừa rồi và lẩm bẩm cảnh cáo, nếu có thể giết người hoặc phóng tên bằng ánh mắt, cô rất muốn phóng hết tất cả lũ yêu nghiệt này. Đáp trả lại ánh mắt thù hằn của cô là những nụ cười giễu cợt của đồng bọn.

Cô nghiến răng lấy vở trong cặp đặt lên bàn. Ba quyển vở nhanh chóng được lôi ra, nhìn qua giống như là một học sinh chăm học, nhưng nếu ai nhìn kỹ sẽ thấy, bên trong vở không phải là những hàng chữ, mà là những dải sóng uốn lượn xiêu vẹo.

Bốn mươi lăm phút rất lâu mới qua hết, đến khi tiếng trống hết tiết vang lên, mười phút nghỉ ngơi diễn ra trong sự hỗn loạn. Cô nhanh chóng lôi ra gói xôi cùng chai nước, kèm theo là bốn cái xúc xích đặt lên mặt bàn, rất nhanh cả cơ thể đã ngồi chồm hổm trên bàn. Bốn năm thiếu niên khác từ các dãy bàn nhanh chóng tụ tập lại, đều là những anh tài bàn cuối như cô.

"Như nào, hôm nay có vụ gì không?"

Cô không để tâm lắm đến cuộc nói chuyện của chúng nó, hiện tại cô chỉ để tâm đến gói xôi trước mặt.

Khung cảnh hiện tại có phần không được bình thường, năm thằng vay quanh một đứa con gái, mà cả lớp thì ai vẫn ngồi yên ở vị trí cũ, chỉ có nơi bàn cuối của cô đã thành một đám lộn xộn.

"Vừa rồi thằng trên lớp H rủ trốn tiết ba đi điện tử đấy." Cô vừa nhai vừa nhồm nhoàm nói.

"Nhưng mà trốn nhiều thế này thì lộ đấy." Một thằng trong đám lên tiếng.

Cô cắn nốt cái xúc xích cuối cùng rồi uống thêm một ngụm nước mới nói tiếp.

"Tao trốn trước, hai thằng nữa đi cùng. Hết tiết năm chúng mày trốn ra nốt, bỏ giờ học phụ đi là được, xong đông đủ đi đâu thì đi."

Kết hoạch nhanh chóng được đặt ra, tiếng trống vào tiết hai lại vang lên, tất cả trở về vị trí cũ như chưa có gì xảy ra ban đầu.

"Lát trốn không?" Cô nghiêng đầu hỏi đứa ngồi bên cạnh.

Nó dịu dàng lắc đầu: "Không được đâu, mọi người đi đi."

Cô khoác tay lên vai đứa bạn, vỗ nhè nhẹ, ra vẻ đàn chị.

"Đi đi, có tớ mà, sợ gì?"

Nó cười: "Mọi người cứ đi đi, có gì tớ gọi báo."

Cô ngẫm nghĩ, ít nhất cũng phải có người ở lại trong lớp nắm bắt tin tức, chim lợn nhiều vô kể, sểnh ra là bị chúng nó bắn, phải để người của mình lại để bảo đảm an toàn, cô liền đồng ý.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro