Hoa vừa nở đã tàn p5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Chủ nhật trôi qua rất nhanh, lúc cô về đến nhà đã là tám giờ tối. Thả mình trên chiếc giường ấm áp quen thuộc, cô thở một hơi dài, không thay quần áo mà trực tiếp chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi rồi, hai hàng mi không còn đủ sức chống đỡ.

Chuông báo thức vang lên lúc bảy giờ kém mười lăm. Đôi tay vươn ra đầu giường bấm tắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, khoé miệng rên rỉ tiếng khó chịu khi bị đồng hồ làm phiền.

Đột nhiên hàng lông mày rung động mãnh liệt, đôi mắt trừng trừng mở lớn, khoé môi nhếch lên nụ cười rực rỡ. Nhìn nụ cười của cô lúc này cũng đủ cho người khác sợ hãi.

Nhanh chóng rời khỏi giường đi vào nhà tắm, thay đồng phục cùng vệ sinh xong, đi xuống tầng dưới, tìm cặp sách ở trong góc nhà hôm thứ bảy bị cô ném vào rồi đeo lên vai ba chân bốn cẳng chạy đến trường.

Nhìn cổng trường ở trước mặt, nhìn chiếc đồng hồ trên tay, vẫn còn tận mười phút nữa mới đến giờ, cô vuốt lại mái tóc, ngông nghênh đi ngang qua cánh cửa sắt vào trường.

Bước chân ngang qua phòng bảo vệ, nhìn người đang cầm cuốn sổ, trên bắp tay là băng rôn sao đỏ, cô đi chậm bước chân lại, đi sát lại người cậu ta, lên tiếng.

"Không ghi tên tôi nữa à?" Nói xong cô bật cười khanh khách không nhìn lại rồi tiến thẳng vào bên trong, nhìn cô lúc này giống như mới thắng một trận lớn.

Cậu nhìn cô hả hê giễu cợt mình trong lòng lại không có lấy một chút tức giận, ngược lại giống như được phát cho một viên kẹo ngọt ngày đầu tuần. Khoé môi nâng lên nụ cười ấm áp, bàn tay cầm bút ghi vào trong sổ sao đỏ một hàng chữ "Đồng phục không đúng quy định".

Cô chỉ nhớ đến việc đi học sớm, nhưng lại quên mất việc, cô vẫn sẽ bị ghi vào sổ đầu bài nếu như không cắm thùng và đeo khăn đỏ.

Nghĩ đến việc nếu như cô biết, khuôn mặt nhỏ bé ấy sẽ nhăn nhó đến đáng thương, cậu không nhịn được bật cười khiến hai người bên cạnh chú ý.

"Cậu sao thế?" Một bạn nữ quan tâm hỏi.

"Không sao." Cậu xua tay, cười lấy lệ.

***

   Chân gác lên ghế ngồi của người ngồi bàn phía trước, đôi mắt chăm chú dõi lên bảng nghe thầy giáo đang giảng bài, một tay móc xuống gói bim bim bên dưới ngăn bàn, đúng lúc thầy quay lưng lên bảng thì liền nhét miếng bim bim vào miệng.

   Cô nhai rất có kinh nghiệm, không phát ra tiếng động, không nhai quá nhiều lần. Khi bim bim được đưa vào miệng, cô sẽ dùng lưỡi ấn mạnh xuống miếng bim bim khiến cho nó mềm, nếu thầy không nhìn về phía cô, cô sẽ lập tức nhai và nuốt xuống thật nhanh. Đấy là kinh nghiệm quý báu của cô và đồng bọn.

   "Này, biết vụ gì ở khối mình chưa?" Bạn ngồi cạnh không nhìn cô, đôi tay tập trung viết bài nhưng miệng vẫn chuyển động không ngừng.

   "Vụ gì thế?" Cô khẽ khàng hỏi lại.

   "Bạn sao đỏ ở cổng trường hay ghi tên cậu ý, đang được một bạn lớp E theo đuổi đấy."

   "Thật á?" Cô hỏi lại, tiện tay nhét một miếng bim bim vào miệng.

   Bạn cô gật đầu: "Thật, cả khối biết mà, nghe nói theo đuổi cuồng nhiệt lắm. Gửi thư, rồi đi theo về đến tận cửa nhà."

   Cô nuốt nước bọt, cảm thấy miếng bim bim đang bị nghẹn giữa thanh quản. Thật sự còn có người mặt dày đến thế sao.

   Nhưng sao cô lại cảm thấy bản thân có một chút cảm giác gì đấy rất lạ khi nghe được tin này, giống như bị mũi kim chích nhẹ lên đầu ngón tay, không đau nhưng lại nhói buốt. Cảm giác này rất lạ, cô chưa từng có loại cảm giác này, nói đau cũng không phải, không đau cũng không phải, nhưng nó thật sự rất khó chịu.

   "Cậu có cái cảm giác như tớ khi nghe kể về chuyện này không?" Cô lí nhí lên tiếng hỏi.

   Bạn cô nghiêng đầu, hỏi lại: "Cảm giác gì?"

   Cô ấp úng một hồi, không biết dùng từ ngữ nào để nói cho phải.

   "Cái cảm giác giống như bị kiến cắn, hoặc là giống như dùng kim đâm vào đầu ngón tay ấy."

   Nó lắc đầu, suy tư một hồi: "không, tớ không có cảm giác đấy."

   "Sao tớ lại có nhỉ?" Cô thở dài, dùng một ngón tay chọc chọc lên lồng ngực mình, chổ này, có chút cảm giác gì đấy không được bình thường.

   "Aaaa!!!" Đột nhiên bạn cô hét lên một tiếng khiến cả lớp chú ý, thầy giáo nhăn mặt chỉ về phía bàn cô.

   "Dưới kia có chuyện gì?"

   Nó đứng lên, cười cười: "Xin lỗi thầy, con bị kẹp chân vào ghế ạ."

   Thầy phất tay: "Không có việc gì thì ngồi xuống đi."

   Im lặng được hai phút, người phía bên cạnh ngồi sát vào người cô, giọng nói như muỗi kêu vang lên bên tai như sợ ai nghe được.

   Cô cũng phối hợp gí sát tay vào.

   "Tớ biết cậu bị làm sao rồi." Bạn cô thì thầm.

   "Làm sao?". Cô tò mò.

   "Cậu thích bạn sao đỏ đấy rồi." Nó nói xong, còn tủm tỉm cười như đang nói một câu chuyện hài.

   Cô giật mình, không nói nên lời, hai mắt mở to, lắc đầu nguây nguẩy.

   Không thể nào, sao cô có thể thích cậu ta được, chuyện này quá là phí lý mà.

   "Chắc không phải đâu."

   "Không phải làm sao cậu có cảm giác ấy được chứ. Đừng dối lòng mình, thích là thích, không thích là không thích, đừng vì nhầm lẫn hay mơ hồ mà bỏ lỡ."

   Nó nói xong còn đưa cho cô một ánh mắt cổ vũ, cô nhận lấy cảm kích rồi cười trừ, úp mặt xuống bàn giả vờ đã ngủ. Nhưng thực ra lúc này trong đầu cô là một mảnh hỗn loạn, như một đống rối ren không có lời giải đáp. Như một đường mê cung không tìm được lối ra. Càng cố gỡ, càng rối. Càng cố nghĩ, càng loạn.

***

Tình yêu có đẹp đến mấy, rồi cũng có lúc kết thúc. Có một người từng hiện diện trong đời, từng cùng nhau cười, cùng nhau khóc, mặc dù kết thúc là bỏ lỡ nhưng khi nhìn lại, chúng ta đều không hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro