Hoa vừa nở đã tàn p6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trống trường tan học vang lên, cô đi cùng đám bạn con trai ra khỏi lớp, đi ngang qua hành lang thì người đi ở phía đối diện khiến cô không dám nhìn thẳng.

   Đúng là oan gia ngõ hẹp, sáng gặp trưa gặp. Cô quay đầu sang nói chuyện cùng đứa bạn bên cạnh, cố gắng quên lãng đi người đang đi ngang qua cô. Nhưng cho dù có nói thế nào cô cũng không thể tập trung vào câu chuyện, mọi tâm trí đều đã đặt vào bóng dáng kia mất rồi.

   Mười một giờ đêm.

   Nằm trên giường nhìn lên trần nhà, ánh đèn pha lê hắt hiu trong căn phòng, mùi tinh dầu bạc hà thoang thoảng. Cô kéo chăn cao đến cổ, phía trong chăn, cô đặt tay lên tim mình, tự hỏi.

   Rốt cuộc cô thật sự thích cậu ta hay sao, nếu không tại sao khi nghe thấy việc có cô gái khác theo đuổi cậu ta, cô lại có cảm giác khó chịu đến thế. Nếu không thì sao cô lại cảm thấy lòng ngực bối rối khi nhìn thấy cậu ta.

   Thích... chẳng lẽ đây gọi là thích?

   Thích một người, có phải chăng là sự ích kỷ, là sự chiếm hữu không muốn ai dòm ngó đến thứ mình thích. Thích một người, phải chăng là ngay cả một ánh mắt, một nụ cười cũng không muốn cùng ai khác san sẻ, nếu vậy, cô thật sự đã thích cậu ta rồi.

   Sau một đêm khẳng định được tình cảm của mình, đôi mắt lấp lánh lên sự tự tin, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cô sẽ không bỏ cuộc, sẽ không dễ dàng thua cuộc cho dù là bất kể ai.

   Chỉ cần là cô biết bản thân thật sự thích, cô nhất định sẽ cố gắng đến cùng.

***

Đồng hồ chưa chỉ đến bảy giờ sáng, cô đã đứng trước cổng trường. Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô bước từng bước hiên ngang đi vào, dừng chân lại trước phòng bảo vệ.

Nhìn người đang đứng đối diện mình, cô mỉm cười, đặt vào tay cậu ta một tờ giấy, trước khi đi còn dặn dò: "Đọc xong cấm vứt, không thì đừng trách."

Nhìn bộ dạng ngông nghênh của cô, cậu không nhịn được mím môi cười, nhưng không trực tiếp trả lời, đợi đến khi cô đi xa khỏi tầm mắt, bàn tay mới chậm rãi mở tờ giấy vừa rồi. Từng nét chữ ngoằn ngoèo nhưng có vẻ như đã được viết rất cẩn thận, một hàng chữ ngắn gọn trên mặt giấy khiến cậu sững người, nhanh chóng gấp lại tờ giấy, nhìn xung quanh rồi cất vào túi quần.

Khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng lại không thể che giấu được phần tai đã ửng hồng.

Trong tờ giấy, cô viết.

"Tôi mới phát hiện ra tôi thích cậu rồi, vậy nên tôi cho cậu thời gian chấp nhận tôi. Dĩ nhiên tôi đã thích thì cậu đừng mong có người khác, tôi thế nào cậu biết đấy, bạn trai tương lai của tôi."

***

Trống trường vang lên báo hiệu đến giờ ra chơi, cô vẫn còn đang nằm gục trên mặt bàn ngủ gật thì bị một đám xung quanh đánh thức.

"Xuống căng tin ăn không?"

Nhìn xuống cái bụng xẹp lép đang kiến nghị của mình thì cô ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy đi theo chúng nó xuống căng tin. Đi ngang qua chiếu nghỉ của hành lang tầng hai thì bắt gặp một cảnh tượng rất ngôn tình.

Một cô gái tóc dài, khuôn mặt thanh tú, tay cầm bức thư được gói ghém cẩn thận đưa cho một chàng trai. Còn chàng trai thì lạnh nhạt, tay nhét vào túi quần, không có ý muốn nhận bức thư ấy.

Một thằng bạn bên cạnh cô huýt sáo, một đám thi nhau làm theo, có đứa còn vỗ tay.

"Nhận đi, đừng phụ lòng của người ta thế." Một đứa trong đám bạn cô hét lên.

Cô đứng dựa vào cầu thang, một tay nhét túi quần, miệng nhai kẹo cao su, tư thế lười biếng mà bá đạo, đôi mắt thích thú xem kịch hay.

Cậu ta nhìn cô rồi lại dời tầm mắt đến bức thư, đôi tay thon dài chạm đến bức thư. Cho đến khi cậu ta cầm bức thư trong tay, cô mới biết lòng ngực khó chịu đến mức nào.

Đúng khoảnh khắc cô định xông tới đạp cho hai người họ vài cái thì cậu ta đưa tay vẫy vẫy cô lại, chẳng hiểu lẽ vì sao trong con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô lại len ra khỏi đám đông đến gần cậu ta.

Nhìn cô gái đứng ngay trước mặt mình, sống mũi không quá cao, nhưng lại hài hoà với tổng thể. Cô đẹp nhất chính là đôi mắt nâu, linh động giống như biết nói.

Cậu đưa bức thư đến trước mặt cô, nhẹ giọng thì thầm: "Muốn đọc không?"

Cô không nghĩ đến việc cậu ta đưa cho cô bức thư, đang lúng túng không biết nên làm gì thì cô gái đối diện chỉ tay về phía cậu ta.

"Thư tôi đưa cho cậu, sao cậu lại hỏi bạn ấy muốn đọc không?" Cô gái tức đến hai mắt đỏ ngầu lấp lánh nước, bờ môi run rẩy nhìn hai người bọn họ.

Cô đang đợi xem cậu ta nói gì, cô rất tò mò về câu trả lời của cậu ta, nếu nói không đúng cậu ta nhất định sẽ làm trò cười cho tất cả mọi người.

Cậu ta nhìn cô, rồi lại nhìn bức thư, rồi tầm mắt áy náy nhìn về phía cô gái ấy.

"Xin lỗi cậu, bạn gái tôi hay ghen, để cô ấy nhìn thấy rồi, nếu không đưa cô ấy đọc thì rất phiền phức."

Chỉ một câu "bạn gái tôi" như một tiếng chuông đánh thẳng vào tai những người xung quanh, rất nhanh những tiếng xì xào bàn tán vang lên.

Đám bạn cô cũng không chịu chậm một giây nào, dồn dập hỏi tới tấp.

"Cái gì đang xảy ra thế, bạn gái tôi... thiên địa ơi đùa à?"

"Thật không, con yêu quái kia ra đây kể cho các ông nghe nhanh lên!"

"Tôi có nghe nhầm không, yêu tinh trường học có bạn trai rồi, đã thế còn là học sinh ngoan nhất nhì trường, lại còn là sao đỏ, thế này có còn thiên lý không?!"

Từng tiếng than thở kinh ngạc vang lên, cô nhìn khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười của cậu ta, trong lòng không có lấy một chút tức giận. Cô còn nghĩ cho cậu ta thời gian, nhưng có lẽ là không cần.

Hai người nhìn nhau, đồng thời mỉm cười dịu dàng như đã thân thiết rất lâu rồi.

Có những điều không cần nói, chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng đủ để thấu hiểu. Có những việc càng nói ra càng rối ren, nếu thật sự trong tâm có nhau, ánh mắt cũng có thể hoá giải mọi việc.

Sự việc cô có người yêu rất nhanh trở thành một tin nóng trong trường, không phải việc cô có người yêu là lạ, nhưng nếu cô yêu một người tương tự như cô hẳn là không có việc gì. Cái khiến mọi người kinh ngạc ở đây chính là cô yêu một nam sinh học giỏi nhất nhì trường, còn là sao đỏ của khối, hai người giống như đứng ở hai thái cực khác nhau mà lúc này lại có thể gắn kết được với nhau tạo nên một kỳ tích.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro