Hoa vừa nở đã tàn p7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng trống trường vang lên từng hồi, từng nhịp... từng nhịp... rồi nhanh dần, tựa như lồng ngực cô lúc này, lên xuống theo từng nhịp trống, càng về sau càng bồi hồi theo tiết tấu dồn dập của tiếng trống.

Trống vừa ngưng, cô hít một hơi thật sâu, hít đi hít lại đến tận ba, bốn lần. Đứa bạn cùng bàn biết chuyện hôm nay, thấy cô như vậy bèn đập mạnh vào lưng cô, nói nghiêm túc.

"Cứ bình tĩnh, giống như có thêm một người đi ăn cùng, đi chơi cùng, không có gì phải lo lắng."

Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy cũng đúng. Chỉ là hẹn hò, cùng đi ăn, đi xem phim, có gì khác với những đứa bạn khác của cô đâu. Chỉ khác ở cái danh phận bạn trai, còn lại giống hệt. Nghĩ đến thế cô tự tin hẳn, thẳng lưng quay đầu nói tạm biệt với đồng bọn, chúng nó không biết hôm nay cô đi đâu nên lên tiếng kéo cô ở lại chơi điện tử. Cô liền xua tay nói bận rồi cầm cặp chạy như bay ra khỏi lớp xuống cổng trường.

Rất nhanh cô đã nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp cùng dáng người cao cao ở ngoài cổng trường. Cô chậm rãi bước lại, lúc này cô có cảm giác mình sắp không thở nổi.

"Ê." Cô lên tiếng gọi, chọc chọc vào lưng áo cậu ta.

Bóng lưng chậm rãi quay lại, cậu ta cao hơn cô một cái đầu, nên lúc nhìn cô cậu ta phải cúi đầu.

Lúc này là mười hai giờ trưa, ánh mặt trời hắt xuống khuôn mặt cậu ta nhìn ấm áp như lửa, khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm lấy.

Hoá ra thế này gọi là yêu, mọi hành động cử chỉ của đối phương đều khiến bản thân cảm thấy đẹp mắt.

"Cậu biết tên tôi mà, tôi không phải là Ê." Cậu ta cúi đầu, khẽ cười búng nhẹ lên mũi cô.

Cô bối rối, ho nhẹ một tiếng, tròng mắt đảo liên hồi: "Ừm, tôi nhớ rồi, Kiệt."

Nhìn khuôn mặt lúng túng của cô, cậu không nhịn được đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu, lúc này cậu cảm thấy cô rất nhỏ bé, không còn vẻ ngông nghênh hay bất cần đời mọi khi.

"Nhớ rồi thì lần sau đừng quên, lên xe đi." Kiệt nói bằng giọng nhẹ nhàng đầy vẻ chiều chuộng.

Ngồi sau yên xe Kiệt, cô có cảm giác như tất cả vạn vật xung quanh đều vô hình. Những người đi xung quanh đều mặc lên mình một chiếc áo tàng hình, cả con đường chỉ còn mỗi hai người. Hai người cùng nhau đi ăn pizza. Sau một tối nhắn tin qua lại trao đổi về món ăn ngày hôm nay hẹn hò sẽ ăn, cuối cùng hai người mới quyết định theo ý cô đi ăn pizza.

Có vẻ như Kiệt lái xe nên con đường trở nên quá đỗi gần, chỉ chưa đầy vài câu trò chuyện đã đến nơi. Cô thầm than thở, mong rằng con đường có thể xa thêm một chút nữa.

Kiệt đưa một miếng pizza đến trước mặt cô, cô rất tự nhiên lấy thêm tương ớt rồi chậm rãi đưa miếng bánh lên miệng, từ từ thưởng thức.

"Ở đây ăn khá ngon." Cô vừa nhai vừa nói.

Kiệt rót cho cô một cốc coca, đẩy tới bên cạnh: "Đừng có vừa ăn vừa nói, nghẹn bây giờ."

Cô cười, không đáp, thản nhiên nhận sự dịu dàng cùng quan tâm của Kiệt không chút bối rối.

Hoá ra cảm giác lo lắng cùng sợ hãi trước khi gặp mặt của cô là thừa, với hai người có tình cảm với nhau, sự bối rối sẽ biến thành quan tâm, sự lo lắng sẽ trở thành ấm áp.

Sau khi ăn xong hai người đến rạp chiếu phim cách chỗ ăn khoảng năm, sáu ngã tư, không quá xa cũng không quá gần. Ngồi phía sau, cô hỏi.

"Cậu thấy tôi có nặng không?"

Kiệt im lặng hồi lâu, giống như đang ngẫm nghĩ, mãi mới chịu đáp: "Không tồi, cũng nặng."

Cô nhăn mặt, cao giọng: "Cái gì, cậu có vẫn đề à, tôi mà nặng!"

Nghe giọng là biết cô đã tức giận, cậu bật cười khanh khách, đỗ xe đạp lại bên vỉa hè, quay người lại nhìn cô, chậm rãi khẳng định.

"Tin tôi đi, nếu như cậu không nói chuyện, tôi còn không biết cậu đang ngồi ở đằng sau nữa đấy."

Nói xong không đợi cô đáp Kiệt tiếp tục đạp xe đi về phía trước.

***

"Này, phim này không có mà à?" Cô vừa ăn bỏng ngô, vừa lảm nhảm bình luận bộ phim đang chiếu.

Kiệt nhìn cô vừa tập trung ăn, vừa chăm chú xem phim, lúc này cô khác hẳn bộ dạng lúc ở trường học. Chỉ còn lại nét tinh nghịch như một đứa trẻ, không xù gai góc như mọi ngày.

"AAAAAAAAAAAAA!"

Tiếng hét của người này trộn lẫn với người kia, cậu nghiêng đầu nhìn người ngồi bên cạnh, gói bỏng ngô trên tay đã không còn dấu vết. Đôi mắt mở to trừng trừng nhìn màn hình.

Nắm lấy cổ tay mỏng manh, khẽ lay nhẹ, Kiệt quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?" Thấy khuôn mặt hết trắng lại xanh của cô khiến cậu buồn cười.

Cô mấp máy mãi không ra câu, mãi một lúc sau mới hoàn thành một câu ngắn: "Con ma... nó vừa đi ngang qua."

Nghe cô nói xong, cậu không nhịn được bật cười thành tiếng, rốt cuộc đây có phải yêu nữ trong trường hay không.

Nghe thấy tiếng cậu cười, cô không nhịn được nghiêng đầu, tức giận đấm mạnh lên cánh tay Kiệt.

"Cười cười cười, cười cái gì mà cười?!"

Nhìn cô tức giận, Kiệt càng thêm dịu dàng, nắm lấy bàn tay cô, đan năm ngón tay vào nhau.

Cô im lặng, cảm nhận hơi ấm ở bàn tay đang truyền đến, lúc này rất may là trong rạp chiếu phim rất tối, không ai có thể nhìn được gò má đã ửng hồng của cô.

Bàn tay cô rất nhỏ, lúc cầm trong tay, cậu có cảm giác như đang cầm bàn tay của một đứa trẻ, vừa bé vừa mềm.

Hai người quên mất việc túi bỏng ngô đã rơi xuống đất, hai bàn tay đan chặt, có thứ gì đó ở trong tim đang dần gắn kết thêm chặt chẽ.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro