Hoa vừa nở đã tàn p8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Cô bị điên à?!" Tiếng hét từ dưới tầng vang vọng lên trên khiến cô bừng tỉnh trong giấc ngủ.

   Nghe kỹ tiếng hét thì cô mệt mỏi thở dài, trùm chăn lên đầu cố gắng che đi tiếng hét ngoài kia, nhưng từng chữ từng chữ vẫn lọt vào tai cô không sót một từ nào.

   "Tôi đã chấp nhận cho ông và nó ở với nhau, nhưng với điều kiện đừng làm gì quá phận trong nhà này. Tôi không muốn cho con tôi biết, nhưng ông và nó còn dám ngủ với nhau ở ngay dưới phòng con tôi ở, ông có còn là con người không?!"

   Hất chăn qua một bên, cô như phát điên giật mạnh cánh cửa đi ra khỏi phòng, bước nhanh xuống phòng khách thì cảnh tượng trước mắt đã khiến cô bàng hoàng. Những mãnh thuỷ tinh rơi đầy trên sàn nhà, tấm kính trên bàn ăn đã vỡ toang, lúc này phòng khách như một bãi chiến trường đổ nát chỉ còn lại phế tích.

   Mẹ cô đang ngồi ở chân cầu thang cách cô vài bước, còn bố cô thì đang đứng chỉ tay về phía mẹ cô hét lên. Phía sau lưng ông là một con thỏ tỏ ra mình vô cùng nhỏ bé và yếu đuối.

   "Các người diễn đủ chưa, một tháng diễn đi diễn lại vài lần mà không chán à?" Cô chán ghét lên tiếng, khoé môi nhếch lên nụ cười khinh miệt.

   "Mày đừng học kiểu ăn nói của mẹ mày, vô giáo dục." Bố cô gằn lên từng tiếng, tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng.

   "Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, nhướng mày tỏ ra hiểu biết: "À, thế chẳng lẽ tôi phải học ông là đưa người làm lên giường thì mới gọi là có giáo dục."

   "Mày... mày..." Bố cô tức đến mức thở gấp, mệt mỏi ngồi xuống ghế, thở dồn dập. Phía sau lưng ông có một bàn tay nhỏ bé vỗ nhè nhẹ lên lưng.

   Cô nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt, không có thấy một phần thương xót.

   "Giả tạo." Cô vứt lại hai từ rồi đi thẳng lên phòng không nhìn lại màn kịch ở dưới tầng.

***

Ngồi đung đưa ở phía sau yên xe, tựa đầu vào tấm lưng vững chãi đằng trước. Từng nhịp bước chân rất ổn định không khiến cô bị lắc lư.

Ngồi sau xe Kiệt đi hết từ con phố này qua con phố khác, hết từ đoạn đường này qua đoạn đường khác mà không chút mệt mỏi.

Xe dừng đèn đỏ, Kiệt nghiêng đầu hỏi cô.

"Cậu muốn uống gì không?"

Cô bĩu môi lười biếng, ôm lấy người phía trước, tựa đầu vào lưng cậu lắc đầu.

Biết cô có chuyện không vui nên Kiệt cũng không hỏi nhiều, chỉ chăm chỉ đạp xe đưa cô đi dạo khắp các tuyến phố, đúng lúc này thì người phía sau lên tiếng.

"Dừng lại."

Cậu nhanh chóng táp xe vào lề đường, nhìn theo tầm mắt cô là một quán ăn đồ Tây, bên ngoài là một cặp nam nữ, nam trung tuổi, nữ cũng tầm hơn ba mươi, khuôn mặt đằm thắm, không có dấu hiệu của tuổi già.

Cô nhìn người phụ nữ đang mỉm cười hạnh phúc ở bên kia đường, nhìn người đàn ông dịu dàng khoác áo lên vai người phụ nữ ấy, khoé môi gắng gượng đưa ra một nụ cười mệt mỏi.

Kiệt vẫn giữ im lặng, có những chuyện cậu không nên hỏi, vì đôi khi hỏi chính là dùng một mũi dao đâm lên tim người khác. Có những việc, giữ im lặng là tốt nhất.

"Kia là mẹ tôi." Cô chua chát mở miệng, giọng nói đã khàn đi nhiều.

Kiệt đưa tay xoa đầu cô, vuốt nhẹ lên gò má, thấp giọng nói.

"Có những sự lựa chọn của người khác chúng ta cảm thấy nó nực cười và không đáng, nhưng chỉ có họ là người trong cuộc họ mới thực sự hiểu và cảm nhận được là đáng hay không. Có đôi khi chúng ta cảm thấy lựa chọn của họ là sai, nhưng vì họ thích nên cho dù sai cũng thành đúng. Có những việc chúng ta không thể thay đổi thì thay vì phản kháng chúng ta nên học cách chấp nhận, vì hạnh phúc của mỗi người, không đến lượt người khác bình phẩm. Hãy học cách tôn trọng quyết định của người khác, và của mẹ cậu, hãy cứ tin là họ có lý lẽ của riêng mình."

Cô ngẩng đầu nhìn Kiệt, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, rồi từng giọt, từng giọt. Cậu xuống xe gạt chân chống, ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô.

Để mặc cho cô khóc trong ngực mình, lúc này chỉ có khóc mới là cách giải quyết tốt nhất, khóc được thì sẽ ổn hơn.

Những lời an ủi của Kiệt khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Kiệt nói đúng, có những việc cô không thể can thiệp và thay đổi thì nên học cách chấp nhận thay vì phản kháng.

Thanh xuân, gặp được người có thể cùng cô khóc, cùng cô cười, với cô thế là đã quá đủ mãn nguyện.

Đi được một đoạn, trời bỏng dưng đổ cơn mưa, cơn mưa ngày càng nặng hạt, rào rào rơi xuống rồi lăn dài trên mặt đất. Cô ngồi sau yên xe, hét lên.

"Còn không mau tìm chỗ trú mưa!"

Cậu trai đang đạp xe không hề có ý định dừng lại, ngược lại còn đạp nhanh hơn.

"Chẳng phải đang buồn còn gì, khóc trong cơn mưa sẽ không ai thấy mình yếu đuối đâu."

Nghe đến đây cô mới thấy lồng ngực mình khó chịu đến nhường nào, mới phát hiện bản thân đã cố gắng kìm nén khổ sở bao nhiêu. Ôm chặt lấy Kiệt, cô cắn môi oà khóc, từ nức nở cho đến khi vỡ oà. Kiệt mặc kệ người ngồi phía sau đang khóc, cậu đi hết con phố này sang con phố khác, rồi đi ngang qua một bờ sông, lúc này đường rất vắng, mà cơn mưa vẫn chưa ngừng rơi xuống, ngày một to hơn.

Cậu đỗ xe lại ven sông, nhìn cô gái ngồi ở trên yên xe mắt đã đỏ ngầu, không nhịn được đưa tay lên vuốt ve gò má. Kiệt ôm cô vào lòng, cô rất gầy, khi ôm cô, cậu có cảm giác như chỉ cần nới lỏng tay cô có thể bay đi mất.

"Khóc đã rồi chứ?" Cậu hỏi.

Cô gật đầu, cười gượng gạo: "Chắc bây giờ nhìn xấu lắm à?"

Kiệt tỏ ra nghiền ngẫm, nhìn khuôn mặt cô từ trái qua phải, lắc đầu kiên định: "Không đến nỗi, vẫn chấp nhận được".

Cô vừa định lên tiếng phản bác thì bờ môi bị ngăn lại bằng một nụ hôn nóng rực. Kiệt hôn rất chậm, không quá táo bạo nhưng lại mang theo một ngọn lửa hừng hực. Cô ban đầu sợ hãi rồi dần dần cũng phối hợp vòng tay lên cổ Kiệt, đáp lại nụ hôn một cách nhẹ nhàng.

Dưới cơn mưa, màn đêm như muốn nuốt trọn lấy tất cả. Ở bên bờ sông, có hai kẻ yêu nhau quên cả đường về.

Tình yêu, không cần phải hứa hẹn cho nhau trăm điều, chỉ cần lúc yếu lòng, lúc bất lực, có người để tựa vào bấy nhiêu thôi là đủ.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro