Hoa vừa nở đã tàn p9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cô vuốt lại mái tóc trước gương, từ ngày bắt đầu hẹn hò, cô dần chăm chút đến bề ngoài của mình hơn. Xoay người trong gương, áo đã cắm thùng chỉnh tề, nhìn chiếc khăn đỏ trên bàn, nhìn qua nhìn lại thế nào vẫn không thấy hợp mắt, cô liền bỏ qua ý định đeo khăn đỏ. Cầm cặp sách ra khỏi phòng thì đột nhiên cửa phòng mở ra, mẹ cô từ ngoài bước vào, dịu dàng nhìn cô.

"Con chuẩn bị đi học à?" Mẹ cô đứng bên cánh cửa, giọng của bà rất êm tai.

Cô đáp nhanh: "Vâng."

Mẹ cô ngồi xuống giường, thở dài nói: "Đã tới giờ chưa, nói chuyện với mẹ chút được không, mẹ có chuyện muốn nói."

Cô nhìn đồng hồ, không đắn đo kéo ghế ngồi xuống trước mặt mẹ, im lặng chờ đợi mẹ lên tiếng.

"Mẹ và bố con quyết định ly hôn." Bà nói rất chậm, giống như câu nói này đã rút đi rất nhiều sức lực của bà.

Cô không đáp, dường như kết quả này không khiến bản thân cô quá bất ngờ, không để lộ ra một chút thất vọng nào, cô vẫn im lặng ngồi lắng nghe.

Bà nhìn bàn tay mình mà không ngẩng đầu nhìn cô.

"Bố và mẹ cưới nhau gần hai nươi năm nay, cũng chỉ có một mình con. Vài năm gần đây mẫu thuẫn của bố và mẹ càng nhiều, mẹ biết con hiểu. Vì con nên mẹ cố gắng sống chung với bố con cho đến ngày hôm nay, mẹ muốn con có một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng con đã lớn, mẹ biết con là đứa con gái hiểu chuyện, mẹ mong con không đau lòng vì quyết định của bố mẹ." Nói đến đây, mẹ cô bật khóc, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Cô thở mạnh, nắm lấy bàn tay mẹ, trấn an: "Mẹ yên tâm, con chỉ mong mẹ hạnh phúc, dù cho lựa chọn của mẹ như thế nào, con đều ủng hộ mẹ."

"Cảm ơn con." Bà ôm lấy cô vào lòng, trút được hết tâm tư trong lòng, bà thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Đột nhiên nhớ ra một chuyện, bà buông tay con gái, nhẹ giọng hỏi.

"Mẹ và bố con ly hôn, căn nhà này bố con sẽ ở, còn mẹ sẽ mua một căn nhà khác. Con muốn sống cùng ai là tuỳ ở con, bố mẹ đều tán thành. Hoặc nếu con muốn đi du học, mẹ cũng sẽ ủng hộ con. Chỉ cần con muốn, mẹ đều sẽ đáp ứng."

Cô cười, lắc đầu: "Hiện tại còn chưa cần thiết, để sau rồi nói đi mẹ."

Hai mẹ con nói thêm với nhau vài câu, cô nói tạm biệt rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, trước khi ra khỏi phòng cô còn nói thêm: "Con mong mẹ sẽ hạnh phúc với người mẹ lựa chọn, đừng lặp lại sai lầm lần hai."

Nói xong cô đi thẳng xuống cầu thang, không nhìn khuôn mặt hết trắng rồi lại hồng của bà.

Bà không rõ con gái mình đã biết được chuyện gì, nhưng khi nghe được lời nói ấy của con, bà biết, con gái bà ủng hộ và tôn trọng quyết định của mình, chỉ bấy nhiêu thôi cũng là niềm an ủi lớn nhất với bà rồi.

Lấy chồng được gần hai mươi năm, hạnh phúc trọn vẹn mười hai năm. Tám năm còn lại với bà như là bị giam cầm trong đau khổ, nhìn chồng mình ngoại tình cùng người làm, nhìn chồng mình trắng trợn ân ái trong căn phòng chung. Nhìn chiếc gối, tấm chăn, hay chiếc giường của mình bị bôi bẩn.

Tám năm trời, hạnh phúc đã biến mất tám năm nay. Cho đến hai năm trước, bà gặp được người đàn ông hiện tại, người thấu hiểu nỗi đau khổ của bà, thấu hiểu được sự bất lực cùng bao nhiêu gắng gượng của bà, người dám bỏ mặc hết tất cả ôm bà vào lòng mà vỗ về. Lúc ấy, bà tưởng mình đã được hồi sinh thêm lần nữa.

Lúc ấy bà mới hiểu, phụ nữ chưa bao giờ là sợ yêu, chưa bao giờ là không dám yêu ai sau những tổn thương. Chỉ đơn giản là, phụ nữ chưa gặp được đúng người. Khi gặp được đúng người tình nguyện hạ xuống tự tôn mà ôm lấy người phụ nữ nhiều tổn thương vào lòng, thì phụ nữ đồng thời cũng sẽ hạ xuống gai nhọn mà yếu đuối oà khóc.

Thật ra, chỉ cần gặp đúng người, thời điểm hay duyên số đều không quan trọng, quan trọng là lòng người.

***

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, đã hai tháng trôi qua, cô đã về nhà mẹ ở cùng bà. Nằm trên giường, nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, cô thở dài, bấm một dãy số quen thuộc.

Vài tiếng chuông vang lên, giọng nói trầm thấp cô nghe cũng thấy vui vẻ.

"A lô"

"Anh đang làm gì đấy," hai tháng trôi qua, cách xưng hô của cô và Kiệt cũng đã thay đổi, càng lúc hai người càng trở nên thân thiết, tình cảm ngày một đậm sâu.

"Anh đang đi mua đồ cùng mẹ, còn em đang làm gì?"

Giọng nói chìu chuộng từ đầu dây bên kia như một sợi lông vũ vuốt ve nhẹ gò má cô.

"Em đang nằm thôi, rất chán." Cô bĩu môi, than thở.

Tiếng cười khẽ vang lên: "Ngoan ở nhà đi, khi nào anh về đến nhà anh sẽ nhắn tin nhé?"

"Được rồi, em biết rồi."

Cúp máy, cô nghịch vài dãy số trong danh bạ, cuối cùng cũng bấm một dãy số khác. Rất nhanh có người nghe máy.

"Ê, đi chơi không?" Cô hỏi.

"Đi đâu, bây giờ à?"

"Ừ, đi không, qua đón đi rồi rủ thêm mấy đứa kia nữa."

"Ok, chờ tí qua luôn."

Nghe tiếng tít tít tít phát ra, cô bật dậy khỏi giường lục tủ tìm quần áo để thay. Có đồng bọn đi chơi cùng sắc mặt của cô nhanh chóng tươi tỉnh hẳn lên.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro