10. ngày mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày mai thức dậy,

ước gì tôi chỉ là một chú chim, thoải mái chao mình giữa những gợn mây, cất tiếng hót hòa với tiếng suối chảy róc rách và thanh âm gió ùa vào lòng lá cây kêu xào xạc, tạo thành bản hòa âm của thiên nhiên. có thể tôi sẽ vô tình vướng vào cuộc đi săn của chú đại bàng hay diều hâu nào đó và thành bữa trưa béo bở trong bụng chúng, kết thúc một vòng đời; cũng có thể là sẽ chết vì già trên chiếc tổ ấm áp của mình.

ước gì tôi là một chú gấu, xem nơi rừng sâu là nhà, gọi những ngọn cây xanh um là bạn và nhảy ùm xuống dòng nước mát lạnh để tìm vài con cá lấp đầy cái bụng to béo. rồi tôi cũng đến lúc chết, lúc lìa đời tôi sẽ gào lên tiếng kêu đầy oán hận vì viên kẹo đồng ghim vào giữa trán và làn khói nhẹ bay lên từ nòng súng của người thợ săn; còn may mắn thì tôi sẽ ăn một bữa no nê cuối cùng với bầy trẻ rồi chết khi cuộn mình trong chiếc hang quen thuộc.

ước gì tôi là một gợn mây nhỏ, lặng lẽ trôi bình yên, mượn sức gió ngao du thế gian, buông bóng râm xuống đầu vạn vật. rồi dần thay áo mới, chuyển từ màu trắng bông xốp mềm mềm nhìn vào thấy ngòn ngọt nơi đầu lưỡi sang một màu xám ngắt trông buồn buồn. tí tách tí tách, tôi rơi rơi rồi lại rơi, hạ mình trên mầm cây nhỏ xíu đang vươn tay đón chào, trải thành lớp vải trong suốt lấp lánh trên mình những ngọn cỏ dại.

ước gì tôi chỉ là hạt cát, ườn mình dưới nắng trời lắng nghe sóng biển rì rào hát ru mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi tối. ngước mắt ngắm nhìn trời, một màu xanh biên biếc, điểm chấm gợn mây trắng hững hờ trôi, kìa đàn hải âu lại đang dập dìu đôi cánh chuẩn bị lao xuống làn nước dùng mỏ quắp lấy một chú cá tươi cho mình. một đám người ồ ạt đến chạy giỡn trên bãi cát mịn âm ấm cái nắng, bọn trẻ vốc chúng tôi vào xô rồi xây thành tòa lâu đài nho nhỏ. rồi một ngày đẹp trời, sóng biển đánh mạnh tới, cuốn phăng tôi ra khơi, ồ nhưng không có gì lo cả vì biển vẫn hiền hòa bao dung thế thôi, mặt nước nhấp nhô như chiếc nôi ru tôi chìm vào giấc ngủ.

nhiều ước mơ quá, nhiều khát khao quá nhưng thôi tôi phải trở lại với thực tại đây, với chiếc bàn học sách vở lổn ngổn, với những bài toán đang chờ được giải. à, còn có ngày mai đang chờ để đến nữa.

ngày mai ăn gì? thức dậy sớm hay ngủ thêm năm phút nữa? tôi nên đi con đường nào đây?

làm người sao mà mệt mỏi quá.

ôi, ước gì...



260817
làm người quá đỗi phức tạp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro