0. Cơn bão mùa thu năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

0. Cơn bão mùa thu năm ấy

“Em đang mang thai đấy. Em có biết chuyện đó không?”

Mùa hè đã qua đi. Tất nhiên, đó là thời điểm khí hậu trong lành của mùa thu kéo đến. Bởi đầu hè, khi thời tiết nóng bức lên đến đỉnh điểm, vậy nên khi mùa thu đến cái nắng cũng đỡ gay gắt lại.

Fushiguro Megumi chớp mắt chậm rãi trước câu hỏi của Ieiri Shoko. Như thể lặp lại câu hỏi của cô một lần nữa.

Cô đưa cho Fushiguro Megumi bức ảnh siêu âm. Cơ thể thai nhi vẫn chưa thành hình đầy đủ cho nên chỉ có thể thấy rõ trái tim đang đập và một số cơ quan khác. Cậu không biết tử cung của mình trông như thế nào mà 'nó' có thể cư trụ bên trong. Cậu nhìn 'nó' như nhìn vật thể xa lạ.

“Cái thai hình như đã được mười bốn tuần. Có thật là … ” nó thực sự đang ở bên trong bụng em không?

Mấy câu sau Fushiguro Megumi tuyệt nhiên không dám nói ra. Sự im lặng bao trùm hai người. Không có biểu hiện nào xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của người trẻ tuổi. Fushiguro Megumi khẽ lắc đầu chối bỏ và cúi gằm mặt. Trước khi cậu kịp nhận ra điều đó thì cậu đã siết chặt bàn tay của mình. Fushiguro Megumi nhìn thấy mu bàn tay mình nổi lên những đường gân trắng và xanh, từ từ mở lòng bàn tay ra. Chỉ sau khi duỗi thẳng hết các ngón tay, cậu mới chậm rãi thở ra. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ nghe tiếng ve sầu ríu rít từ xa. Một con ve sầu không thể tìm được bạn tình cho đến cuối mùa hè thì kết cục chỉ là chết.
Rốt cuộc chỉ vì yêu sao?

Ieiri Shoko thấy cậu im lặng hồi lâu, cô lên tiếng hỏi.

“Tôi sẽ giúp em bất kể em lựa chọn như thế nào.”

“… ”

“Điều đó đồng nghĩa Satoru cung sẽ can thiệp vào.”

“… Vâng.”

“Em muốn làm gì? Có cần chuẩn bị thêm thời gian không? ”

Cậu nhắm mắt lại, không trả lời. Ieiri Shoko đứng lặng lẽ trước mặt cậu. Gojo Satoru thì không thể không liên lạc. Cho dù gã có là người giám hộ của cậu bé này đi chăng nữa thì chắc chắn vẫn có những điều gã không biết về cậu bé. Mang thai và sinh con không phải việc làm đơn giản, nhất là đối với người có khả năng, mà nó còn đặt gánh nặng vấn đề trách nhiệm lên vai người đó. Sự lựa chọn thuộc về Fushiguro Megumi, và không ai có thể ý kiến thay cậu bé.

Đặc biệt nếu lần mang thai này không phải do cậu tự nguyện.

Fushiguro Megumi mím môi. Cậu đang nghịch điện thoại trong tay như thế đang tìm điều gì để thảo luận hoặc tìm một lối thoát. Ieiri Shoko im lặng chờ đợi. Mãi sau này, cô mới nhận ra mình đã thúc giục cậu bé.

“Tôi không vội. Xin lỗi, nhưng trước tiên em có thể suy nghĩ về điều đó và nói cho tôi biết nếu em cần.”

“Vâng ạ. ”

Sau khi nghe được câu trả lời không mấy nhiệt tình. Cô đứng dậy và nói cho cậu nghe những điều cần thiết khi omega mang thai, nào là bồi bổ cơ thể, uống những loại thuốc cần thiết. Fushiguro Megumi nghe câu được cậu không. Ngồi trên ghế, cậu nhìn chằm chằm vào bức ảnh siêu âm.

Ban đầu khi phân hóa thành Omega, cậu hoàn toàn không quan tâm nhiều đến điều đó. Bởi cậu chính là một chú thuật sư, và nếu không phải là chú thuật sư thì cậu sẽ không bao giờ là người bình thường cả. Nhưng hiện tại, cậu đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ. Tất nhiên, cậu không phải không quan tâm đến thai nhi.

Tuy nhiên, lý do khiến cậu tạm thời quên đi việc mình có khả năng mang thai chính là người giám hộ của cậu - Gojo Satoru. Cậu đã cho phép bản thân sống và sinh hoạt như một chú thuật sư bình thường thay vì là một Omega.

Ieiri Shoko đưa sang cho cậu một túi nhỏ. Cậu nhìn vào bên trong, có rất nhiều loại thuốc. Cô cho rằng cậu đang thắc mắc liền giải thích thêm.

“Cho dù lựa chọn của em có là gì, thì em vẫn nên uống nó.”

“… Cảm ơn cô.”

“Viên đầu tiên này là bổ sung sắt, viên màu tím đối là diện là vitamin B9, viên màu trắng bên cạnh là canxi, viên lớn kia là vitamin tổng hợp và kẽm, hai viên còn lại là ổn định hormone. Em cũng nên bổ sung thêm axit béo… ”

Fushiguro Megumi chăm chú nghe cô nói. Trọng lượng của cái túi khá nặng. Ieiri Shoko đưa cho cậu tấm ảnh siêu âm. Cậu để nó vào trong túi thuốc.

Cậu chào cô rồi rời khỏi phòng y tế. Nắng mùa thu chiếu thẳng vào người cậu. Khi đi ngang qua cửa sổ, Fushiguro Megumi kiểm tra điện thoại di động của mình. Có một tin nhắn từ người đàn ông kia. Trước đoạn tin nhắn là một cuộc gọi nhỡ đến. Nội dung của nó đơn giản hỏi cậu có chuyện gì đã xảy ra và tại sao không trả lời cuộc gọi. Kèm theo đó thông báo gã sẽ sớm trở lại.

Fushiguro Megumi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Cậu không biết trả lời như thế nào. Mình nên nhắn gì đây? Em đã mang thai với cơ thể chưa từng quan hệ tình dục sao?  Kỳ phát tình cuối cùng của cậu hình như cách đây ba tháng và vài tuần. Nhiệm vụ của ngày hôm đó là giải quyết những nguyền hồn đang ẩn náu trong một tổ chức khép kín. Cậu đã thâm nhập vào đó để tìm kiếm nhưng rồi cậu không còn chút ký ức gì sau đó khi bị ai đó nắm lấy cổ tay mình. Khi cậu một lần nữa mở mắt ra, Gojo Satoru đang ngồi bên cạnh cậu với chiếc máy tính bảng. Gã nói với cậu vẻ mặt bình thản.

“Em là đã làm việc rất tốt, Megumi.”

“… Nhiệm vụ mà.”

“GLG đã thay em giải quyết. Vậy nên Megumi, em không cần lo về nó nữa.”

“… Thực xin lỗi. ”

“… Có gì đâu mà xin lỗi. Em nghỉ ngơi thêm đi.”

Gojo Satoru thậm chí còn không nhắn đến kỳ phát tình của cậu. Lúc đó, cậu không hề cảm thấy gì bất thường về cơ thể của mình. Mặc dù sau đó cậu cảm thấy sảng khoái lạ thường và ham ngủ. Cậu cho rằng đó là tác dụng phụ của thuốc ức chế. Cậu luôn uống nó khi đến kỳ phát tình… và Gojo Satoru cũng biết điều đó.

Có phải ngày hôm đó không? Chuyện gì đã xảy ra với cậu vào ngày hôm đó? Nếu có gì xảy ra, tại sao Gojo Satoru không nói cho cậu biết? Có phải gã cố tình che đậy nó? Nếu không phải ngày đó thì khi nào? Ai đã xâm phạm cơ thể cậu? Không một ai có thể trả lời giúp cậu.

Fushiguro Megumi che miệng ngồi xuống, cơn buồn nôn trỗi dậy. Cơ thể cậu như cuộn lại vì đau. Chiếc túi đang xách cũng vì thế mà rơi xuống. Bụng dưới của cậu gần như ép vào đùi. Điện thoại di động reo lên. [Fushiguro, cậu đang ở đâu? Chúng ta đã hẹn ăn tối cùng nhau mà.] là của Itadori Yuuji. [Cuối tuần này cùng với bọn tớ đi mua sắm, yên tâm lần này sẽ không chuyện xác đồ lủng củng như lần trước đâu!] là của Kugisaki Nobara. [Megumi, bọn chị được ghép đôi trong nhiệm vụ lần này đó nha.] là của tiền bối Zen'in Maki. Và …

[Em đã tới chỗ Shoko?]

Là Gojo Satoru.

Fushiguro Megumi như được tiếp thêm sức mạnh, đầu ngón tay khẽ bấm bấm lên màn hình điện thoại. Cậu đã nhắn và gửi đi. Chỉ duy nhất một dòng chữ.

[Em đang mang thai.]

Câu trả lời của Gojo Satoru sớm muộn gì cũng đến.

“Sẽ sớm thôi. ”

Cậu bé ngồi cuộn tròn lặng lẽ. Không biết mình đang sợ hãi, buồn bã hay đau đớn. Nghĩ về thứ đang tồn tại trong bụng mình, cậu như muốn đóng đinh tại chỗ.

*

“Em đang mang thai, cái thai đã được mười bốn tuần.”

Fushiguro Megumi bình tĩnh nói với người đàn ông vừa đến phòng ký túc xá mình. Cậu lấy bức ảnh siêu âm nhận được đưa cho gã xem. Khuôn miệng vốn luôn tươi cười của người đàn ông nay trở nên mím chặt hơn bao giờ hết. Cậu không hề cảm thấy bất ngờ. Gã không chối bỏ sự thật trước mắt hay hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra, như thể gã đã đoán trước được vậy. Chỉ có sự im lặng đáng sợ. Fushiguro Megumi đã chịu đựng khoảnh khắc đó trong khoảng thời gian khá lâu. Cậu tò mò không biết người đàn ông mím môi đang nghĩ gì, nhưng đồng thời, cậu cũng sợ biết gã đang nghĩ gì. Chỉ đến khi lòng bàn tay của Fushiguro Megumi khắc đầy vết móng tay, Gojo Satoru mới mở miệng.

“Megumi. ”

“Vâng. ”

“Em có muốn bỏ đứa bé không?”

Giọng điệu của gã phải diễn tả như thế nào nhỉ. Câu hỏi này không giống là … Có vẻ gã đang nói với cậu, chẳng phải như thế sẽ tốt hơn sao? Chính xác hơn, gã đang khuyên Fushiguro Megumi tốt hơn hết là bỏ đứa bé đi. Em cũng nghĩ đến điều đó, đúng không? Gã đã ngụ ý trong câu hỏi.

Cậu bé chớp chớp mắt. Như thể cậu đã nghe thấy điều gì bất ngờ, hoặc … giống như một người đã ngộ ra điều gì đó. Cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đang nhìn cậu với chiếc bịt mắt. Miệng gã mím chặt, đôi mắt bị che khuất không biết đang nghĩ gì. Fushiguro Megumi không rời mắt đi khi gã đặt ra câu hỏi, Em có muốn bỏ đứa bé không? Đôi môi cậu hé mở khẽ run rẩy, như thể cậu muốn hỏi lại điều đó. Nhưng không lời nói nào thoát ra khỏi cổ họng. Đôi môi hé mở khép lại, đôi mắt xanh bình tĩnh nhắm nghiền lại. Và rồi cậu nói.

“KHÔNG.”

Câu trả lời xúc tích, như thể cậu đã trút hết sức lực để nói. Gojo Satoru mang sự nghi hoặc hỏi lại Fushiguro Megumi.

“Em thậm chí còn không biết cha đứa bé là ai, em vẫn muốn đứa bé sinh ra trong hoàn cảnh này sao? Megumi … em chắc chắn?”

“Phải.”

Fushiguro Megumi không nhanh không chậm nói. Như để chứng minh rằng đây không phải câu trả lời xúc động nhất thời.

Gojo Satoru mấp máy môi như thể gã muốn bác bỏ hoặc gã có điều gì khác muốn nói. Fushiguro Megumi vẫn dõi theo từng hành động của gã. Đeo bịt mắt, gã thấy được người nhỏ hơn đang quan sát mình. Gã cảm nhận được sự quyết tâm sau ánh mắt đó, gã thở dài bỏ cuộc, nói.

“Nếu Megumi muốn … thì cứ làm theo ý em vậy.”

Điều đó là đương nhiên. Fushiguro Megumi nhướn mày nhìn gã chờ một trả lời khác từ gã. Nhưng Gojo Satoru đã không nói thêm lời nào nữa. Gã nhìn bức ảnh siêu âm mà cậu bé đưa cho, rồi bọc thuốc trên chiếc tủ đầu giường, và Fushiguro Megumi. Sau đó gã đưa tay ra, khẽ vuốt ve má cậu rồi nói.

“Em sẽ ăn tối với thầy chứ?”

“Itadori đã mời em trước thầy.”

“… Em sẽ cho mọi người biết về nó không?”

“Cái gì?”

“Đám trẻ biết về cái thai của Megumi có ổn không?”

Đây là điều cậu chưa bao giờ nghĩ đến. Fushiguro Megumi mím môi. Đến đoạn, người đàn ông chạm vào bên má còn lại, nói tiếp.

“Nếu em không thoải mái với điều đó, em có thể đến ở nhà thầy thẳng đến khi em sinh con.”

“… Không, không cần đâu ạ. Em sẽ ở lại ký túc xá.”

Những lời đó không khác gì Fushiguro Megumi nói rằng cậu sẽ thông báo với mọi người việc mang thai của mình cho mọi người. Gojo Satoru nhìn cậu bé với khuôn mặt đầy phức tạp. Và gã gật đầu như đã hiểu.

“Tùy em, thầy quá bận để có thể chăm sóc Megumi mọi lúc, nên để mọi người biết có lẽ tốt hơn.”

“… ”

“Em sẽ làm được, Megumi.”

Gojo Satoru thì thầm đầy ngọt ngào và rút tay lại. Fushiguro Megumi nhìn bàn tay đang di chuyển khỏi má, hỏi.

“… Thầy, thầy ơi... ”

“Huh?”

“Em … Thầy không tò mò về việc em có con với ai sao ạ?”

Câu hỏi vừa dứt, vẻ mặt thư giãn của người đàn ông cứng lại. Fushiguro Megumi nhìn gã chờ đợi. Vì đôi mắt bị che nên cậu bé chỉ có thể nhìn thấy cái miệng của người đàn ông thì thầm.

“… Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng bây giờ là cái thai của Megumi.”

“… ”

“Nếu Megumi muốn sinh đứa bé ra, cậu ấy sẽ giúp em. Còn nếu em không muốn … ” nó sẽ không được sinh ra.

Fushiguro Megumi nghe gã nói, từng lời nói như quẩn quanh tâm trí cậu. Gojo Satoru nói rằng cha của đứa con cậu không quan trọng và điều duy nhất quan trọng là đứa con của cậu, cậu nghĩ ngay đến cô Ieiri Shoko. Cậu đáp gọn lỏn với gã, như thể gã vừa kể một câu chuyện cổ tích và nhân vật chính trong câu chuyện là một ai khác chứ không phải cậu.

“Ừm.”

Hoàng hôn đã lặn ngoài cửa sổ. Cậu có thể nhìn thấy cành lá cây đang mờ dần.

Mùa thu năm ấy đến kèm theo lời hứa hẹn về một cơn bão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro