Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Hình vẽ không minh họa đúng chuẩn nội dung fic :)))))


02.

Sau khi được Gojo Satoru dẫn dắt sử dụng thuật thức, Megumi thường xuyên cảm thấy ngứa ngáy giữa các khớp ngón tay, có thứ gì đó rục rịch muốn bò ra ngoài. Nhưng dựa theo ký ức để kết ấn, bóng đen như mực vẫn không thay đổi.

Trước khi mùa xuân gõ cửa, mấy vị khách không mời xuất hiện.

Mặc dù em chưa bao giờ nhìn thấy họ trước đây, bên kia cũng không báo danh tính, nhưng Megumi có thể đoán được – họ hẳn là người liên quan đến cha em, ngự tam gia Zen'in.

Em bảo Tsumiki đi về trước, thấy ánh mắt lo lắng của chị gái bèn giải thích: "Là người của cha em, bọn họ chắc tìm em có việc, chị về trước đi."

Tsumiki lắc đầu, đứng nguyên tại chỗ chờ.

Megumi đi theo vào trong xe, cửa sổ xe ngăn cách khung cảnh nhộn nhịp của giờ tan học. Sau khi nghe Gojo Satoru giải thích sơ qua về lai lịch của cha mình, em đã đoán ngày này sẽ đến nên không cảm thấy quá sợ hãi, cũng không vui mừng hay tức giận, chỉ chú ý theo dõi Tsumiki bên ngoài qua khóe mắt.

Họ hỏi: "Cậu hẳn đã thức tỉnh chú thuật, có phải là Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật không?"

Megumi không biết rõ về điều này nên không trả lời được. Không biết là do trong người mình có chung dòng máu với cha hay do những lời Gojo đã nói vào lần đầu anh tìm gặp em đã khiến em có định kiến, em không có thiện cảm với mấy người Zen'in.

Máy sưởi trong xe bật quá cao, tiết trời đầu đông có chút âm u, không gian u ám, em hơi ngẩng đầu, trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy mấy khuôn mặt, còn ngửi được chút mùi hương thoang thoảng tựa như gỗ mục nát.

Thấy Megumi không trả lời, có người nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, chúng ta không làm hại cháu đâu. Dù sao chúng ta cũng là thân nhân của cháu, chỉ muốn gặp cháu một chút thôi... Cháu chắc đã sử dụng được chú thuật rồi nhỉ? Chú lực của cháu nhìn qua rất dồi dào, chúng ta có thể dạy cháu, nếu cháu trở về, sẽ trở thành một thành viên của gia tộc Zen'in..."

"Không cần." Megumi ngắt lời đối phương và trực tiếp từ chối. Em không có hứng thú trở thành gia chủ, càng không biết gì về giới chú thuật sư. "Họ của tôi là Fushiguro, không phải Zen'in."

Mấy người trong bóng tối lay động một hồi, sau đó xì xào bàn tán, qua một lúc, lại có người nói: "Chúng ta đã thương lượng qua, nếu ngươi trở về, như vậy cha ngươi Toji cũng coi như trở về tộc Zen'in, đổi lại họ. Chúng ta cũng sẽ trả cho các ngươi 3 tỷ yên* như chúng ta đã hứa."

*3 tỷ yên tính theo tỷ giá hiện tại là hơn 50 tỷ tiền Việt.

"Không cần, cuộc sống của tôi như bây giờ đã rất tốt rồi."

Mấy người tộc Zen'in vẫn không cam lòng, còn muốn tiếp tục thuyết phục em. Họ cho rằng Megumi gọi mình là Fushiguro là do con chó điên đã rời bỏ gia tộc vài năm trước, và nghĩ cái chết của cha ruột sẽ khiến em thay đổi quan điểm, vậy nên họ nhắc lại vết nhơ kia: "Cha cháu Toji Zen'in đã chết thế nào, cháu có biết không?"

Tựa hồ ai cũng cho rằng con cái coi trọng cha mẹ, nhưng em đối với người đàn ông một năm không gặp được mấy lần kia, kì thực không có bao nhiêu tình cảm. Trong trí nhớ mơ hồ chỉ có mùi máu tanh nồng nặc, cùng một con sâu bị nguyền rủa uốn éo vặn vẹo quấn quanh bả vai của hắn, thò ra cái đầu xấu xí. Người đàn ông nằm trên sô pha như đã mất đi nửa đời người, ngửa cổ nhìn chằm chằm lên trần nhà, mà em thì ngồi một mình trong góc phòng của căn hộ cho thuê, quạt điện cũ rích lắc lư từ bên này sang bên kia, thanh âm loẹt xoẹt át cả tiếng TV, chỉ có Tsumiki ngồi cạnh em, mẹ kế cũng không biết ở chốn nào.

Khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn mơ hồ, còn sống hay đã chết đối với em rốt cuộc chỉ còn là một cơn gió thoảng qua.

"Tôi không quan tâm. Ông ta làm chuyện tốt xấu gì, sống chết thế nào, tôi không quan tâm. Hiện tại tôi rất hài lòng, không muốn thay đổi."

Cha con hai kẻ này đúng là tảng đá vừa cứng đầu vừa đáng ghét – những người đến đây đều cau mày, có chút không vui, nhưng vì khế ước với Gojo Satoru, họ không thể làm chuyện cướp người đem về ngay giữa ban ngày ban mặt trên đường phố.

Gã trai mắt xanh thiên chi kiêu tử lúc đó ngồi trên lưng họ, chậm rãi hỏi họ phải đi đâu tìm Megumi với một nụ cười trên môi. Các giáo viên đặc biệt đến tận nơi vây quanh bên ngoài, ngay từ đầu đã định ra một khế ước ràng buộc nhằm hạn chế hành vi của họ, gia tộc Zen'in lúc đó không đủ năng lực chỉ có thể đáp ứng và giao ra đứa trẻ có khả năng lãnh đạo tộc Zen'in đi lên đỉnh cao.

Mặc dù đã đồng ý sẽ không ép buộc Fushiguro Megumi quay trở về, nhưng họ lại không bàn gì về việc không được gặp mặt riêng, điều đó tạo cơ hội cho tộc Zen'in tiếp xúc với Megumi.

Thật đáng tiếc là Megumi không chịu nghe lời họ, em nhìn Tsumiki đứng ngoài chờ đến sốt ruột, liền trực tiếp mở cửa xe bước xuống, lịch sự nói một câu tạm biệt.

Khuôn mặt của những người trong xe bị che khuất bởi bóng tối, biểu cảm của họ cũng bị bóng tối đen như mực bao phủ, chỉ lộ ra đôi môi mím chặt và chiếc cằm hơi nhếch lên. Họ dõi theo Megumi đi về phía Tsumiki mà không ngoảnh đầu nhìn lại.



Gojo Satoru vài ngày sau mới đến, anh mang theo một đống quà lưu niệm, sau đó vui vẻ kể cho Megumi về mấy nhiệm vụ gần đây của mình.

Thật ra anh không nói về nội dung nhiệm vụ, mà là phong cảnh nhìn thấy trên đường đi, ríu rít ra hiệu chỉ vào đống đồ, hỏi Megumi liệu em có thể làm hay không.

"Em không phải đầu bếp." Em bị quấy rầy có chút phiền, hai tay bịt kín lỗ tai, cố gắng đọc đề ôn thi, "Anh muốn ăn gì thì tự mình đi mua."

"Nhưng anh muốn ăn đồ Megumi làm cơ."

Có lẽ vì đã quen thuộc với nhau hơn nên Gojo cũng trở nên bạo gan hơn trước, được một tấc lại tiến thêm một thước, trực tiếp thò tay vào bể khuấy động lũ cá vàng mà Megumi mua, thấy chưa đủ vui còn nghịch mấy cây thủy sinh dưới đáy bể khiến nước loạn dòng.

Con cá màu đỏ sợ hãi chạy tứ tung, đuôi quẫy đến sắp tan trong nước, tạo ra tầng tầng lớp sóng, ngón tay sau khi khúc xạ phình to khổng lồ, đổ bóng trên tường.

"Đừng nghịch cá nữa." Megumi dừng lại, nhìn Gojo rút bàn tay đang nhỏ giọt ra chạm vào cây xanh đặt trên bàn, nước từ đầu ngón tay rơi xuống trang sách, dần thấm ướt một mảng. "Cũng đừng vung tay nữa, ướt hết rồi!"

"Megumi sao cứ như một lão già vậy."

Không cho anh nghịch, anh liền bóp mặt Megumi, khiến nửa mặt em ướt nhẹp.

Megumi bất mãn vô cùng khi mặt bị ướt, đưa tay đẩy Gojo ra rồi xoa xoa hai má, rút khăn giấy ra lau, không hiểu sao trên đời lại sinh ra một tên phiền phức đến vậy.

Tên phiền phức sau đó vẫn cố dính lên người em, nắm lấy bờ vai của em và đưa ra một cuốn sổ ghi chép.

Megumi không biết cuốn sổ đó là gì, tò mò cầm lấy rồi lật xem, trong đó phác họa hình người xiêu xiêu vẹo vẹo khoa chân múa tay, còn có những mũi tên chỉ phương hướng của chú lực.

Ghi chép rất kỹ càng, còn giải thích đầy đủ. Mặc dù không có bất kì ý tưởng nào về việc trở thành một chú thuật sư, nhưng em vẫn cảm động, mím môi và ngước nhìn Gojo, hoàn toàn không ngờ rằng anh lại chu đáo như vậy.

"Anh đã tự mình đến nhà Zenin để lấy cái này." Gojo Satoru trưng ra vẻ đắc ý, những ngón tay dài mảnh chỉ vào cuốn sổ. "Và anh đã vô cùng vất vả mới vẽ xong, tốn mất vài ngày đó."

Đứa trẻ theo bản năng nhìn về phía những ngón tay, thứ em nhìn thấy không phải hình người nhỏ bé đang diễn giải cặn kẽ từng động tác, mà là một hình người que bị em vô ý thức không để mắt đến, ngón tay chính là đang đặt trên người que đeo kính râm. Người que ấy, và một vài người que bé hơn có tóc bù xù vểnh tứ tung chỉ cao đến ngang chân người ấy, tất cả được bổ sung vào mỗi vị trí trống của trang.

...

Megumi nín lặng một lúc lâu, nhìn người que, lại nhìn Gojo Satoru, anh ta cười đến đắc ý, vẻ mặt ngứa đòn, hướng về phía Megumi nâng mày, như thể chờ đợi một lời ngợi khen.

...Thôi vậy. Em không nhận ra mình đã bắt đầu quen thuộc với hàng loạt hành vi phiền phức của Gojo từ bao giờ, sau cùng em vẫn bất đắc dĩ nói ra một tiếng cảm ơn.

"Nhưng anh đã lấy nó bằng cách nào?" Megumi có chút tò mò. Em mở trang đầu và nhìn nội dung. Bút pháp cứng cáp hữu lực. "Thứ anh muốn là..."

"Thứ này, bọn họ vốn định để cho em, hoặc bất kì ai thừa kế Thập Chủng Ảnh, anh thuận tiện đi ngang qua liền giúp em lấy, không cần cảm ơn. Đây là đồ cổ của nhóm quyền lực với huyết mạch cường đại, ghi chép rất đầy đủ."

Megumi gật đầu, đã sáng tỏ. Ban đầu đã hứa với anh sau này sẽ gia nhập cao đẳng chú thuật, vậy nên cậu không có lí do gì để trốn tránh, giữ lời hứa chính là cách duy nhất để cậu báo đáp ân tình của anh.

Mà hiện tại có sổ ghi chép chi tiết, lại có Gojo Satoru như người thầy hướng dẫn, em ngay lập tức bắt tay vào nghiên cứu, đọc từng chữ một.

Đứa trẻ mới học lớp ba lớp bốn trường tiểu học vẫn chưa thể đọc hiểu hết các chữ, Gojo không cười nhạo, một tay chống đầu, ngón tay di chuyển, dạy chữ này đọc thế nào, chữ kia có nghĩa là gì.

Các ghi chú được trích dẫn, nhiều câu từ là của hàng thế kỷ trước, khá khó hiểu, có những đoạn ẩn ý sâu xa, tiến độ đọc theo đó trở nên chậm chạp.

Khi đọc được hơn nửa cuốn sổ thì trời đã khuya, ngoài cửa sổ chỉ còn lại vài ngọn đèn le lói, một lúc sau thì tắt. Cứ như vậy để người ta trở về thì bất lịch sự quá, vì vậy Megumi mời Gojo ở lại qua đêm.

Gojo ngay lập tức bày ra bộ dạng cảm động tột cùng, tiến lên vài bước ôm lấy Megumi, định hôn lên má em – Megumi ngay lập tức chống tay ở giữa, kéo dãn khoảng cách của hai người, trên mặt lộ ra biểu cảm ghét bỏ.

Căn hộ chỉ có hai phòng ngủ, Megumi và Tsumiki mỗi người một phòng, anh ở lại thì chỉ có thể ngủ cùng Megumi.

Đứa nhỏ rất biết cách đãi khách, chạy đi tìm nệm và chăn bông, định ngủ trên ghế sô pha, nhưng Gojo vừa tắm xong đã tóm lấy và nhấc bổng em lên, quần áo bị xô lệch, lộ ra cái bụng mềm mại trắng nõn.

Em đang mặc bộ đồ ngủ mềm mại mà Tsumiki phải dành dụm bao lâu mới mua được, mái tóc rối bời, lơ lửng giãy giụa giữa không trung như một chú cún màu đen, bị Gojo vác về phòng ngủ.

"Ngủ một mình cô đơn lắm." Anh ôm đứa trẻ vào lòng, nửa thân trên cởi trần, vừa mới tắm xong, cơ thể còn tỏa hơi nóng và hương thơm sữa tắm. "Sô pha nằm không thoải mái."

Megumi cố ngọ nguậy, cơ thể phía trên em cứ như một ngọn núi nhỏ, em chẳng thể lật nổi người, chỉ có thể cam chịu số phận nằm trong vòng tay của Gojo.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có tia sáng len lỏi từ khe hở của rèm cửa, cá vàng chậm rãi bơi lội giữa ánh sáng ấm áp.

Kính râm mà Gojo Satoru tháo ra được đặt trên chiếc bàn đầu giường, cạnh đồng hồ báo thức. Lần đầu tiên gặp nhau, Megumi còn tưởng anh bị mù, nhưng sau đó lại nghĩ anh ta đơn thuần là bị ảo tưởng tuổi dậy thì*, sau cùng cũng quen thuộc, chẳng hỏi rõ lí do.

*Bệnh trung nhị, hay còn gọi là 'ảo tưởng sức mạnh'

Em không quen ngủ cùng người khác, lúc cần cha mẹ nhất thì không có ai bên cạnh, chỉ có Tsumiki ở đó. Nhưng lúc ấy em đã có nhận thức về cách biệt giới tính nên chưa bao giờ làm cái chuyện ôm nhau ngủ.

Đây là lần đầu tiên em được người khác ôm đi ngủ, vậy nên em không ngủ được, mắt trợn tròn nhìn xung quanh, nhìn ánh đèn yếu ớt, nhìn đàn cá chậm rãi an tĩnh bơi lội, lại nghiêng đầu nhìn Gojo Satoru, lông mi anh dài và trắng muốt, gương mặt bị đè ép, nhìn qua có vẻ rất mềm, hơi thở kéo dài, ngủ ngon lành.

Megumi nhìn đông nhìn tây, dần dần cũng buồn ngủ, sau đó thiếp đi trong vòng tay của Gojo.


Sau ngày hôm đó, tần suất ghé thăm của Gojo tăng lên, quá khứ là một hai tuần đến một lần, bây giờ hai ba ngày tới một lần, về sau dứt khoát dọn đến sống trong nhà họ với lý do dạy học, ban ngày dạy Megumi chú thuật, ban đêm lại vô tư chiếm giường của em.

Đứa nhỏ không đánh lại được, ngủ trên sô pha thì bị bắt trở về, cuối cùng bị anh ôm vào lòng cùng anh ngủ một chỗ. Khi được hỏi, Gojo sẽ trả lời kiểu như "Ngủ một mình cu đơn quá" hoặc sẽ ôm ga gường đệm chăn và nói "anh ngủ một mình vậy". Chỉ có điều, đi được mấy bước, anh ta sẽ quay đầu lại nhìn Megumi, biểu tình như thể quả phụ bị bỏ rơi, nghẹn ngào nói: "Em thật sự không cần anh nữa rồi?"

Megumi nhìn chằm chằm anh ta, cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn nổi nữa: "ANH THẬT PHIỀN PHỨC!"

Em hiếm khi tức giận, nhiều chuyện đối với Megumi mà nói chỉ là một cơn gió thoảng qua hoặc một đám mây nhẹ trôi, nên em không quan tâm. Nhưng khi đối mặt với Gojo Satoru, mọi cảm xúc dường như được nhân lên gấp bội, cũng là lần đầu tiên nếm trải cảm giác tức giận đến đau đầu, mặt sưng sỉa như bị cả thế giới thiếu nợ.

Ngược lại Gojo rất vui vẻ, ngồi xổm xuống nhéo mặt em: "Thế này mới giống dáng vẻ của trẻ con chứ, nếu đã xót anh như vậy, anh đây quay về ngủ với bé nha."

Lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Gojo bế trở lại giường. Chớm xuân vừa cao thêm mấy centimet, nhưng còn thua xa Gojo, Megumi chỉ có thể vùi mình trên giường, giương ánh mắt ủy khuất nhìn anh.


※※※


Trường tiểu học bắt đầu phổ cập giáo dục giới tính, và trong vòng một năm nữa, Megumi sẽ tiến hành phân hóa lần thứ nhất – em nhắc đến vấn đề này khi về nhà, cho rằng mình sẽ phân hóa thành Beta giống chị gái mình, đợi đến khi hoàn thành ba lần phân hóa xong hẳn cũng là vậy.

Trong khoảng thời gian đó, em cũng hỏi Gojo về pheromone*. Đối phương đang làm bít tết trong bếp, đeo tạp dề, đi dép lê hở gót, nghe thấy câu hỏi, anh ta thản nhiên đáp lời, bít tết bốc khói nghi ngút: "Pheromone của anh ấy hả, người ta nói là hương cà phê đắng. Thế nào, nghe ngầu lắm, phải không?"

*Pheromone hay trong bản QT là tin tức tố. Mình để pheromone cho ngắn gọn.

Nếu một Alpha khác tiếp cận, Megumi – người sắp bước vào kỳ phân hóa lần thứ nhất sẽ có mấy phần cảnh giác, không vì mình cũng sẽ vì Tsumiki. Nhưng Alpha này lại là Gojo Satoru... Cho nên em không phản ứng gì nhiều, quá lắm chỉ có chút tò mò về pheromone thần kì kia: Trên cơ thể một người thật sự có thể chủ động phát ra các loại mùi hương khác nhau sao?

Khi ngủ cùng Gojo vào ban đêm, em sẽ vô ý thức hít ngửi thật sâu, cố gắng ngửi ra thứ mùi được gọi là pheromone, tuy nhiên, đứa trẻ chưa trải qua kì phân hóa chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm của bột giặt từ nệm chăn.

"Dưới tình huống bình thường sẽ không tùy tiện phát ra pheromone đâu," Gojo mở miệng, dùng tay đỡ đầu và giải thích cho đứa nhỏ, "Em cũng không thể ngửi thấy nó nếu em chưa phân hóa. Nếu em là Beta, càng khó ngửi được."

Megumi nghĩ, vậy thì đời này em khó mà ngửi thấy thứ được gọi là pheromone rồi. Có chút tiếc nuối, nhưng không quá buồn, xoay người ngủ, suy nghĩ ấy liền bị ném ra khỏi đầu.


Thời điểm bước vào kỳ phân hóa lần đầu tiên, cần đến bệnh viện để kiểm tra.

Megumi Fushiguro có chút kinh ngạc khi nhìn thấy báo cáo kiểm tra, trên báo cáo cho thấy khả năng cuối cùng em trở thành Alpha là lớn nhất, tiếp theo là Beta, sau cùng mới là Omega.

Em nhìn chằm chằm kết quả một hồi mới quay sang nhìn Gojo, người đang cúi đầu đọc bản phân tích: "Có vẻ như gen của cha em khá mạnh."

Kết quả trên phiếu kiểm tra không đại diện cho giới tính cuối cùng của em. Quá trình trường thành và phát triển của một người có quá nhiều ẩn số, không ít người cuối cùng phân hóa thành giới tính hoàn toàn khác so với lần phân hóa đầu tiên, nhưng phần lớn vẫn phát triển theo chiều hướng kết quả kiểm tra của bệnh viện.

Megumi không rõ lắm tâm trạng của mình, nói vui vẻ cũng không hẳn, thất vọng thì càng không đúng, chủ yếu vẫn là ngạc nhiên. Không ai không hy vọng mình trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng sức mạnh thường đi kèm với trách nhiệm, em ngẩng đầu nhìn Gojo Satoru đi phía trước, cảm thấy có chút không đuổi kịp.

Bên nhau gần hai năm, em tiếp nhận sự chỉ đạo trở thành phụ tá của Gojo Satoru, cùng anh ta đi giải trừ chú linh, em hoặc là đứng ở nơi an toàn theo dõi từ xa, hoặc là bị Gojo ôm trong ngực. Thanh niên hai mươi tuổi, vừa giao chiến với chú linh, vừa phân tích phương thức tấn công và phương pháp loại bỏ cho em nghe, không hề có sự căng thẳng hay do dự trên mặt, thần sắc nhẹ nhõm thoải mái và động tác lưu loát dứt khoát, ung dung giẫm lên nguyền hồn đang thét gào đau đớn, dùng mũi chân chỉ cho em biết điểm yếu của nguyền hồn nằm ở đâu.

Em cũng tự mình triệu hồi thức thần đầu tiên, chỉ huy hai chú chó đen trắng cắn xé lời nguyền cấp bốn, giải quyết xong thì thở hồng hộc, Gojo đứng phía sau khen ngợi: "Tốt lắm, hồi trước thậm chí không thể gọi nguyên hình ngọc khuyển, hiện tại có thể một mình đảm đương."

Nhưng mà tất cả những việc ấy so với Gojo Satoru thì có là gì. Em bước nhanh đuổi theo anh, Gojo hồi lâu không thấy người, cũng dừng lại, quay đầu tìm em.


※※※


Hầu hết những người đến đây đều là những đứa trẻ tương đương tuổi nhau, quần áo kiểu tóc của chúng cũng tương tự, Gojo Satoru đút tay trong túi, dễ dàng nhìn thấy Megumi trong đám đông, vậy nên anh chỉ đừng yên chờ em đi tới. Giấy báo cáo kết quả kiểm tra trong tay đứa nhỏ lất phất như cánh bướm lay động. Em muốn đem nó về cho Tsumiki, người đang rất quan tâm đến vấn đề phân hóa, sau đó còn muốn đến mộ phần của mẹ em để thông báo.

Vị trí của ngôi mộ được Megumi viết vào một mảnh giấy và cất trong túi áo khoác. Người đàn ông kia đã đưa em đến đó mấy năm đầu sau khi mẹ mất, nhưng lúc bấy giờ em vẫn còn quá nhỏ, Megumi không nhớ chính xác vị trí, chỉ biết rằng mẹ đã qua đời sau khi sinh em.

Vài tuần trước, khi giặt đống quần áo cũ, em tìm thấy mảnh giấy trong túi, lần theo địa chỉ ghi trên đó và tìm đến nghĩa trang công cộng nơi chôn cất mẹ em, bên cạnh còn có một ngôi mộ thấp không tên không ảnh. Gojo kéo kính râm xuống và nhìn nó. Sau khi xem xét một hồi, anh bảo Megumi đem tế phẩm mà anh đã mua cúng cho cả ngôi mộ đó nữa.

Megumi có chút kinh ngạc, vị thiếu gia này không phải loại người nhiệt tình đến vậy, không có chuyện anh ta làm chuyện vô nghĩa, nhưng em vẫn nghe theo lời anh.

Mẹ qua đời quá sớm, em không có quá nhiều tình cảm và hồi ức, chỉ có máu nóng của mẹ chảy dọc cơ thể khiến em không nhịn được mà cảm thấy đau lòng, đưa tay vuốt ve bia mộ lạnh lẽo.

Gojo Satoru ngồi xổm xuống, nhìn ngôi mộ thấp tịt bên cạnh với chiếc kẹo mút ngậm trong miệng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lúc trở về, anh chợt nói: "Mộ vô danh đó là của cha em."

"Làm sao anh biết? Anh chôn sao?"

"Không phải, anh chỉ "nhìn thấy" thôi. Lần trước "nhìn thấy" tình cảnh tương tự là cha em, trên đời này chỉ có cha em là lựa chọn như vậy. Còn người chôn cất cha em... Anh đoán là một người bạn nào đó."

Việc "nhìn thấy" mà Gojo Satoru nói không liên quan gì đến mắt thường và Megumi biết điều đó. Em gật đầu, không hỏi nhiều nữa, thầm đoán người bạn kia chắc là chú Kong đến từ Hàn Quốc, trong lúc đấy không khỏi nghĩ: Thì ra cái người chưa bao giờ quan tâm đến mình đã chết thật rồi.

Sự thật rõ rành rành trước mặt có tác động mạnh hơn lời đồn. Em không rõ cảm xúc hỗn loạn của mình bây giờ chính xác là gì, chỉ cảm thấy nhói ở ngực, hơi thở như bị chặn lại.

Em cố không để tâm, bởi chuyện đã không còn quan trọng nữa, nhưng khi rời đi, em không nhịn được vẫn quay đầu nhìn lại, trong ký ức hiện lên hình ảnh người đàn ông ngồi hút thuốc trước một ngôi mộ khác, khom lưng với vẻ cô đơn, tựa như một con chó hoang sống dở chết dở, bộ dạng thảm hại, khói thuốc bốc lên che khuất nửa khuôn mặt, nửa còn lại bị ký ức phủ mờ.

Hắn đặt cho em một cái tên rất giống tên con gái, hẳn là hy vọng đứa trẻ sinh ra sẽ giống mẹ nó.

Em thu tầm mắt, cảm nhận làn gió lướt qua mặt, xua tan nỗi bức bối trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro