Fuck-or-die

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NO PLACE I'D RATHER GO (BUT HOME)
(Tạm dịch: Nhà là nơi có anh)

Tác giả: Soliloquie
Link: https://archiveofourown.org/works/40464705
Độ dài: Oneshot (nhưng dài vkl)
Rating: 18+
Quẩy dịch


Bản dịch đã nhận được sự đồng ý từ tác giả.

Vui lòng không repost không chuyển ver.


Summary:

"Đùa nhau à."
Cậu đọc những dòng chữ đang lửng lơ trên đầu giường, không khỏi nghiến răng khi hiểu ý nghĩa của chúng.
Bao nhiêu thứ không gặp, lại gặp phải một trong những căn phòng bịa đặt, một hình tượng* phổ biến được rất nhiều phương tiện truyền thông đại chúng tuyên bố rằng: Không ai có thể thoát ra ngoài nếu không... quan hệ tình dục.

Hoặc: Fushiguro Megumi rơi vào một tình huống oái oăm, và Gojo Satoru xuất hiện để giúp đỡ.


Lưu ý:

Pỏn nha quý zị. Chơi trần không bcs. Lần đầu (của Megumi). Nói trước luôn là không phải lần đầu của Gojo để các bồ đỡ hụt hẫng, ai không thích thiết lập này thì nên cân nhắc trước khi đọc. Tuy nhiên fic chỉ xoay quanh Gojo và Megumi thôi, không có dây dưa lằng nhằng cũng không có đề cập đến ex là ai nên không cần bận tâm (đơn giản vì nó là pỏn thui mà)
• Logic về thuật thức hay chuyên môn chú thuật gì gì đó tạm gác sang một bên nha (¬‿¬)
• Quà mừng sinh nhật hai thầy trò + giáng sinh + năm mới gộp chung ( •̀ ω •́ )✧


----------------------------


No place I'd rather go (but home)

-soliloquie-





"Đùa nhau à."

Cậu đọc những dòng chữ trôi nổi trên đầu giường, không khỏi nghiến răng khi hiểu ý nghĩa của chúng.

Bao nhiêu thứ không gặp, lại gặp ngay phải một trong những căn phòng bịa đặt, một mô típ phổ biến được nhiều phương tiện truyền thông đại chúng tuyên bố rằng: Không ai có thể thoát ra ngoài nếu không... quan hệ tình dục. Megumi nuốt xuống cục tức nghẹn và bắt đầu suy ngẫm xem chính xác thì mình đã xúc phạm đến vị thần phương nào mà lại để bản thân bị mắc kẹt trong tình huống này. Cũng thật kì quái – cái cách cậu lọt vào căn phòng. Cậu nhớ mình đã thực hiện một nhiệm vụ đơn lẻ, diệt trừ hai lời nguyền cấp hai mà không gặp bất kì trở ngại nào, sau đó đi qua lối vào của tòa nhà và nhoáng cái đã xuất hiện tại không gian ma thuật không lối thoát này.

Megumi thấp giọng nguyền rủa.

Cậu nhìn lại phía sau, trừng mắt với cánh cửa đã đóng chặt. Cậu vặn nắm cửa, cố gắng mở nó ra để rồi thở hồng hộc. Tất nhiên rồi, nó đã bị khóa. Cậu nhíu mày.

Đành bỏ cuộc. Cậu đi tới đi lui quanh căn phòng, tìm kiếm bất kì khe hở nào mà cậu có thể chui qua. Cậu chỉ có một mình, cho nên hiện giờ, cậu đang rơi vào thế bế tắc. Không có đối tác, cậu sẽ không thể nào thoát ra ngoài được. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không tìm ra sơ hở hay cơ hội để thoát thân trước khi quá muộn.

Cậu cố phớt lờ tấm thảm trải sàn mềm mại dưới chân, chiếc giường ngoại cỡ với ga trải giường tơ lụa và màn trướng mềm mại uốn lượn rủ xuống ở giữa phòng. Có một chiếc tủ đầu giường với đèn ngủ và vài ngăn kéo ngay bên dưới. Nhìn chủ đề của căn phòng, Megumi đã đoán ra trong đó có gì nên cậu bỏ qua chúng, tiến đến hai cửa sổ được sắp đặt một cách quái lạ.

Thật vô nghĩa khi đặt cửa sổ ở đó, đặc biệt là khi cậu không được phép ra ngoài nếu không làm cái việc đáng nguyền rủa kia. Vậy nên, bước từng bước vững chãi, cậu đi đến chỗ hai cửa sổ và mở chúng ra. Chúng dễ dàng trượt mở mà không có chút lực cản nhưng khung cảnh đằng sau lại đủ khủng bố để khiến đầu gối cậu bủn rủn, lồng ngực thắt lại và hơi thở tắc nghẽn. Ngoài cửa sổ, ngay bên ngoài căn phòng, là khoảng không đen kịt không lối thoát đang chực chờ ăn tươi nuốt sống cậu. Không có nổi một tia sáng – mẹ kiếp, thậm chí không có một dấu hiệu nào của sự sống – ở bên ngoài. Tất cả chỉ là bóng tối và hố đen có thể dễ dàng hút cậu xuống nơi vô tận.

Megumi đóng cửa sổ lại.

"Chết tiệt." Cậu rít lên, đến giờ mới cảm nhận được sự ngớ ngẩn và mức độ nghiêm trọng của hoàn cảnh này. Run rẩy, cậu lùi lại, siết chặt nắm tay. Ý tưởng phi thân nhảy ra ngoài chợt nảy lên trong đầu.

Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa sổ, lông mày nhíu chặt khi cậu cắn môi. Cho dù rất muốn nói mọi thứ đều ổn, nhưng thật sự thì không hề. Không có dấu hiệu của đồ ăn thức uống trong căn phòng. Không có chỗ để đi vệ sinh nếu cần. Cơn hoảng loạn bắt đầu lấp đầy buồng phổi, cậu cố gắng tập trung vào việc giữ ổn định hơi thở và thả lỏng cơ thể.

Nếu không có lối thoát nào hiện hữu, cậu sẽ tự tạo một lối thoát cho riêng mình.

Với ý nghĩ đó, cậu nhấc tay lên. Khi chuẩn bị triệu hồi thức thần, sẵn sàng tấn công những bức tường trông có vẻ rất đắt tiền kia thì cậu nghe thấy tiếng nhạc chuông réo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Megumi giật mình hoảng hốt, hai tay buông xuống, quay đầu tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Và rồi cậu muộn màng nhận ra, đó chính là nhạc chuông điện thoại của mình, cậu vội vàng móc điện thoại trong túi quần. Cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng khi cậu nhìn thấy cái tên quen thuộc.

Gojo Satoru.

Cậu nhấc máy.

"Megumi!"

Megumi nhăn mặt vì âm lượng quá to nhưng một nụ cười nhỏ vẫn nở trên môi.

"Thầy ạ." Cậu thở hắt ra, vai thả lỏng, bước đến giữa phòng, mắt quét xung quanh một lần nữa. Cơn hoảng loạn lúc trước dần lắng xuống khi giọng nói của giáo viên vang vọng bên tai cậu. Cậu sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó ra khỏi miệng, nhưng người đàn ông này luôn giúp cậu cảm thấy an toàn. Cậu xoa xoa thái dương và khẽ thở dài.

"Hmm, em đang gặp rắc rối, phải không?"

Megumi nhíu mày trước câu hỏi. "Em không," cậu cau có đáp lời, một thói quen không hơn không kém. Tuy vậy, ngay khi lời nói vừa rời khỏi miệng, mặt cậu xịu xuống và cậu rên lên, chợt nhớ ra mình đang ở đâu.

"Thực ra là... đúng ạ." Cậu ủ rũ thừa nhận. Đầu dây bên kia vang lên một tràng cười và má cậu ửng hồng. "Không vui đâu, thưa thầy!"

"Xin lỗi, xin lỗi," người đàn ông cười khúc khích trong khi Megumi cảm thấy căng thẳng tột độ về tình huống khó khăn của mình.

Megumi bực bội vô cùng, bèn đi đến chiếc bàn cạnh giường ngủ, mở tất cả các ngăn kéo vì cậu chẳng còn việc gì khác để làm. Cậu có thể khiến đôi tay mình bận rộn bằng cách đục một lỗ trên tường. Bây giờ nghĩ kĩ, đó cũng là một ý tưởng hay ho. Nếu cái lỗ đó dẫn ra ngoài thì sao? Biết đâu đấy là cách tốt nhất để đạt được tự do? Megumi dừng lại và giữ im lặng, không để ý đến cuộc trò chuyện của giáo viên ở đầu dây bên kia.

"Megumi? Nè, em có ở đó không?

Megumi lắc đầu, quay lại với hiện thực. "À, vâng, em đây." Cậu liếc nhìn mấy ngăn kéo bên dưới và kéo mạnh cái đầu tiên. Trống rỗng.

"Vậyyyy..." Gojo lè nhè, kéo dài âm cuối và chợt Megumi cảm thấy lo lắng khó hiểu. "Ichiji gọi cho anh, nói rằng em sẽ mất một lúc để thoát khỏi tòa nhà."

Megumi không nhúc nhích. "Phiền thầy định nghĩa giùm em 'mất một lúc'." Lần cuối cùng cậu kiểm tra, chỉ mới vài phút kể từ khi cậu ra khỏi cửa tòa nhà và lọt vào căn phòng bị nguyền rủa này.

Gojo ngân nga. "Khoảng ba giờ."

Ba từ đó dội xuống, nặng nề và đinh tai nhức óc như hồi chuông cảnh báo. "Đụ má." Cậu cần phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

"Ừ." Người đàn ông trả lời, tặc lưỡi ngay sau đó. "Anh mong đợi nhiều hơn ở em, Megumi ạ."

Sự thất vọng và xấu hổ ập xuống trước những lời nói của thầy giáo. Nó đau hơn cậu tưởng — cảm giác nhoi nhói như kim châm biến thành những cú đâm chọc nhanh và dữ dội vào hai bên hông. Cậu nghiến răng, đưa tay đến ngăn kéo thứ hai và kéo nó ra.

"Nghe này, em đã diệt trừ những lời nguyền ấy rồi, đúng không? Và em không có vết thương nào. Em thậm chí còn chưa chết."

"Tiêu chuẩn của em thấp quá đấy, Megumi-chan."

Má cậu nóng bừng khi nghe thấy xưng hô thân mật kia. "Kệ em, thầy cút đi."

Gojo lại cười khúc khích và âm thanh đó khiến bụng Megumi quặn lên vì những lí do không đứng đắn. Cậu thở dài, quay trở lại ngăn kéo và nhìn vào bên trong. Cậu đứng hình khi nhìn thấy đủ thứ đồ chơi người lớn với nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau. Cậu thậm chí còn thoáng thấy một cái đầu căng mọng, phình to trên thân gậy dày bự, những đường gân nhô lên rõ mồn một trên bề mặt của nó. Nó được làm từ chất liệu màu tím đậm, có lẽ là silicone, điều này khiến Megumi không khỏi cắn chặt môi. Một tia sáng trắng xanh thoáng lóe lên trong tâm trí và cậu lập tức đóng ngăn kéo lại. Cậu thở mạnh một hơi, lắc lắc đầu. Cậu phải ra khỏi đây.

"Đó không phải cách em đáp lại vị cứu tinh của mình đâu." Giọng nói của thầy giáo chui vào tai khiến mặt cậu đỏ bừng. Cậu dùng mu bàn tay xoa má, cảm nhận hơi nóng lan tỏa qua làn da mỏng manh.

"Ý thầy là sao ạ?" Cậu thở dài, chuyển sang ngăn kéo thứ ba. Cậu thực sự nên dừng lại ngay bây giờ. Cậu đã biết có gì ở bên trong. Căn phòng thực tế đã tiết lộ chúng ngay khi cậu đọc những dòng chữ trong không khí. Megumi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh kéo ngăn tủ ra.

"Anh tới đón em!"

"Tiên sư cha!" Megumi chửi rủa, mắt trừng lớn nhìn chất bôi trơn và bao cao su. Một đống. Như thể căn phòng đang nói với cậu làm một lần là không đủ. Trời ạ, có lẽ cậu phải giải phóng tất cả thức thần để thoát ra ngoài.

"Được rồi, không phải phản ứng mà anh mong đợi nhưng—"

Megumi đập cái rầm một tiếng, dùng chân đá ngăn tủ đóng lại và quay ngoắt người đi.

"Không, không, xin lỗi thầy." Megumi nhanh chóng xin lỗi, một tay vò loạn mái tóc sẫm màu của mình khi cậu đi đi lại lại trong phòng. Cậu cố rũ bỏ hình ảnh những chiếc bao cao su và phần đi kèm, tập trung vào lời nói của thầy giáo. "Ừm, cảm ơn thầy."

"Hừm."

Mặt Megumi co giật. Cậu chẳng thích âm thanh đó một chút nào.

"Chà," Gojo cất tiếng và lần này, Megumi cố gắng dằn xuống mọi phiền nhiễu trong đầu và lắng nghe. Đầu dây bên kia im ắng đến lạ lùng, ngoại trừ giọng nói của anh. "Anh đã đến tòa nhà mà em được gửi đến. Em nói đúng một điều, em đã diệt trừ thành công hai trong số những lời nguyền ở nơi này."

"Vâng, ngay từ đầu chỉ có hai thôi ạ."

Gojo bật cười và âm thanh ấy khiến Megumi muốn nhảy dựng lên. "Em sai rồi, Megumi." Anh dừng lại mấy giây, điều này chỉ khiến Megumi càng lo lắng hơn. "Có ba."

Megumi nghe thấy một tiếng lách cách vang vọng trong phòng và khi cậu quay đầu về phía nguồn phát ra âm thanh, cậu há hốc mồm nhìn cánh cửa duy nhất trong phòng mở ra.

Không có gì ngoài tia điện xoẹt qua đầu Megumi khi thấy giáo viên của mình, bằng xương bằng thịt, đang đứng ngay ngoài cửa. Điện thoại của anh vẫn dán bên tai, đôi mắt bị che kín bởi băng bịt mắt chết tiệt, anh ngả ngớn huýt sáo một tiếng. Gojo tắt cuộc gọi và tặng Megumi một nụ cười toe toét trêu ngươi.

"Tìm được em rồi."

Megumi lấy lại ý thức, ánh mắt lo lắng nhìn thầy giáo bước vào phòng. Cậu muốn nói với anh về cánh cửa và căn phòng kỳ lạ, nhưng cậu không thể, không phải lúc ấy khi lối ra duy nhất của họ chỉ còn vài giây nữa sẽ biến mất. Tất cả diễn ra như một cảnh phim quay chậm, cái cách Megumi chạy về phía cánh cửa, hy vọng giữ cho nó mở ra nhưng rồi lại thấy nó đóng lại với một tiếng 'cạch' nhẹ nhàng, khóa chặt cả hai người họ bên trong. Cậu rủa thầm.

"Thầy để cửa đóng lại."

Megumi đứng trước nó, tay lắc nắm vặn cửa như thể nó sẽ mở ra một cách kỳ diệu chỉ bằng sức mạnh ý chí. Nhưng nó không nhúc nhích, Megumi không ngăn được tiếng gầm gừ trong họng.

Gojo nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy thích thú trước trò hề của cậu học trò.

"Đó có phải là vấn đề quan trọng không?"

Megumi quay ngoắt người và bắn ra ánh mắt sắc bén nhất có thể, lườm anh thẳng mặt.

"Vâng, chính là nó đấy ạ." Cậu sôi sục, lông mày nhíu lại khi tay cuộn vào thành nắm đấm, cố gắng không nghĩ quá nhiều bởi vì mẹ kiếp, trong số tất cả những người mà cậu mắc kẹt cùng, lần này lại là thầy giáo của cậu. Hẳn nhiên, cậu đã để tâm trí mình bay nhảy hơi quá đà vài lần nhưng chưa bao giờ trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình, cậu cho rằng bản thân sẽ thực sự có cơ hội để thực hiện những suy nghĩ đó. Hai má cậu lại bắt đầu phồng lên và cậu vội vàng dán mắt vào cánh cửa.

Cậu nghe thấy Gojo ngân nga ở đằng sau, tiến thêm vài bước cho đến khi anh ở ngay sau lưng Megumi. Trong vô thức, Megumi nín thở, nhận thức sâu sắc rằng người đàn ông đang phủ trùm lên mình. Gojo cúi xuống để kiểm tra nắm vặn, đầu vô tình, hoặc có khi là cố ý, đặt ngang với cổ của Megumi. Hơi thở của người đàn ông khiến gáy cậu nổi da gà, sự căng thẳng đột nhiên tăng vọt.

Bình thường, cậu sẽ không như thế này - đây giống như một con mồi bị tê liệt dưới ánh nhìn của kẻ đi săn, đang cố làm mọi thứ có thể để sống sót mà không mất một chi nào. Cậu biết trong mắt Gojo cậu trông rất buồn cười, thậm chí chẳng cần tháo bịt mắt ra để nhìn thấy đôi pha lê lấp lánh niềm thích thú khi Megumi nhấp nhổm không yên.

"Ồ? Em lo lắng lắm hả, Megumi?"

Megumi hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng trước khi quay đầu lại để nhìn vào mắt Gojo. Anh vẫn không lùi lại, thoải mái giữ nguyên vị trí khi đáp lại ánh mắt của Megumi. Cậu nhướng mày.

"Chúng ta đang bị mắc kẹt." Cậu nói với vẻ mặt trống rỗng, hy vọng nguồn năng lượng muốn bùng nổ trong người không bộc lộ ra ngoài.

Gojo mỉm cười, với lấy cánh cửa và xoay cái nắm. Anh xoay một lần, hai lần, trước khi đứng yên và cau mày. Anh buông tay. "Em nói đúng."

Megumi chế giễu. "Bảo rồi mà thầy không nghe."

Anh quay đi và Megumi coi đó là dấu hiệu để cậu có thể hít thở sâu, làm dịu đầu óc đang căng thẳng của mình. Gojo đứng giữa phòng, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trên đầu giường — chắc chắn là cái tin nhắn mà Megumi đã đọc vài phút trước. Chết tiệt, Megumi nghĩ, lòng bàn tay đổ mồ hôi khi quan sát phản ứng của anh.

Chậm rãi, cậu lê bước về phía anh, cẩn thận giữ một khoảng cách cố định trong khi nghiến chặt quai hàm. Chiếc giường trông to hơn rất nhiều, thậm chí còn đáng sợ hơn khi giờ đây có thêm người khác trong phòng. Cậu nhấp nhổm, hít một hơi thật sâu và run rẩy.

"Vậy..." Megumi lên tiếng, giữ giọng đều đều, cố không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. "Giờ phải làm sao ạ?"

Cậu sẽ không nghĩ về gậy của thầy giáo. Tuyệt đối, kiên quyết, sẽ không.

Khi Megumi liếc nhìn khuôn mặt của Gojo, cậu chỉ nhìn thấy một biểu cảm khó hiểu, khuôn mặt nhẵn nhụi không có bất kỳ dấu hiệu thất vọng hay hoảng sợ nào. Thực sự thì, Megumi đã nghĩ rằng thầy giáo của mình có thể xử lý được, rằng họ có thể ra khỏi đây mà không cần phải làm việc đó. Nhưng rồi, cậu nhận thấy chú lực đột ngột tăng vọt từ người đàn ông và đó là lúc cậu biết họ chính thức bị dồn đến đường cùng rồi. Megumi hít một hơi thật sâu.

"Megumi." Gojo gọi, nghiêng đầu nhìn cậu. Hai tay anh đút trong túi quần, tư thế có vẻ thoái mái khi anh ra hiệu cho cậu bé lại gần. Megumi do dự một giây trước khi quyết định tin tưởng người đàn ông như mọi lần trước đây. Khi cậu còn cách một bước, Gojo ngay lập tức chộp lấy cổ tay cậu, khiến cậu phải thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Megumi mở to mắt quan sát khi Gojo vuốt ve làn da ngay đoạn mạch máu nhô lên trên tay cậu, miệng nhếch thành một nụ cười gợi tình. Cậu kìm nén cơn rùng mình và chờ đợi, hy vọng rằng bất kể đây là gì, nó sẽ không dẫn đến kết cục hai cơ thể trần truồng trên giường, ướt đẫm mồ hôi và đỏ bừng và — không, tốt nhất là đừng nghĩ xa hơn.

"Megumi." Anh lại nói. Lần này, anh đan những ngón tay của họ vào nhau, nhấc cả hai tay lên và lắc nhẹ. Anh cười mỉm. "Chúng ta có nên làm chút chuyện dơ bẩn hay không?"



------------------------------



Khoảnh khắc Gojo nói những lời đó, hàng trăm suy nghĩ chạy qua tâm trí Megumi. Và với lời nhắc nhở nặng nề, ngột ngạt vẫn lơ lửng trong phòng, không mất nhiều thời gian để cậu suy nghĩ quá đà và hoảng sợ, má ửng đỏ giận dữ trong khi giáo viên bật cười trước phản ứng của cậu. Bởi vì đúng vậy, dơ bẩn là một cách miêu tả hợp lí khi nhìn nhận vấn đề, nhưng đó chắc chắn không phải là điều Megumi đang làm lúc này: Sử dụng thuật thức của mình để phá cửa phòng.

Cậu bận rộn liên tục hơn một tiếng đồng hồ, sử dụng kho chú cụ trong bóng của mình để phá cánh cửa gỗ bất khả chiến bại. Mồ hôi nhỏ xuống một bên mặt, cậu nhanh chóng lau nó đi bằng mu bàn tay, tặc lưỡi khi sự mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm.

Cậu dùng tất cả những gì mình có, gọi những chú chó thần thánh của mình, Nue, thậm chí là cả con voi. Gojo đứng gần cửa sổ khi nó xuất hiện, khoanh tay với nụ cười tự hào trên mặt khi nhìn Megumi cố gắng đá sập cửa. Tuy nhiên, cho đến bây giờ, cậu đã sử dụng hết mọi thứ trong khả năng nhưng vẫn không gây ra một vết trầy xước nào trên cánh cửa. Cậu không muốn sử dụng con át chủ bài của mình cho việc này bởi vì kể cả khi ý tưởng về tình dục khiến cậu khó chịu, đó cũng không phải thứ mà cậu sẽ đánh đổi mạng sống của mình.

"Cố lên, Megumi! Em sẽ không bao giờ biết liệu thức thần khác của em có thể phá vỡ căn phòng hay không."

Lông mày của Megumi giần giật khi cậu quay đầu lại, trừng mắt nhìn đối phương, cái người vì lí do ngớ ngẩn nào đó đã quyết định nằm xuống giường, cởi giày nhưng vẫn đeo băng bịt mắt. Cách anh giơ ngón tay cái lên cùng với một nụ cười nhếch mép chỉ khiến Megumi càng lo lắng hơn. Megumi nghiến răng và cho phép Nue tấn công, không kiềm chế được sự bực tức của bản thân. Thế nhưng, Gojo dễ dàng tránh được nó, cười vang trước nỗ lực yếu ớt của Megumi với ý đồ khiến anh bị giật điện.

"Anh e rằng còn quá sớm để em có thể giáng một đòn chí mạng vào anh, Megumi ạ."

"Ôi, thầy im đi." Megumi gầm gừ, gọi con chim lại và nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó trước khi để nó hòa vào bóng của mình. Cậu cau mày. "Tại sao thầy không đến phá cửa đi, thưa thầy? "

Cậu đã đến giới hạn của mình — ừm, gần như là vậy — nhưng việc sử dụng lãnh địa khi nó chưa hoàn thiện lại khiến cậu cảm thấy không ổn. Cậu lê bước về phía giường và ngã ngửa ra sau với một tiếng thở dài, mặc kệ cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mặt mình.

"Em chắc chứ?"

"Em không quan tâm." Megumi trả lời, nhắm mắt và thở chậm lại. "Nếu em chịu tổn thương ngoài dự kiến ​​vì thầy không thể kiểm soát tốt thuật thức của mình thì đành vậy thôi."

"Em không nghĩ rằng thầy có thể kiểm soát nó?"

Megumi lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở, quá mệt mỏi để có thể phản bác lại. "Em chỉ nói vậy thôi."

Cậu không nghe thấy thầy giáo nói gì nữa, nhưng cảm thấy chiếc giường vang lên tiếng sột soạt, tấm nệm lún xuống khi một trọng lượng khác áp sát. Megumi thậm chí không buồn phản ứng trước chuyển động của người đàn ông, bằng lòng nằm bất động như một con cá chết thì tự dưng có một cơn đau nhói trên trán, khiến cậu giật bắn mình.

"Cái quái gì vậy?" Cậu rít lên, ôm trán ngồi bật dậy. Mắt cậu chạm mắt Gojo, miệng anh mỉm cười sau bàn tay to lớn. Megumi không cần tháo bịt mắt cũng có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh lên vẻ trêu tức.

"Đó là những gì em nhận được vì sỉ nhục anh." Gojo dừng lại, nghiêng đầu sang một bên, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất. "Và vì nghĩ rằng anh sẽ để bất cứ điều gì tồi tệ xảy ra với em."

Megumi xoa xoa chỗ đau trên trán, lông mày càng nhíu chặt trước biểu cảm của anh. Anh mím môi thành một đường mỏng, ghim ánh mắt khó hiểu vào Megumi. Megumi sởn da gà trước cái nhìn dữ dội ấy trước khi nhanh chóng quay đi, che giấu vệt ửng hồng lan ra trên má. Cậu hít một hơi thật sâu và nhún vai, máu nóng sôi trào trong huyết quản.

"Ý em không phải thế." Megumi lầm bầm, giấu má sau cổ áo đồng phục. Cậu chỉ mệt mỏi khi cứ phải cố gắng chứng minh cho Gojo thấy rằng cậu có thể trốn thoát mà không cần sự trợ giúp. Cậu biết mình mạnh mẽ, ít nhất là đủ mạnh để Gojo đặt niềm tin vào cậu, nhưng có một lằn ranh mong manh giữa tự tin và ngu ngốc, Megumi sẽ không vượt qua cái lằn ranh đó.

Gojo ậm ừ, đưa tay lên và nhẹ nhàng vén một lọn tóc ra sau tai Megumi. Hành động này khiến cậu choáng váng, đủ để toàn thân cậu cứng đờ. Không có biểu hiện gì khác thường trên mặt anh. Thế nhưng, Megumi vẫn thấy hơi rùng mình, mắt mở to trước khi lùi ra sau. Gojo không với tới cậu nữa, chỉ hạ tay xuống và thở dài.

"Em biết anh sẽ không bao giờ để bất cứ chuyện gì tồi tệ xảy ra với em đúng không?" Gojo hỏi với sự nghiêm túc tuyệt đối khiến Megumi không khỏi bối rối. Cậu chớp mắt, cắm sâu ngón tay xuống ga giường mềm mại và lắc đầu.

"Nhưng thầy vẫn nuôi dạy em trở thành một chú thuật sư đấy thôi."

Gojo cười phá lên khi nghe câu nói đó. "Đúng." Vẻ trầm ngâm thoáng hiện lên trên mặt anh, việc đó khiến Megumi nghĩ đến những mảnh thủy tinh vỡ vụn cắm sâu vào làn da mỏng manh — vết thương quá nhỏ để có thể hoảng sợ nhưng dù sao vẫn rất đau.

"Nhưng ý anh là anh sẽ không làm chuyện gì xấu đối với em." Và sau đó, như thể đã suy nghĩ lại. "Tất nhiên là trừ khi em muốn anh làm vậy."

Hàng tá hàm ý lướt qua đầu Megumi trước lời nói đó và lần này, cậu không thể kiểm soát được khuôn mặt đỏ rực của mình. Trong bao nhiêu điều có thể nói, Gojo lại chọn nói cái điều đáng nguyền rủa kia khi bị mắc kẹt trong căn phòng này.

Cậu chộp lấy một chiếc gối và ném nó về phía giáo viên của mình, nhưng cuối cùng nó lại rơi xuống giường, chỉ cách mặt người đàn ông một inch*. Đúng rồi. Vô hạ hạn. Megumi thở hổn hển khi nghe thấy tiếng cười bị bóp nghẹt ở phía người đàn ông, âm thanh đó chỉ càng khiến mặt cậu nóng hơn.

(1 inch = 2.54cm)

"Thầy muốn làm gì thì làm." Megumi gầm gừ, sự xấu hổ cuồn cuộn trong lòng. Chỉ mấy phút trước thôi cậu vẫn ổn, quá mệt mỏi để quan tâm đến khả năng làm chuyện đó với giáo viên của mình. Thế mà giờ đây, khi người đàn ông nói vài lời ám muội, việc kiểm soát những suy nghĩ cuồng nộ trong đầu trở nên khó khăn hơn nhiều. Cậu nghe thấy một tiếng cười khúc khích nữa trước khi sức nặng trên giường biến mất, để lại Megumi một mình với chiếc chăn nhàu nát trong tay và vẻ mặt bối rối.

"Ngồi yên đó, Megumi."

Đó là lời cảnh báo duy nhất mà cậu nhận được trước khi Gojo di chuyển đến trước cửa, một ngón tay giơ lên ​​khi anh tạo ra một hạt năng lượng nhỏ trong không khí. Megumi nín thở, da nổi gai ốc, nhiệt độ bỗng chốc xuống thấp hơn vài độ. Căn phòng bắt đầu chìm trong sắc đỏ, quả cầu nhỏ bay trên đầu ngón tay của Gojo. Nó khiến cậu liên tưởng đến hố đen hút mọi thứ vào trong. Một cách vô thức, Megumi siết chặt ga trải giường, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Chỉ mất vài giây, thậm chí có thể ngắn hơn, để quả cầu bắt đầu phát sáng, những đường năng lượng màu đen nứt ra. Gojo thì thầm điều gì đó trong hơi thở và Megumi coi đó là dấu hiệu để cậu nhắm mắt lại, triệu hồi ngọc khuyển của mình để che chắn đòn tấn công từ thuật thức của Gojo. Mọi thứ đều đang im lặng, kể cả hơi thở của chính cậu, thì bất ngờ, một tiếng nổ lớn vang lên. Cậu lập tức bịt kín tai, nghiến răng vì âm thanh ong ong trong đầu. Không có chuyện họ không thể trốn thoát — một khi thứ sức mạnh đó được giải phóng.

Cậu đợi thêm vài giây trước khi mở mắt ra, hi vọng sẽ nhìn thấy bê tông và mặt kính quen thuộc, có thể là một lỗ hổng lớn, nhưng cuối cùng lại chỉ nhìn thấy giấy dán tường quen thuộc của khách sạn, cùng một tấm thảm quen thuộc, và cánh cửa gỗ quen thuộc không kém. Cửa không một vết lõm. Megumi há hốc miệng.

"Thật luôn?" Cậu thốt lên, thu hồi lũ chó của mình lại và tiến đến gần cửa. Khi Megumi cách đó vài bước, cậu nhìn thấy rõ quai hàm nghiến chặt trên khuôn mặt Gojo, đôi lông mày nhíu lại và vẻ cau có khó chịu.

"Thầy à?"

Gojo bừng tỉnh, liếc nhìn Megumi bên cạnh. Biểu cảm của anh giãn ra vài độ khi anh quan sát toàn bộ cơ thể của Megumi. "Ồ, em không sao. Tốt đấy."

Megumi nhướng mày. "Em có thể bị làm sao?"

Người đàn ông chỉ vẫy tay và đó là lúc Megumi cảm nhận được thứ kia, một lớp màng che mỏng, khó nhận thấy trên da mình. Cậu phải nheo mắt để thấy nó lấp lánh dưới ánh đèn của căn phòng và rồi cậu hiểu ra—thuật thức của Gojo. Cậu không khỏi bực bội cắn cắn má trong, im lặng trừng mắt với người đàn ông bên cạnh.

"Em không cần sự bảo vệ của thầy," cậu càu nhàu, mím môi trong khi Gojo chỉ chớp mắt, lắc đầu. Đó là điều mà cậu không muốn thừa nhận – trở thành gánh nặng để kẻ mạnh nhất giữ cho cậu được an toàn và lành lặn. Cậu không muốn tiếp tục phải dựa dẫm vào thầy giáo chỉ để bảo toàn cái mạng. Nếu cậu muốn chứng tỏ bản thân, chứng minh rằng cậu đang tiến bộ từng ngày, thì Gojo không cần phải đi khắp nơi để đặt vô hạn của mình lên cơ thể cậu. Thái dương cậu nhói lên khi nghĩ đến điều đó. Việc thực hiện nhiệm vụ thất bại đã đủ tệ rồi và giờ đây, có lẽ cậu còn phải đối mặt với sự thiếu tin tưởng của Gojo vào sức mạnh của chính mình. Cậu nguyền rủa suy nghĩ đó.

"Em có thể đã bị thương," Gojo thẳng thắn nói, bước tới cửa và nhìn kỹ hơn. Megumi đi theo anh, hai tay đút vào túi trong khi lầm bầm vài tiếng khó chịu. Quan sát đủ gần mới thấy, rõ ràng là thuật thức của Gojo không gây ra nhiều tổn hại. Chỉ có một vết cháy nhỏ ở bản lề của cánh cửa nhưng ngoài việc đó ra, dường như không có gì khác thường.

"Em nói rồi, em sẽ ổn thôi," Megumi cãi lại sau khi anh kiểm tra cửa. "Thầy đã huấn luyện em rất kĩ, không phải sao? Và thức thần của em có thể bảo vệ em rất tốt, thầy không cần phải—" Cậu hít một hơi thật sâu và ra hiệu lung tung. "Sử dụng vô hạ hạn lên người em. Hãy làm điều đó với những người khác, những người cần sự bảo vệ của thầy chứ không phải em."

Khi lời nói vừa thoát ra khỏi miệng cậu, có gì đó thay đổi trong không khí, giống như một loạt các hạt tích điện tràn vào phòng. Megumi cứng người, tóc gáy dựng đứng khi cậu cảm thấy ánh mắt của Gojo dán vào mặt mình. Cậu cố gắng hết sức để giữ cho mặt mình bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được sự căng thẳng khiến khóe môi hơi run rẩy.

"Nhưng nếu anh không muốn thì sao?"

Đầu óc Megumi quay mòng mòng. Anh ta thực sự nói vậy? Cậu quay ngoắt đầu lại nhìn anh, hơi sốc trước lời thú nhận. Gojo không cần phải tháo tấm bịt mắt để Megumi biết được đôi mắt xanh thẳm đó đang ghim chặt vào cậu như thế nào, chúng thực sự đang theo dõi mọi chuyển động của cậu. Megumi nuốt nước bọt, vô thức lùi lại một bước.

"Em nói rằng anh phải bảo vệ những người cần được bảo vệ," Gojo chế giễu, lắc đầu trước khi cau mày. "Nhưng còn những người anh muốn bảo vệ thì sao?"

Megumi nghĩ rằng có điều gì đó sâu sa hơn thế nữa trong những lời này nhưng cậu bị bầu không khí căng thẳng đè nén, ánh mắt bén nhọn của đối phương bắn đến và cảm giác bồn chồn chạy loạn trong người. Cậu liếm môi và bằng cách nào đó, bản năng mách bảo cậu rằng Gojo cũng đang làm theo, chiếc lưỡi đỏ hồng của anh trượt giữa các khe nứt để làm ướt bờ môi khô nẻ. Megumi nóng bừng với suy nghĩ đó.

"K-kệ thầy." Megumi ghét việc tự dưng bị nói lắp như vậy, mặt nóng lên vài độ khi cậu quay ngoắt đi. Cậu tưởng Gojo sẽ cười nhạo cậu nhưng cậu chỉ nghe thấy tiếng thở dài. Một bàn tay đặt lên đầu cậu, xoa loạn những lọn tóc sẫm màu bên dưới, và Megumi nao núng. Cậu ngước nhìn thì thấy anh đang mỉm cười với cậu, một nụ cười có chút bất lực nhưng cũng đầy yêu thương. Bất giác, tim cậu hẫng một nhịp.

"Đi ngủ thôi, Megumi."

Phải mất một lúc cậu mới phản ứng lại trước câu nói đó. Thật ngạc nhiên khi cậu có thể quên hướng dẫn của căn phòng trong vài phút ngắn ngủi chỉ để nó đập thẳng vào mặt mà không báo trước. Miệng Megumi đóng mở như cá mắc cạn, nhìn thầy mình sải từng bước chậm chạp, uể oải đến bên giường. Cậu vẫn đang đỏ bừng, rất có thể là từ cổ trở lên, nhưng cách Gojo nói thẳng toẹt ra như vậy, như thể chẳng có gì sai trái, khiến máu cậu gần như sôi sục.

"Thầy muốn chúng ta ngủ cùng nhau sao?" Megumi nghẹn ngào, khá chắc chắn rằng cậu sẽ là người tiếp theo phát nổ trong căn phòng này. Cậu chợt nhớ đến đống đồ chơi giấu trong ngăn kéo và ngay lập tức dậm chân lên giường, định dùng cơ thể chặn mọi lối vào. Nhưng Gojo đã kịp nằm xuống, bịt mắt ném sang một bên mà không thèm quan tâm. Người đàn ông bắt chéo đôi chân dài của mình và nhướng mày trước hành động của Megumi, nghiêng đầu với vẻ tò mò khó che giấu.

"Hửm?"

"Thầy nói thầy muốn đ-đ-đi ngủ..." cậu ngắc ngứ, lại thầm chửi rủa mình vì tật nói lắp. Trời ạ, tại sao cậu lại lo lắng như vậy.

Gojo chớp mắt khi nghe lời cậu nói, hơi nhổm dậy nhìn chằm chằm vào mặt Megumi. Vài giây trôi qua và một nụ cười ranh mãnh, khiêu khích xuất hiện trên mặt người đàn ông.

"Ồ? Megumi muốn làm chuyện đó với thầy giáo sao?" Anh nhướng mày và Megumi rên lên, lấy một cái gối ném vào mặt Gojo. Gojo cười như nắc nẻ, nụ cười rực rỡ và chói lọi, anh bắt lấy cái gối bằng tay thay vì để nó rơi do rào cản của vô hạ hạn.

"Anh đùa đấy! Megumi, bình tĩnh nào."

Cậu thậm chí còn không biết rằng mình đang thở hổn hển cho đến khi Gojo nhắc cậu. Megumi hít một hơi thật sâu, muốn vệt đỏ rực trên mặt mình tan biến. Khi cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đối phương lần nữa, nụ cười nhẹ nở trên môi anh, như thể cái viễn cảnh bị nhốt ở đây mãi mãi không phải là một vấn đề cấp bách. Megumi biết rằng họ luôn có thể thử lại sau, phá vỡ những bức tường và thoát khỏi ngục giam của cái gọi là căn phòng này, nhưng người đàn ông chỉ vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh, thúc giục Megumi chui vào trong chăn.

"Thầy không được trách em đâu đấy." Megumi lẩm bẩm, má vẫn còn nóng khi cậu quyết định làm theo ý thích bất chợt của Gojo. Cậu lật chăn, cởi giày và vùi mình dưới lớp vải ấm áp. Ga trải giường mềm mại và mượt mà, khiến cậu nhớ lại lần Gojo đưa cậu và Tsumiki đến khách sạn năm sao chỉ để lội xuống biển vào sáng hôm sau.

Gojo mỉm cười, tiến lại gần chỗ Megumi. Tựa như một hành động theo bản năng khi Gojo đắp chăn lên người Megumi, đảm bảo rằng nó che phủ từng inch trên người cậu. Anh nhẹ nhàng vỗ về trước khi xoay người đối mặt với Megumi một cách đàng hoàng. Bây giờ khi đã nằm xuống, chỉ cách mặt anh vài cm, cậu có thể đếm được hàng mi dày che rợp sắc xanh rực rỡ, một vầng hào quang bao quanh bầu trời tráng lệ. Megumi nuốt nước bọt, đang cảm thấy hơi choáng váng thì một bàn tay luồn qua tóc cậu, chậm rãi và nhẹ nhàng.

"Ngủ đi, Megumi." Anh nói nhỏ, gần như là thì thầm như thể anh không phải người định phá hủy cả căn phòng này vài phút trước. Megumi chớp mắt, bối rối trước lời nói của người đàn ông.

"Không phải chúng ta nên tìm cách thoát ra sao?" Những từ 'mà không phải quan hệ tình dục' không được nói ra. Gojo ậm ừ, mí mắt rung rinh khi anh gật đầu.

"Ừ, nhưng em không mệt à, Megumi?"

Cậu chớp mắt. "Có ạ nhưng-"

"Vậy thì thôi!" Gojo cũng chui vào chăn, phớt lờ tiếng kêu ngạc nhiên của Megumi. Megumi há hốc mồm nhìn anh, người đang làm tổ bên dưới. Cậu định khiển trách người đàn ông vài câu, đề cập đến việc mỗi phút ở đây đồng nghĩa với việc lãng phí một giờ trong thế giới thực, thì một cánh tay quàng qua eo kéo cơ thể Megumi vào lồng ngực săn chắc. Câu chữ chết lặng trong cổ họng.

"Chúng ta có thể nghĩ về nó sau." Gojo ậm ừ, xoa những vòng tròn chậm rãi, dịu nhẹ dọc theo lưng Megumi. Lần này, cậu không thể kìm nén nổi cơn rùng mình chạy khắp cơ thể. "Hãy chợp mắt một chút trước đã."

Megumi nghẹn thở, vặn vẹo trong vòng tay người đàn ông. "Thầy làm cái gì đấy?" Cậu rít lên, cố gắng đẩy anh ra nhưng vô ích. Gojo lại cười, đôi mắt nheo vào khi thấy hàng mày nhăn nhíu và gò má ửng hồng của Megumi. Mắt anh lấp lánh khi chạm đến mắt cậu, hàng ngàn lời chưa kịp cất thành tiếng trôi nổi trong đại dương sâu thẳm, vô tận.

"Anh tưởng Megumi thích được ôm khi đi ngủ cơ mà?"

Phải mất vài giây trước khi Megumi có thể đáp lời, hai má phồng lên. "Đó là khi em tám tuổi!"

Gojo cười khúc khích nhưng vẫn chú ý đến lời nói của Megumi, anh dịch ra xa vài inch và việc ấy khiến Megumi quay cuồng. Gojo hiếm khi làm vậy—điều này có nghĩa anh nguyện ý lắng nghe những lời phàn nàn của Megumi, hiểu chúng và biết sửa đổi. Megumi trố mắt nhìn Gojo di chuyển trên giường, nhường cho cậu một khoảng trống và gối đầu lên cánh tay.

"Tốt hơn chưa?"

Miệng Megumi hết mở lại đóng, câu chữ lại một lần nữa bay biến.

Gojo lần này không cười, chỉ khẽ thở dài. Anh kéo chăn lên đến cằm Megumi trước khi tự gật đầu với chính mình. Hành động ấy, thật kì lạ, khiến cậu nhớ về quãng thời gian Gojo dỗ cậu đi ngủ, nhiều năm trước. Cậu nuốt nước bọt.

"Ngủ ngon nhé, Megumi."

Trước khi Megumi có thể thốt ra câu trả lời, cậu đã thấy đôi mắt của người đàn ông nhắm nghiền lại. Hơi thở của anh bắt đầu đều hơn, cơ bắp thư giãn và vì lí do nào đó, Megumi không nỡ đánh thức anh. Mắt cậu lướt trên mặt Gojo, nhìn những đường nét mệt mỏi in hằn trên từng tấc da thịt. Megumi cắn môi.

"Đồ ngốc." Megumi lầm bầm, nhấc tay và nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày đang hơi nhíu vào của anh. Gojo nhẹ nhàng thở ra, rúc sâu vào chăn thêm chút nữa. Megumi đảo mắt. "Thầy mới là người mệt mỏi."

Gojo thậm chí không cựa quậy khi bị cậu chạm vào người, Megumi thả lỏng, mãn nguyện nhìn chằm chằm mặt anh một lúc trước khi rúc sâu hơn vào giường. Cậu biết họ sẽ phải làm gì đó sớm thôi, nhưng một giấc ngủ ngắn vào lúc này có vẻ cũng không tệ. Sau này cậu có thể sẽ phải hối hận, đặc biệt là khi họ thoát ra và người khác hỏi họ chuyện gì đã xảy ra. Chưa kể đến các báo cáo. Megumi ngán ngẩm khi nghĩ đến chúng. Cậu liếc nhìn Gojo lần cuối, đếm rèm mi phủ bóng trên má người đàn ông và thủ thỉ.

"Chúc thầy ngủ ngon." Giọng cậu nhẹ tựa lông hồng. Megumi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, để mùi hương quen thuộc của bạc hà hòa quyện cùng mồ hôi và máu nóng ru cậu vào giấc ngủ.


------------------------------------


Khoảnh khắc Megumi mở mắt ra, cậu biết ngay rằng có điều gì đó không ổn.

Megumi thở dốc, đôi mắt cố gắng thích nghi với bóng tối đột ngột. Cậu nhớ mình đã ngủ thiếp đi khi đèn còn sáng choang, quá mệt mỏi để tắt nó hoặc nhờ Gojo giúp cậu làm việc ấy. Cậu thấy người đàn ông đã kiệt sức và bởi vậy, cứ thế chìm vào giấc ngủ ngay sau khi tìm được một vị trí thoải mái. Megumi không nỡ đánh thức anh, anh cũng chẳng thèm đoái hoài đến việc đứng dậy tắt đèn ở cửa. Thế mà giờ đây khi bóng tối phủ trùm, một cảm giác bất an cuộn trào trong lòng. Cậu ngồi phắt dậy, quay đầu lại để đánh thức thầy giáo.

"Thầy ơi đèn tắ-"

Hơi thở đột nhiên tắc nghẹn.

Megumi quan sát người đàn ông cuộn mình trên giường, tóc anh ẩm ướt, trán đẫm mồ hôi. Anh vẫn nhắm mắt nhưng việc đó không che giấu được cơ thể đang vặn vẹo và sự khó chịu mà anh phải chịu đựng. Megumi đứng hình trong giây lát trước khi phản ứng lại, bò đến gần chỗ Gojo và đặt một tay lên trán anh.

"Chết tiệt." Megumi chửi thề, lập tức rút tay về và áp sát vào ngực. "Thầy sốt cao lắm."

Gojo cựa quậy khi nghe thấy giọng nói của cậu, mơ màng mở mắt. Màu xanh lam trong vắt lúc trước giờ đây trông đầy vẻ mờ mịt, như thể bị mây mù che phủ. Chúng lướt quanh phòng một lúc trước khi đáp xuống mặt Megumi. Gojo chớp mắt và thở dài.

"Megumi." Anh thở hổn hển, cố gắng tập trung tầm nhìn vào thiếu niên trước mặt.

Megumi bật đèn ngủ bên cạnh và nheo mắt nhìn người đàn ông.

"Chuyện gì đã xảy ra thế thầy?"

Gojo mím môi, lắc đầu. Anh nhìn cánh cửa, lông mày nhíu lại, sau đó bật ra tiếng rên rỉ, dài và nặng nề. Anh gắng gượng ngồi dậy, Megumi nhanh tay di chuyển để hỗ trợ anh. Gojo thì thầm lời cảm ơn trước khi thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào đầu giường. Lông mày anh vẫn cau lại khi anh nhìn chằm chằm cánh cửa, bàn tay cứ siết chặt rồi lại buông ra. Anh than thở.

"Anh nghĩ..." Gojo chậm rãi cất lời, liếm môi trước khi tặc lưỡi. "Căn phòng đang trêu đùa chúng ta."

Megumi ngây ra. "Gì ạ?"

Gojo không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào nữa. Thay vào đó, anh kéo khóa áo khoác, cởi lớp vải ngột ngạt khỏi làn da nóng bừng. Megumi vội vàng quay đầu đi, cho thầy giáo của mình không gian riêng tư. Dẫu vậy, cậu vẫn không nhịn được lén nhìn cơ thể anh và chiếc áo sơ mi ôm sát từng thớ cơ bắp săn chắc. Megumi nín thở.

Gojo vuốt tóc ra sau, thả chiếc áo khoác xuống cạnh giường. "Sẽ ổn thôi." Gojo nói, nghe có chút hụt hơi. "Anh đã liên lạc với Nanami và những người khác trong trường hợp mọi thứ trở nên tồi tệ."

"Ồ." Megumi lầm bầm và mắt cậu không lúc nào rời khỏi cơ thể của người trước mặt. Lần này, cậu buộc mình phải nhìn. Cậu quan sát sự căng cứng bất thường của cơ bắp, cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh và gò má ửng hồng của anh. Megumi nheo mắt.

"Thầy, thầy thật sự không sao chứ?" Megumi gạt mọi suy nghĩ khiếm nhã sang một bên và tiến tới kiểm tra mạch của người đàn ông. Cậu đã suýt chạm đến cổ anh, những ngón tay mát lạnh chuẩn bị chạm đến làn da nóng bừng thì một bàn tay siết chặt cổ tay cậu, dứt khoát ngăn cậu lại. Megumi há hốc miệng, ngạc nhiên trước hành động đó.

"Thầy Gojo, thầy làm gì—"

"Megumi," Gojo khàn giọng, nắm tay bóp chặt. Anh nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt xanh bén nhọn nhìn chằm chằm vào cậu. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn, tuyệt vọng hơn, và Megumi chỉ có thể ngây người.

"Đừng."

Megumi chớp mắt trước khi gắt gỏng. "Thầy thật sự không ổn chút nào."

Gojo rên rỉ. "Megumi, nghe anh nói này—"

Megumi phớt lờ người đàn ông và quay đầu về phía cửa. Gojo đã xem xét nó kĩ càng nên chắc chắn nó có câu trả lời, phải không? Megumi nheo mắt và sau vài giây nhìn chăm chú, cậu thấy có thứ gì lấp lánh trên đó.

Cậu đọc được cùng một tiền đề, lời nhắc, quy tắc, bất kể nó là gì về căn phòng—rằng hai người họ không thể rời đi mà không làm tình ngoại trừ lần này, có một thứ khác được viết bên dưới. Megumi cụp mắt xuống, đọc và cứng đờ người.

Đó là một căn phòng mà bạn không thể rời đi nếu không quan hệ tình dục. Đồng thời, đó là căn phòng mà bạn không thể tồn tại nếu không quan hệ tình dục.

Megumi quay ngoắt đầu lại đối mặt với Gojo, người hiện đang toả hơi nóng, ngay cả Megumi ngồi cách anh một khoảng cũng có thể cảm nhận được. Giờ cậu đã hiểu - tại sao cơ thể anh nóng bừng bất thường, rùng mình bất chấp nhiệt độ phòng, lại còn cứng đờ trên ga giường mềm mại. Gojo thở ra một hơi run rẩy, môi mím chặt, khóe miệng rũ xuống. Anh né tránh ánh mắt của Megumi.

"Thầy Gojo." Megumi nhấn mạnh, tức giận và ngạc nhiên ngập tràn trong lời nói. "Thầy có thể sẽ chết."

Gojo đảo mắt. "Megumi, anh đã nói là anh sẽ ổn mà."

"Vớ vẩn!"

Cậu không nên lo lắng quá nhiều. Giống như Gojo đã nói, có thể sẽ có người hỗ trợ đến sớm thôi, đặc biệt là khi thời gian dịch chuyển một cách kỳ lạ trong không gian này. Tuy nhiên, nỗi lo lắng trong cậu vẫn trào dâng.

Cậu không thích tình huống này một chút nào - không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ làm theo ý muốn của căn phòng hoặc đứng nhìn thấy người thầy của mình, giám hộ của mình, vị cứu tinh của mình, chết vì tăng thân nhiệt hoặc mất nước. Cậu biết mình có thể làm tốt hơn thế, thậm chí có thể sử dụng đến lãnh địa, nhưng sau những gì họ đã trải qua, Megumi có một ý niệm mơ hồ rằng tất cả đều sẽ vô ích. Megumi mím môi, hàng triệu suy nghĩ chạy loạn trong đầu, trước khi tất cả kết thúc bằng một âm thanh não nề.

Cậu hít một hơi thật sâu.

Có rất ít thời gian để cân nhắc thiệt hơn trong hoàn cảnh này. Bây giờ trông Gojo vẫn tạm ổn nhưng ai biết điều gì sẽ xảy ra vài phút hoặc vài giờ sau đó. Hơn nữa, nếu Gojo đã gọi những chú thuật sư khác mà họ vẫn chưa thể thoát ra ngoài thì chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Họ không thể ở lại lâu hơn nữa.

Gojo vô cùng ngạc nhiên khi thấy Megumi lảo đảo tiến về phía trước, tìm được chỗ bám trên vai anh và nhấc anh dậy. Anh đang định hỏi cậu tính làm gì thì chợt cảm thấy có thứ ấm áp đặt xuống đùi mình, câu chữ ngay tức khắc chết trong cổ họng.

"Megumi." Anh sửng sốt, tay vô thức vòng quanh eo thiếu niên. "Em đang làm gì đấy?"

Megumi cố lờ đi cảm giác kì quặc trong lòng và nghiêng người về phía trước, cẩn thận quan sát cách đồng tử của Gojo giãn ra. Lần đầu tiên cậu cảm thấy biết ơn vì căn phòng tối om, một bức màn che hoàn hảo cho vệt đỏ nóng bừng như thiêu như đốt trên má. Chậm rãi, cậu vươn tay về phía cổ người đàn ông, khiến Gojo rùng mình và nổi da gà. Megumi thở dài.

"Thầy Gojo." Cậu nói, cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với nhịp đập loạn xạ của trái tim. "Hãy làm tình đi."

Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề giữa họ và cứ mỗi giây trôi qua, Megumi lại muốn ném mình ra ngoài cửa sổ vì mẹ kiếp, cậu đang làm gì thế này? Gojo chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt rực cháy ngọn lửa xanh lam chói lọi khi chúng liếm lên từng tấc da thịt cậu. Cậu cắn môi dưới và quay mặt sang hướng khác, cố lờ đi hơi nóng đang tỏa ra từ lồng ngực. Gojo mở miệng.

"Không."

Thế giới quanh Megumi chết lặng.

"Không?" Giọng cậu như vang lên từ chốn xa xăm khi cậu bối rối nhìn anh. Cậu cảm nhận rõ ràng hơi nóng bên dưới quần áo của người đàn ông, gần như cháy da cháy thịt, nói giảm nói tránh thì giống hơi ấm dễ chịu gợi nhớ đến những chuyến đi đến suối nước nóng hồi cậu còn là một đứa trẻ.

Megumi cựa quậy và Gojo phải cố kìm lại tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt, những ngón tay cắm sâu hơn vào da dẻ mềm mại bên dưới. Megumi nhịn xuống tiếng thở dốc.

"Không." Gojo lặp lại, lắc đầu, siết chặt eo Megumi. "Anh không muốn ép em."

Hài hước đấy, Megumi nghĩ đến cái cách căn phòng đẩy người đàn ông vào đường cùng và việc cứu sống thầy giáo là tùy thuộc vào cậu. Thực sự, Megumi có thể chỉ cần chờ đợi, cầu nguyện Nanami và những người khác tìm cách phá vỡ cánh cửa, nhưng bản năng mách bảo cậu rằng chuyện không đơn giản như vậy và Megumi càng chần chừ lâu thì hậu quả sẽ càng tồi tệ.

Megumi thở mạnh, nheo mắt khi nhìn chằm chằm Gojo. Những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán anh, hai má anh ửng đỏ. Vẻ mặt của Megumi dịu đi đôi chút trước cảnh tượng đó, chỉ đôi chút thôi, khi cậu lau chúng bằng ống tay áo của mình. Gojo lặng lẽ thở dài.

"Thầy không có ép." Megumi lẩm bẩm nhưng ngay cả cậu cũng nghĩ đó chỉ là lời sáo rỗng. Gojo liếc nhìn cậu nhưng Megumi nhanh chóng đảo mắt và khiến người đàn ông im lặng trước khi anh có thể mở miệng khiển trách cậu.

"Nghe này," Megumi ngọ nguậy trong lòng Gojo. Cậu nghe rõ tiếng rên nhẹ thoát ra từ môi giáo viên của mình. "Em biết căn phòng này muốn chúng ta làm tình và chúng ta không thể kiểm soát được..." Megumi cắn môi và vẫy tay ra hiệu, "tình trạng của thầy nhưng—"

Mẹ kiếp, Megumi nghĩ, càng lúc càng cảm thấy nóng hơn. Cậu tự hỏi liệu có phải hình phạt của căn phòng đang xảy ra với cả cậu. Cậu tặc lưỡi.

"Nếu phải làm thì em sẽ không phiền đâu." Megumi ngừng lại, thu hết can đảm để nói ra điều mà cậu đã ấp ủ bấy lâu nay. "Em muốn đó là thầy."

Gojo thở gấp và điều ấy khiến Megumi phải quay đi chỗ khác, không muốn người đàn ông nhìn thấy đôi má bỏng rát hay đôi mắt rung động của mình. Thật là một hoàn cảnh trớ trêu khi cậu phải quan hệ tình dục với người đàn ông đã nuôi nấng cậu từ nhỏ, cho dù cậu có thích hay không. Thực lòng mà nói, Megumi muốn nó diễn ra nhiều năm sau, khi cậu đã xác định rõ được tình cảm của bản thân, có thể hiểu được đâu là điểm bắt đầu và kết thúc của cám dỗ, đam mê, ham muốn cùng tình yêu. Bây giờ, tất cả những gì cậu biết là cậu không muốn người đàn ông đó chết, rời đi, buông tay hay để cậu lại một mình.

Megumi nghĩ, chừng ấy là đủ rồi.

"Megumi." Gojo gằn giọng, vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cằm cậu. Megumi rùng mình trước sự đụng chạm nhưng vẫn cho phép anh xoay mặt mình lại. Những ngón tay của Gojo vuốt ve má cậu, mơn trớn làn da nhợt nhạt. Megumi vùi mặt sâu hơn vào chúng, đôi mắt không bao giờ rời khỏi Gojo.

"Có đúng vậy không?"

Megumi ngân nga một tiếng chẳng rõ nghĩa, mắt dán chặt vào người đàn ông khi cậu di chuyển đầu để đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước vào mặt trong cổ tay của Gojo. Cậu nghe thấy tiếng thở hỗn loạn của anh, và cậu lại ngân nga, chớp chớp hàng mi khi cậu lùi lại.

"Satoru." Cậu thì thầm, thử gọi tên anh. Hiệu quả ngay lập tức, mắt anh tối sầm lại, đồng tử giãn ra, khi Megumi di chuyển đến vị trí ngay trên háng của Gojo, cậu có thể cảm nhận được thứ cứng rắn ngay trên mông mình đang ngóc đầu dậy. Cậu rướn người về phía trước, môi sượt qua vành tai của Gojo.

"Chiếm lấy em đi."

Vài giây im lặng trôi qua và Megumi bắt đầu tự hỏi có phải cậu rớt não rồi không. Tất nhiên, Gojo không muốn cậu, có khi cũng chưa bao giờ nghĩ về cậu theo cách đó. Megumi sẵn lòng trao mọi thứ mình có cho người đàn ông này—quá khứ, hiện tại và tương lai của cậu—nhưng Gojo thì sao? Bụng cậu quặn lên khi nghĩ đến điều đó.

"Thầy, em chỉ—"

Hơi thở của cậu nghẹn lại khi Gojo đột nhiên thay đổi vị trí của họ, Megumi giờ đây bị nhốt trong vòng tay của người đàn ông. Cậu nuốt nước bọt, mắt mở to khi đôi mắt xanh rực rỡ nhìn xuống cậu. Cậu thấy ánh mắt cuồng nhiệt ấy lướt qua mọi bộ phận trên cơ thể mình, từ hông, eo và cuối cùng là khuôn mặt. Trong vô thức, cậu bật ra tiếng nghẹn ngào nhỏ xíu. Hầu kết Gojo nhấp nhô.

"Em không biết mình đang nói gì đâu." Gojo gắt lên và lần đầu tiên, Megumi nhìn thấy vết nứt trên vỏ bọc hoàn mỹ của thầy mình. Cậu biết Gojo có thể trêu chọc, bướng bỉnh, thậm chí tỏ vẻ xa lánh—nếu anh muốn—nhưng cậu chưa từng thấy sự tuyệt vọng khắc sâu trong mắt anh như lúc này, trong quai hàm nghiến chặt đó. Megumi chớp mắt và vươn tay ra.

"Em biết." Cậu cãi lại, và Gojo chỉ rên rỉ, vùi mặt vào cổ áo đồng phục của Megumi. Cậu nín thở khi bàn tay ấm áp bắt đầu ngao du khắp cơ thể cậu trước khi đáp xuống eo, ghim chặt cậu tại chỗ.

"Anh đã phải kìm nén bản thân bấy lâu nay, Megumi." Gojo thừa nhận, và trái tim của Megumi loạn nhịp trước lời nói đó.

Cậu nghĩ có lẽ mình vừa giải phóng tất cả những con thỏ trong lồng ngực nhỏ bé, chúng chỉ chực nhảy xổ ra ngoài, nhất là khi đôi môi thô ráp thì thầm trên da thịt cậu, khiến cậu không kìm nổi một tiếng rên khe khẽ. Gojo cứng người lại, khi anh ngẩng đầu lên, Megumi thề rằng có một cơn bão đang vần vũ trên vùng biển Thái Bình Dương xanh thẳm và Megumi chỉ còn là một con tàu nơi đầu sóng ngọn gió đang chực chờ bị vùi dập.

"Em sẽ không sao đâu." Megumi lầm bầm, vươn tay ra để ôm má Gojo và xoa nắn gò má mượt mà của anh. Lúc này đầu óc cậu như của một kẻ bị say, thậm chí có thể chính cậu đang ép buộc anh làm điều anh không thích, nhưng cái cách Gojo kìm lại âm thanh trong họng, hông áp sát vào cậu, đũng quần phình lên rõ mồn một, khiến Megumi nghĩ đến điều ngược lại.

"Em vẫn còn quá trẻ cho việc này." Gojo nghiến răng, bấu víu vào vết tích cuối cùng của thứ dường như là trách nhiệm của một người trưởng thành. "Chỉ là một căn phòng mà thôi. Chúng ta có thể tìm cách khác."

Megumi lườm. "Và để thầy chết trước mặt em?" Nghe có vẻ viển vông nhưng Megumi không muốn mạo hiểm. "Thầy à, em không muốn mất thầy." Cậu ôm lấy mặt Gojo như thể đang ôm báu vật của chính mình, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Không ai trong chúng ta được phép để điều ấy xảy ra—" Megumi lấy hết can đảm và áp môi mình vào môi người đàn ông, nhanh chóng và dễ dàng. Má cậu bỏng rát.

"Hãy làm đi, Satoru."

Cậu không cần phải nói điều đó hai lần.

Gojo lao về phía trước, vồn vã ôm lấy cậu. Megumi túm vai anh, giữ chặt anh như thể muốn những cú liếm láp và day cắn khẽ khàng trên cổ mình hoà tan vào máu thịt. Cậu nuốt xuống tiếng rên rỉ và che miệng lại khi môi Gojo di chuyển ngay trên động mạch của cậu. Cậu rùng mình theo từng hơi thở của Gojo. Anh liếc nhìn cậu, ánh mắt thèm khát quan sát từng cử động của cậu, sau đó há miệng cắn mạnh.

Megumi la lên.

"Đây là những gì chúng ta sẽ làm, Megumi ạ." Gojo thở ra, hơi thở chậm rãi của anh biến thành từng tiếng hổn hển khi anh dịch người và liên tục hôn lên vô số vết cắn mà anh đã tạo ra trên làn da nhợt nhạt, mỏng manh. "Anh sẽ làm thế trên khắp cơ thể em nếu chúng ta tiếp tục."

Như để chứng minh lời nói của mình, Gojo luồn một tay vào dưới áo sơ mi của cậu, bàn tay to và ấm của anh mơn trớn làn da nhạy cảm. Megumi thút thít.

"Vì vậy, hãy rút lại lời nói đi, ân huệ của anh." Gojo thì thầm và mẹ kiếp, thằng nhỏ của Megumi giật giật.

Cậu không hiểu tại sao mình lại sụp đổ dễ dàng đến vậy, cơ thể biến thành một đống bột nhão chỉ với vài dấu cắn yêu được in lên cổ khiến nó trở thành một bức tranh sơn dầu đỏ xanh đan xen hỗn loạn. Hơi ấm lăn tăn trong bụng, dần sôi trào thành một thứ gì đó nặng nề. Cậu chẳng còn đủ lí trí để biết nó là gì.

"Tại sao?" Megumi thở hổn hển, tay cậu luồn vào tóc Gojo, luồn qua những sợi bạc mềm mượt. Gojo nhắm mắt khi cậu chạm vào chúng, rúc vào cổ Megumi.

"Bởi vì..." Gojo đáp lời, miệng không ngừng tấn công cổ Megumi, lần này hôn nhẹ lên đó trước khi di chuyển đến tai cậu, cắn nó bằng môi của mình. "Anh sẽ không kìm nén nữa."

Gojo lùi lại, liếm môi khi nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của Megumi.

"Chín năm, Megumi." Gojo tiếp tục, bàn tay của anh di chuyển xuống đặt trên thứ đang cương lên của Megumi. Megumi thở hổn hển, run rẩy khi Gojo luồn tay vào trong chiếc quần sờn cũ, vuốt ve làn da mềm mại bên dưới. "Anh đã phải nín nhịn suốt chín năm vì anh không muốn làm em sợ." Bàn tay còn lại vươn lên bóp lấy mặt cậu, hoàn toàn trái ngược với những ngón tay lang thang bên dưới. "Anh muốn đợi cho đến khi em sẵn sàng."

Megumi chớp mắt, một loạt cảm xúc cuộn trào trong ngực — hưng phấn, hoài nghi, xấu hổ, hân hoan — tất cả chao đảo và xoay chuyển cho đến khi cậu chỉ còn biết thở hổn hển, nhắm nghiền mắt và quay đi. Không đời nào Gojo đang nói những lời này.

Cậu nghe thấy tiếng cười bị bóp nghẹt và Gojo từ tốn xoay mặt cậu về phía mình. Khi Megumi nhìn anh, lần này cậu thấy điều khác lạ trong đôi mắt nhiệt thành đó. Cậu thấy một tia yêu thương, dịu dàng, và bụng của Megumi tự dưng quặn thắt.

"Anh thích em, Megumi." Gojo hôn lên môi cậu, tương tự như những gì Megumi đã làm trước đó ngoại trừ việc cậu không chắc liệu nó có được tính là một nụ hôn thật sự hay không. Gojo chỉ đơn giản là chạm nhẹ môi với cậu trước khi rời đi để nhìn vào cặp mắt như rừng xanh của cậu, chờ đợi.

Megumi cá chắc cậu trông không khác gì một quả cà chua chín nẫu, máu dồn hết lên mặt thay vì hạ bộ. Cậu cắn môi và Gojo quan sát hành động đó với đôi mắt bỏng cháy. Megumi nghẹn ngào.

"Ô - Ồ..." là tất cả những gì cậu lắp bắp nói ra, tay cậu vô thức siết chặt tóc Gojo. Gojo bật cười, gỡ những ngón tay của Megumi ra khỏi tóc mình và đan chúng vào tay anh.

"Em không cần phải trả lời anh vội." Gojo thì thầm, hôn lên từng đốt ngón tay của Megumi, nhìn sâu vào mắt cậu. "Anh chỉ muốn em biết tại sao anh không muốn việc này xảy ra." Anh dừng lại. "Ngay bây giờ, ít nhất là vậy."

Câu cuối cùng khiến Megumi bất ngờ, nó tạm thời phá vỡ bầu không khí đầy bối rối và sức nóng bao quanh họ. Cậu khịt mũi.

"Thầy là tên biến thái."

Gojo mỉm cười.

"Mhm, chỉ với mình em thôi."

Megumi há miệng.

"Thật là sến súa."

Gojo cười khúc khích, cúi đầu xuống để trán của cả hai chạm vào nhau. Anh nhìn cậu với vẻ nâng niu trân trọng làm cho Megumi phải nín thở, bối rối. Cậu không muốn giả định bất cứ điều gì, thậm chí không muốn nghĩ về bất cứ điều gì, nhưng cái cách Gojo nhìn cậu khiến cậu cảm thấy bản thân cao xa, lại mong manh quá đỗi. Megumi nghĩ đến những ngôi sao băng trên bầu trời đêm và tự hỏi liệu đây có phải hình ảnh của mình trong mắt kẻ mạnh nhất hay không.

Cậu nuốt khan.

"Em sẽ không sao hết." Cậu lặp lại câu nói ấy, hy vọng chúng vượt qua được bức tường ngăn cách và chạm đến trái tim anh. Megumi vén vài sợi tóc lòa xòa trên trán anh, môi cong lên thành một nụ cười nhỏ. "Và em không bận tâm đâu kể cả khi đây là lần đầu." Cậu vẫn xấu hổ, vẫn bồn chồn, nhưng sau lời thú nhận đó, ít nhất cậu chắc chắn rằng mình sẽ không hối hận.

"Em tin anh." Cậu thì thầm, hàng mi cong để lại bóng mờ trên má khi cậu nhắm mắt lại. Cậu không muốn nhìn thấy phản ứng của Gojo, không muốn thấy đôi mắt xanh ấy xoáy sâu vào cậu như thể đang đào bới, lục khoét linh hồn cậu.

Một lần nữa, cậu vấp phải sự im lặng, và cậu rất muốn mở mắt ra để kiểm tra xem Gojo có còn ở đó không thì bất chợt một nụ hôn nóng bỏng, dữ dội ập xuống. Cậu thở gấp, mắt mở to khi Gojo cướp đoạt miệng cậu, chen vào giữa môi lưỡi cậu, mút mát, liếm cắn.

Thật chóng mặt, cái cách Gojo tấn công từng kẽ hở trong miệng và tất cả những gì Megumi có thể làm là bị động tiếp nhận. Cậu nuốt xuống tiếng rên rỉ chực trào của mình, tay túm chặt vai Gojo. Cậu hẳn đã lỡ bật ra một tiếng thút thít, một âm thanh nào đấy, bởi vì Gojo gầm lên, hơi lùi lại, một sợi nước bọt nối giữa môi họ, Megumi mơ màng nhìn anh. Gojo liếm sợi chỉ kia đi và Megumi gần như bĩu môi, cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc có thứ gì đó kết nối họ với nhau bị cướp mất. Gojo bật cười.

"Anh sẽ giúp em cảm thấy dễ chịu, Megumi." Gojo thì thầm, đưa tay lên ngực cậu, những ngón tay lướt qua đầu vú. Megumi cứng người, mắt trừng lớn khi bàn tay ấm nóng bắt đầu vuốt ve làn da của cậu. "Rất, rất dễ chịu..."

Anh ngoạm cổ Megumi trước khi cắn vào hõm vai. Megumi rít lên, cảm thấy hàm răng cắn xuyên qua da mình. Gojo nhếch mép cười, nhướng mày khi thấy Megumi thở hổn hển trong tay anh. Anh bắt đầu chậm rãi xoa nắn, trêu chọc xung quanh núm vú của cậu và Megumi sướng rơn, mặt đỏ bừng vì cảm giác đó.

"Thầy làm cái gì—" Câu nói bị đứt đoạn với một tiếng rên khi Gojo bỏ tay ra, thay thế bằng khoang miệng ẩm ướt, ấm áp.

Cậu chẳng rõ việc đó xảy ra khi nào — việc Gojo đẩy áo của cậu lên cao đến mức để lộ toàn bộ phần ngực của cậu. Gojo chớp mắt khi anh đánh lưỡi lên núm vú của cậu và Megumi ngay lập tức ưỡn lưng, những ngón tay luồn vào tóc của Gojo. Sau đó, người đàn ông chuyển từ liếm láp trêu chọc sang day cắn nhẹ nhàng trong khi một tay của anh nắn bóp núm vú còn lại của Megumi, nhóm lên ngọn lửa bỏng rát lan tràn khắp người cậu.

Megumi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế với cơ thể của mình, chỉ đơn giản đưa tay lên xuống thằng nhỏ, tưởng tượng ra tất cả những cách mà ai đó có thể chiếm đoạt cậu, từ phía trước hoặc phía sau, trước khi bắn tung tóe lên tay. Còn bây giờ? Bây giờ đầu óc cậu đang chới với trong biển khoái cảm khi được người khác liếm, cắn, hôn và chạm vào đầu vú. Megumi kêu rên không ngừng.

Gojo lùi lại và đặt sự chú ý đến đầu vú còn lại, ngậm lấy nó bằng đôi môi mềm mại và sưng tấy. Megumi nhìn thầy giáo của mình, thở ra từng hơi gấp gáp và ngay lập tức hối hận. Ánh mắt thèm thuồng của anh ghim chặt vào cậu, màu xanh trong mắt cuồn cuộn như thủy triều dữ dội, anh dùng lưỡi liếm đầu vú trước khi cắn xuống vùng da xung quanh nó. Megumi co rúm.

Người đàn ông cuối cùng, cuối cùng, cũng rời khỏi ngực cậu, nơi quá mức nhạy cảm ấy lúc này đang run rẩy và nhức nhối vì khoái cảm khác thường. Chân cậu thỉnh thoảng co giật trong khi quần cậu căng ra hết cỡ bởi dương vật cương cứng bên dưới. Cậu lườm Gojo với đôi mắt đẫm lệ, kìm nén âm thanh kì quặc lại sắp thoát ra khỏi cổ họng.

"Em nhạy cảm quá đấy." Gojo nhận xét, ngón tay cái sượt qua làn da bị thấm ướt nước bọt của người dưới thân và Megumi rít lên.

"Và thầy nghĩ đó là lỗi của ai?" Giọng cậu hụt hơi, tay giật tóc Gojo, mặt mũi cau có bởi vì cái quái gì vậy? Cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến việc chơi đùa với bộ ngực của mình như vậy và giờ đây cậu không khác gì một mớ hỗn độn, quằn quại, rên rỉ, phơi bày hết thảy ngay trước mắt Gojo.

Gojo ậm ừ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đắc trí. Anh hôn lên núm vú nho nhỏ của Megumi một lần nữa trước khi trượt xuống sâu hơn, thấp hơn, mắt không khi nào rời khỏi mắt cậu.

"Chẳng biết ở đây có nhạy cảm như thế không."

Mắt Megumi trừng lớn.

"Đợi đã, thầy đừng—" Câu nói lại bị cắt ngang khi một tiếng rên thoát khỏi miệng. Gojo mỉm cười vuốt ve thứ cương cứng trong tay anh, bàn tay ấm áp bao quanh khiến nó giật giật. Megumi muốn đá anh ra, cảm thấy quá xấu hổ, quá nhạy cảm để chịu được việc này. Cậu lùi lại và giấu mặt vào gối.

"Em nói em muốn điều này." Gojo thì thầm, trầm khàn và khêu gợi. Megumi không chịu nhìn anh, không chịu thừa nhận cơn nóng ran nơi bụng dưới khi tay Gojo khéo léo cởi quần cậu, kéo chúng xuống chân. Anh thực hiện hành động ấy nhanh như chớp khiến Megumi phải thở gấp một tiếng khi không khí mát lạnh đột ngột tiếp xúc với da thịt nóng bỏng của cậu.

Tò mò, cậu quay đầu và bắt gặp ánh mắt của Gojo. Người đàn ông cho cậu một cái nhìn ranh mãnh trước khi bắt tay vào việc, những ngón tay cắm sâu vào đùi cậu trong khi bờ môi lướt trên dương vật của cậu, nơi ấy vẫn bị che phủ bởi một lớp vải nữa.

"Em đẹp lắm, Megumi... Megumi của anh." Gojo thành kính ca tụng, như thể đang thì thầm lời cầu nguyện, rải những nụ hôn dịu nhẹ xuống bắp đùi của cậu trong khi Megumi nằm đấy với hơi thở đứt đoạn, thút thít theo từng chuyển động của Gojo. Tay Megumi lại tiếp tục kéo tóc Gojo và lần này, nó khiến người đàn ông phải rên lên một tiếng. Dương vật của anh hưng phấn co giật.

"Em đã làm bao giờ chưa?" Gojo hỏi, những ngón tay mân mê đai quần lót trước khi chậm rãi mơn trớn đường cong ở hông cậu. Megumi càng lúc càng thấy khó tập trung hơn, mặt đỏ tía tai, lặng lẽ lắc đầu. Cậu sợ nếu cất lời, cậu sẽ vỡ òa, khóc lóc và tan ra thành nghìn mảnh dưới ánh mắt nóng bỏng của Gojo.

Trước khi tiến xa hơn, Gojo tạm dừng, hành động nhỏ nhưng đầy tinh tế. Những động chạm của anh thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn, chậm rãi hơn, anh nhổm dậy và nhìn sâu vào mắt Megumi. Tay anh rời khỏi hông cậu và Megumi rên rỉ, lộ ra một chút khó chịu trên mặt. Gojo cười nhẹ, vùi mũi vào hõm cổ cậu.

"Lần đầu của em?"

Megumi cắn môi mạnh đến mức rách cả da. "V-vâng..." Cậu lắp bắp khi Gojo liếm cổ cậu, đánh dấu làn da ngọc ngà. Cậu rên lên khe khẽ, cảm nhận hàm răng cắm sâu vào da thịt, lưu lại từng vết bầm tím khó phai mờ. Gojo thích thú ngân nga, hôn nhẹ nơi anh vừa tấn công trước khi lùi lại.

Megumi đã nhận ra bản thân chỉ là một kẻ khờ khạo ngay giây phút Gojo chiếm lấy môi cậu và nhìn cậu với ánh mắt cuồng nhiệt. Thế nhưng, điều đó không ngăn được hơi thở của Megumi dồn dập, tay chân run rẩy khi Gojo đan cài tay họ vào nhau lần nữa. Gojo hoàn toàn say mê, đắm đuối và sự thật rằng tất cả là do cậu, khiến bụng Megumi quặn thắt đủ kiểu. Cậu hổn hển không cất lên lời.

"Anh sẽ nhẹ nhàng, nhé?"

Megumi đảo mắt. "Thầy nói điều này ngay sau khi đã cắn nát cổ em?"

Gojo bật cười, lại rải từng nụ hôn lả lướt như cánh bướm khắp mặt Megumi. Megumi vặn vẹo.

"Chà, bé yêu, nếu bé muốn anh mạnh bạo hơn thì bé chỉ cần nói một câu thôi."

"Thầy—"

"A! Megumi!" Gojo tặc lưỡi, vuốt ve lên xuống một bên sườn của Megumi khi anh hạ hông xuống thấp hơn, ấn vật cương cứng của mình vào dương vật của Megumi. Megumi thở dốc, túm chặt vai anh và ném cho anh một cái lườm nửa vời. "Anh thích em gọi anh là Satoru cơ."

Cậu im lặng nhìn Gojo cười toe toét, anh bật dậy và bắt đầu rũ bỏ quần áo của mình. Sơ mi rơi xuống, cơ bắp đẹp đẽ uốn lượn theo từng chuyển động, hai mắt Megumi không chớp lấy một cái, miệng há hốc nhìn người đàn ông đang ngồi trên người mình. Anh vất cái áo xuống sàn và nhướn mày trước biểu cảm u mê của Megumi.

"Thích những gì em thấy chứ?"

Megumi nghẹn lời.

Gojo quay sang cởi bỏ đồng phục của Megumi. Việc này chẳng có gì khó khăn nhưng động tác của anh lại hơi chậm chạp vì cứ mải mê hôn khắp mặt cậu, khiến Megumi bật ra tiếng cười khúc khích. Gojo tấn công miệng cậu ngay sau đó, ngậm môi cậu trước khi chèn lưỡi vào khe hở, âm thầm hỏi xin được đi vào trong. Megumi ngoan ngoãn mở miệng, thở dài đầy mãn nguyện khi lưỡi của Gojo quấn riết lấy lưỡi mình.

Cậu ôm Gojo chặt hơn, vòng tay quanh cổ anh, phớt lờ hơi nóng bỏng rát tỏa ra từ cơ thể người đàn ông khi cậu để bản thân tan vào những nụ hôn ướt át, bàn tay dày vò ngực cậu, cho đến cái chân ấn mạnh xuống nơi nhức nhối phía dưới. Khi Gojo rời đi, mắt cậu đờ đẫn và mất tiêu cự, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng tất cả những gì Megumi có thể nhìn thấy và cảm nhận được trong giây phút này là Gojo, chỉ mình Gojo.

Gojo trượt xuống, trở lại với thằng nhỏ đang háo hức co giật giữa hai chân Megumi. Megumi đưa một tay lên che miệng, nhưng vẫn không tài nào ngăn được âm thanh nghẹn ngào tràn ra. Gojo quan sát Megumi lần cuối, nở nụ cười trêu chọc, trước khi vục đầu xuống, mút mạnh vết bầm tím trong đùi cậu.

"Mẹ kiếp..." Megumi rên rỉ, cong lưng quằn quại trong lúc Gojo phác họa lên da cậu bức tranh xuân tình, day cắn và đánh dấu khắp nơi. Anh không hề đùa cợt khi nói đây là những gì anh sẽ làm với cậu.

Trong lúc gặm nhấm, tay Gojo vân vê quần lót của cậu, thậm chí không thèm dừng lại để hỏi một câu, cứ thế kéo nó xuống để giải phóng thằng nhỏ cứng ngắc. Khi thằng nhỏ bật ra ngoài, Megumi nghiến răng, giấu mặt vào lòng bàn tay. Cậu không chịu nổi. Hoàn toàn không thể.

"Megumi..." Gojo gọi, ngón tay xoa tròn trong bắp đùi mịn màng. "Cho anh xem mặt bé yêu của anh nào?"

Megumi lắc đầu. "Không." Cậu thút thít, xấu hổ không để đâu cho hết.

Không có phản ứng nào từ phía Gojo nhưng mấy giây sau, thứ gì đó ẩm ướt chạm vào đầu khấc của cậu và cậu thở gấp, mắt mở to. Cậu để hé tay một chút xíu chỉ để nhìn thấy Gojo nhếch mép mỉm cười, một nụ cười đầy ngạo nghễ.

"Thế mới là Megumi của anh chứ."

"Thầ — Satoru, làm ơn -- "

Gojo cười toe toét và bắt đầu liếm dọc thẳng nhỏ mà không hề nao núng, mới vài cú liếm nhẹ như của mèo con thôi đã khiến Megumi giật nảy. Cậu siết chặt tóc Gojo, oằn cả người khi Gojo đưa lưỡi vào cái khe nhỏ, liếm đi dịch nhờn rỉ ra. Cậu chưa bao giờ cảm thấy vừa căng thẳng vừa hưng phấn như vậy chỉ từ những đụng chạm đơn thuần. Cậu cố nới lỏng tay đang nắm tóc Gojo, nhưng Gojo giữ chặt tay cậu, ý bảo cậu đừng buông ra.

Cậu vẫn đủ tỉnh táo để biết mắt mình đã ngấn lệ, ​​mặt đỏ tưng bừng khi nhìn Gojo hôn dương vật của cậu, thỉnh thoảng lại mân mê hai trái trứng bên dưới. Thế rồi anh bất chợt quay sang cắn vào đùi cậu, cơn đau buốt vọt thẳng lên não, khiến lưng cậu cong oằn một lần nữa.

"Satoru, Satoru, làm ơn..." Cậu van xin, hổn hển, rên rỉ, trông thấy Gojo nhìn mình bằng đôi mắt xanh lấp lánh, đôi môi đỏ mọng và ướt át.

"Ngoan nào, em yêu, suỵt..." Anh dỗ dành, tuốt dọc thằng nhỏ của Megumi, ánh mắt không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của cậu, từ cái miệng há hốc đến đôi mắt đẫm lệ cho đến thân hình quằn quại. Gojo thì thầm. "Để anh thương em."

Megumi chớp mắt để ngăn những giọt lệ chực trào của mình, đang tò mò không biết Gojo định làm gì thì thấy người đàn ông mở miệng và nuốt trọn dương vật của Megumi. Cậu bật ra tiếng chửi thề, thở dốc, vô thức thúc hông vào cái miệng ẩm ướt, ấm áp của anh. Gojo ngay lập tức đặt một tay lên hông cậu, ghìm cậu xuống khi anh cố nuốt sâu hơn, mũi gần như chạm vào phần gốc.

"Không, không, thầy ơi, Satoru..." Giờ thì Megumi thật sự bật khóc, quá choáng ngợp trước sức nóng căng chặt bao quanh dương vật của mình. Chúa ơi, cậu đến mức loạn trí mất thôi. Biết làm sao khi đây là lần đầu tiên có người khẩu giao cho cậu? Lần đầu tiên có người gặm cắn đùi cậu, để lại những dấu ấn tấy đỏ tím xanh nở rộ như những đóa hoa? Gojo thậm chí không chờ Megumi bình tĩnh lại, liên tục nhấp đầu lên xuống trên dương vật, thỉnh thoảng phát ra tiếng than đầy thỏa mãn. Rung động trong cổ họng anh kích thích Megumi đến co giật không ngừng, cậu liên tục thốt ra từng tiếng nức nở, chửi rủa và thút thít. Tất cả đều khiến Gojo như say như nghiện.

Cậu cương cứng, rất rất cứng, cứng đến phát đau và cách Gojo sử dụng miệng một cách khéo léo, chuyển từ mút mạnh phần thân sang liếm nhẹ phần đầu khiến cậu thở đến hụt hơi. Sức nóng trong bụng bắt đầu tan ra, chậm rãi nhưng không sai lệch đi đâu được, và cậu phải nói cho anh biết mình đã sắp lên đỉnh rồi.

"Thầy ơi, em sắp—"

Gojo lùi lại phát ra một tiếng bốp ướt át, môi hơi sưng lên sau màn khẩu giao. Anh liếm môi, háo hức nhìn thằng nhỏ trướng đỏ và liên tục rỉ nước. Megumi nức nở.

"Chưa được, Megumi." Gojo thì thầm, đôi mắt sáng lên với những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Megumi trừng trừng nhìn anh, mắt ướt nhòe trong khi Gojo âu yếm gò má đẫm lệ của cậu. Anh chặn lại một giọt nước mắt bằng ngón tay cái, nhìn chằm chằm nó vài giây trước khi đưa nó vào miệng, mút nó giống như cách anh đã mút dương vật của Megumi. Megumi muốn bùng cháy.

"Thật không thể chịu nổi thầy." Megumi than thở, vừa hưng phấn vừa khó chịu. Gojo rướn người về phía trước và Megumi dễ dàng vòng tay qua cổ người đàn ông, kéo anh xuống thấp hơn. "Thầy đã nói thầy sẽ nhẹ nhàng mà."

"Thật sao?"

Megumi hừ mũi một tiếng, đưa tay sờ soạng tấm lưng săn chắc của Gojo, trong lòng thầm tán thưởng người đàn ông hoàn hảo quá đỗi. Cơ thể anh vẫn ấm áp hơn mức bình thường, hậu quả từ ảnh hưởng của căn phòng bị nguyền rủa, nhưng không còn sốt nữa. Ngay bây giờ, có lẽ là bởi... vận động của họ nên Gojo mới nóng khắp người.

"Đồ dối trá." Megumi lầm bầm, miệng vô tình bĩu ra. Gojo nhanh trí thơm nó một cái, cắn vào khóe môi trước khi chen vào ngay chính giữa. Megumi suýt thì ré lên, đầu óc quay cuồng vì cái miệng ấy vừa mới bú thằng nhỏ của mình xong và giờ lại hôn mình, đợi đã—

"Em đang phân tâm đấy." Gojo nói, ngả người ra sau để với lấy thứ gì đó trong ngăn kéo. Megumi vẫn đang nhức nhối vì bị trì hoãn bắn tinh, Gojo lại còn trêu chọc cậu, vậy nên cậu chưa ý thức được thứ mà người đàn ông đang tìm kiếm.

Cậu nhắm nghiền mắt, hơi thở dồn dập, vô thức ưỡn hông lên, định cọ xát đôi chút. Nếu Gojo không giúp cậu, cậu sẽ tự tìm cách nào đó để phóng thích. Gojo rõ ràng đã gầm gừ khi bị cậu áp sát, hai chân cậu quấn quanh eo anh, môi dán vào mạch máu gồ lên của anh, làn da trần trụi tiếp xúc với chiếc quần jean thô ráp.

"Megumi." Giọng Gojo vụn vỡ, đứt quãng.

"Cho em bắn đi, Satoru..." Megumi than thở, tiếp tục cọ xát và cắn vào cổ Gojo. Cậu ghét việc cậu là người duy nhất bị đánh dấu, bị tuyên bố chủ quyền và bị cắn khắp người. Khi cậu nghiến răng trên làn da trắng sứ kia, cậu nghe thấy âm thanh rên rỉ hỗn loạn từ Gojo. Megumi cười toe toét, lướt chiếc lưỡi ướt át của mình trên vết cắn, thỏa mãn ngân nga với chính mình.

"Thế mà anh tưởng em sẽ để anh làm bất kì điều gì anh muốn." Gojo thở mạnh, luồn một tay qua tóc Megumi khi thiếu niên đặt một nụ hôn vào động mạch ở cổ Gojo.

"Em sẽ nếu thầy để em bắn." Cậu nhấn mạnh từ cuối đúng lúc thúc thẳng nhỏ vào dương vật bị che chắn bởi lớp quần áo của Gojo. Gojo rên rỉ.

"Được rồi, em yêu, được rồi..." Gojo gầm gừ, thoát khỏi vòng tay của Megumi, đồng thời để lộ chai bôi trơn trong lòng bàn tay mình. Megumi muộn màng nhận ra đó chính là thứ anh tìm kiếm trong ngăn kéo.

"Chỉ cần để anh nới rộng em một chút là ổn rồi." Gojo tiếp tục, dang rộng chân của Megumi, cho đến khi lỗ nhỏ phía sau hoàn toàn hiện ra. Megumi quằn quại khiến ga trải giường bên dưới cọ xát vào làn da vốn đã nhạy cảm của cậu. Cậu cắn môi, cảnh giác nhìn cái chai trong khi Gojo từ tốn mở nắp.

Anh ấy hẳn đã làm việc này rất nhiều lần rồi.

Ý niệm đó khiến cậu giật mình, lòng ghen tuông sôi trào trong lồng ngực khi cậu nghĩ đến cảnh người đàn ông làm chuyện này với người khác, rằng ngay cả khi họ ở đây cùng nhau, bị nhốt trong căn phòng chết tiệt không lối thoát này, thì Gojo cũng đã có người khác rồi, có lẽ còn là người tốt hơn. Đây không phải lần đầu tiên của anh và thành thật mà nói, chắc cũng sẽ không phải lần cuối cùng.

Gojo đổ một lượng lớn chất lỏng nhớp nháp lên các ngón tay của mình, chà xát chúng với nhau cho đến khi chúng ấm lên. Hành động ấy phát ra âm thanh lép nhép dâm dục đến nỗi cậu phải quay đi, sự dũng cảm trước đó phút chốc bốc hơi. Cậu vùi mặt vào gối, cố gắng dập tắt sự lo lắng đang lan tràn trên da thịt cũng như sự ghen tuông đang sôi sục trong huyết quản. Tất cả hòa quyện khiến cậu cảm thấy bản thân ngu ngốc biết bao, thậm chí cậu phải cắn lấy ngón tay của mình, hi vọng rằng cơn đau sẽ cuốn trôi mọi suy nghĩ phản bội đó.

Cậu biết Gojo chuẩn bị khai mở mình, những ngón tay thon dài, ướt nhờn mấp mé ngay bên rìa lỗ nhỏ. Megumi nín thở, chuẩn bị sẵn sàng đón chờ chúng xâm nhập, nhưng thay vào đó, một bàn tay ấm áp chạm vào trán cậu, vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau.

"Em không sao chứ?"

Khốn kiếp.

Gojo nghe thật dịu dàng, thật ngọt ngào, đến nỗi nó khơi dậy ngọn lửa đang âm ỉ trong bụng cậu. Megumi nuốt xuống tiếng rên rỉ chực trào và quay đầu lại đối mặt với Gojo. Người đàn ông nhìn chằm chằm cậu với đôi mắt thiên thanh sáng rỡ. Gojo xoa nắn vòng quanh lỗ nhỏ bằng một ngón tay, cái cách anh dịu dàng như thế khi chỉ còn chút xíu nữa là anh sẽ khai bao và đụ cậu đến chết đi sống lại thật hết sức buồn cười. Megumi liếm môi, quyết định rằng cậu sẽ lột trần hết thảy, cả thân và tâm.

"Thầy đã làm việc này trước đây."

Cậu không có ý buộc tội nhưng giọng điệu phát ra chính là như vậy và Gojo mím môi, ngón tay bất động một giây trước khi di chuyển trở lại. Đầu ngón tay của anh đã sắp cắm vào trong hang thịt ấm khít ấy, Megumi căng thẳng, bụng ưỡn lên. Gojo thở dài và lùi lại.

"Đúng vậy." Gojo thú nhận, ghé mũi vào cổ Megumi, hít hà mùi hương của cậu. Megumi rùng mình khi hơi thở của Gojo phả vào làn da ẩm ướt, cậu đẩy đầu anh ra với vẻ cau có.

"Với ai?"

Gojo ậm ừ, ngón tay quay trở lại vòng quanh lối nhỏ bên dưới. Gojo vẫn gạ gẫm cậu, trong khi lắng nghe nỗi lòng bất an của Megumi. Việc ấy đáng lẽ phải khiến cậu bực mình nhưng Megumi đang hứng tình đến mức cậu vô thức hạ hông xuống, cố gắng chạm đến nửa ngón tay của Gojo. Người đàn ông lại rút tay về và Megumi bật ra tiếng kêu khó chịu.

"Một vài người lạ." Gojo trả lời, cởi mở và trung thực. "Một người yêu cũ nữa."

Mặt Megumi sa sầm.

"Ồ."

Gojo thở dài, cúi xuống để trán họ lại chạm vào nhau. "Không thay đổi được gì cả Megumi ạ, Megumi yêu dấu xinh đẹp của anh..." Anh chuyển sang hôn má Megumi, rồi mũi, rồi môi. "Bây giờ anh chỉ muốn em thôi. Hiện tại hay tương lai, tất cả của anh chỉ dành cho em."

Hơi thở hẫng nhịp.

"Nói dối..." Cậu nhẹ nhàng nói, môi cách Gojo vài centimet.

Người đàn ông lắc đầu. "Không bao giờ anh dám nói dối em."

"Và mong rằng điều này có thể giúp em cảm thấy dễ chịu hơn..." Gojo nói thêm, dịu dàng vuốt ve má Megumi. "Anh đã không quan hệ tình dục trong một thời gian rất dài."

Nghe vậy, Megumi trừng mắt nhìn. "Bao lâu?"

"Hừmmm, từ khi em mười hai tuổi?"

Megumi há hốc miệng, những chiếc bánh răng trong não cậu quay vòng và kêu lách cách.

"Cái quái gì vậy?"

Gojo bật cười. "Ừ." Anh nâng cơ thể của Megumi lên cao hơn, khiến cậu hít mạnh. Gojo nhìn cậu một cách ám muội. "Vì vậy, hãy chịu trách nhiệm đi, phước lành của anh." Sau đó không thèm báo trước, Gojo trượt ngón tay của mình vào trong lối nhỏ thít chặt của Megumi, cậu ré lên.

Megumi ưỡn người, hai tay túm chặt lưng Gojo, móng tay cắm sâu vào da anh khi cảm nhận được ngón tay anh xoay vòng, chọc vào thành vách bên trong cậu.

"Em chặt quá Megumi." Gojo hổn hển, chà xát lỗ nhỏ theo mọi hướng khiến cậu thở không ra hơi.

"Em— A — đã nói với thầy rồi..." Megumi run rẩy trong vòng tay của Gojo. "Đây là lần đầu tiên của em—" Lời nói của cậu đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng rên cao vút ngọt lịm khi ngón tay của Gojo chạm tới điểm đặc biệt. Cậu đã xem phim khiêu dâm trước đây, biết điều gì sẽ xảy ra khi bị đụ từ phía sau nhưng mẹ kiếp, không ai nói cho cậu biết rằng cậu gần như thăng thiên chỉ bằng một ngón tay chạm nhẹ vào tuyến tiền liệt của mình.

"Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!!!" Megumi hét lên, hai chân co giật khiến Gojo phải dùng tay còn lại giữ đùi cậu xuống, ghim chặt cậu vào giường.

"Anh sẽ chăm sóc em cẩn thận, Megumi, nên hãy-" Gojo dằn xuống một tiếng rên rỉ, tầm nhìn chuyển từ khuôn mặt của Megumi sang lỗ nhỏ của cậu. Mắt anh mở to đầy ham muốn, quan sát ngón tay ngày càng lún sâu hơn cho đến khi cắm vào tận gốc. "Thả lỏng nào." Gojo nói, liếm môi khi rút ngón tay ra sau một chút rồi lại đẩy nó trở lại bên trong. Megumi nức nở.

"Em — Em! Ư - Ứm!!!" Cậu vùi đầu vào cổ Gojo, hi vọng có thể chôn vùi tiếng rên rỉ của mình bởi vì chết tiệt, cậu đang cảm thấy rất, rất sướng.

Lưng Megumi cong lên khi Gojo tiếp tục chạm đến vị trí kia, ngón tay tăng tốc độ đâm chọc. Cậu mê mải chìm đắm trong khoái cảm đến nỗi cậu không nhận ra Gojo đã cho thêm một ngón tay nữa vào từ lúc nào. Mãi cho đến khi Gojo thúc mạnh chúng, cậu mới rùng mình, há miệng thở dốc.

"Thầy, ngón tay của thầy, chúng—"

"Thật tuyệt khi ở bên trong em, Megumi..." Gojo thở hổn hển, miệng của anh bận rộn gặm nhấm tai của Megumi. Giờ đây Megumi cảm thấy lỗ nhỏ đã nong rộng ra nhiều rồi, những ngón tay dài cọ ngoáy xung quanh, chọc tới điểm nhạy cảm của cậu chuẩn xác đến mức mắt cậu hoa lên.

"Thật chặt, thật ướt, chỉ của riêng anh."

Megumi sướng rơn khi nghe câu nói đó, gật đầu khi tiếng rên rỉ đứt quãng thoát khỏi môi. "Chỉ dành cho riêng thầy thôi..." Megumi lặp lại, nhắm nghiền mắt khi Gojo tiếp tục thọc sâu hơn, chất bôi trơn nhớp nháp nhỏ giọt từ cái lỗ căng ra của cậu. Một ngón tay khác bắt đầu mân mê rìa ngoài, nhẹ nhàng mơn trớn. Megumi lắc đầu, lồng ngực phập phồng.

"Quá nhiều." Megumi nghiến răng, ngẩng đầu lên để Gojo có thể nghe rõ hơn. Khi người đàn ông nhìn xuống, anh chỉ chớp mắt, hôn nhẹ lên mũi cậu.

"Anh phải mở rộng em thật cẩn thận để em không bị thương, bé yêu à..." Gojo lầm bầm, giữ tốc độ vội vã đó khi anh di chuyển ngón tay ra vào không ngớt. Megumi nghẹn ngào, cào vào lưng Gojo. "Trừ khi..." Gojo nói, lông mày nhíu lại, mồ hôi lấm tấm trên trán. "Em muốn dừng lại?"

Anh cố định những ngón tay hiện đang cắm sâu bên trong tại một điểm và Megumi nức nở, cọ cọ vào tay anh, đẩy hông xuống thấp hơn nhằm tìm kiếm chút ma sát. "Satoru!" Megumi khóc gọi, ánh mắt trừng lớn nhìn Gojo. Cậu lắc hông và Gojo chỉ ngây người, kinh ngạc trước cái cách thiếu niên tự nhún người trên những ngón tay của anh. Cổ họng anh khô khốc.

"Đừng dừng lại..." Megumi rền rĩ, dụ dỗ Gojo với cặp mắt lấp láy và đôi môi đỏ hồng sưng mọng. Gojo rủa thầm.

"Mẹ kiếp, Megumi." Gojo suýt thì không kìm được mà rút bỏ hoàn toàn các ngón tay, nhưng anh dừng lại ở giây cuối cùng, ngón tay thứ ba vân vê nếp nhăn quanh lối vào của người nằm dưới. "Anh cho em một lối thoát đấy."

Megumi thấy suy nghĩ ấy thật nực cười. Nói như thể cậu có khả năng dừng lại vào giây phút này vậy, khi cậu đang say sưa trong khoái cảm, ngay khi tính mạng của Gojo đang bị đe dọa, khi cậu cảm thấy không nơi nào an toàn và bình yên ngoại trừ vòng tay của người đàn ông. Ánh mắt Gojo phủ kín ham muốn tình dục nhưng cậu hiểu, nếu cậu chọn dừng lại, bất luận hậu quả thế nào, Gojo vẫn sẽ làm theo.

Megumi cảm thấy hơi ấm trào dâng trong thân thể, gần nơi trái tim đang loạn nhịp. Cậu vùi đầu vào cổ Gojo, hít ngửi mồ hôi mằn mặn và hương nước hoa đầy cám dỗ, trước khi thở ra một hơi run rẩy.

"Em vẫn muốn..." Megumi thì thầm, hôn nhẹ lên xương quai xanh của anh trước khi cắn xuống da thịt bên dưới. "Em muốn thầy."

Nghe những lời đó, Gojo không khỏi gầm gừ, trầm khàn và vang dội. Anh ngay lập tức thọc ba ngón tay của mình vào trong và Megumi bật ra tiếng nức nở vỡ vụn, hai tay cào vào lưng anh vì sự xâm nhập đột ngột ấy. Cậu đang bốc cháy, dây thần kinh của cậu phát nổ từ mọi góc độ, tất cả đều kêu gào đau đớn.

"Suỵt, suỵt, sẽ sớm dễ chịu thôi, bé ngoan..." Gojo giảm tốc độ, đưa đẩy ra vào với những cú đâm chọc nhẹ nhàng, xoa ấn điểm nhỏ mềm mại trong cậu. Có thứ gì đó ươn ướt rơi xuống má và cậu muộn màng nhận ra đó là nước mắt của chính mình. "Megumi, Megumi, bé yêu, anh đây."

Gojo cuộn những ngón tay của mình và việc đó khiến Megumi như nghẹn thở, hơi thở bị đánh bật ra khỏi cơ thể mong manh. Cậu mở to mắt nhìn trần nhà, những vì sao chớp nháy xuất hiện trong tầm nhìn khi Gojo lùi lại một chút rồi đâm mạnh cả ba ngón tay vào trong. Anh lặp đi lặp lại các động tác - cọ xát, cuộn tròn, vuốt ve - và tất cả những gì Megumi còn nhận thức được đó là cậu đã thành một mớ hỗn độn đang há hốc, khóc lóc, khao khát được lấp đầy.

"Satoru, đủ rồi." Megumi cố gắng thốt ra, giật tóc Gojo ra hiệu cho anh dừng lại. "Em có thể tiếp nhận nó."

Gojo ngoắc ngón tay lần cuối khiến Megumi phải rít lên. Người đàn ông nhếch mép cười.

"Thực sự có thể?"

Megumi cắn anh cho bõ tức, không quan tâm đến việc răng của mình có làm rách da anh hay không. Gojo bật cười nhưng vẫn nghe lời Megumi, từ từ rút ngón tay khỏi lỗ nhỏ đã được nới rộng. Megumi thút thít khi chúng rút hết ra ngoài, cái lỗ phập phồng vì sự trống rỗng. Gojo nhìn chằm chằm cái lỗ đỏ hồng đang nhấp nháy, miệng há hốc thở dốc.

"Thích những gì thầy thấy chứ?" Megumi đáp trả, vẫn hổn hển như đứt hơi, nhưng giọng điệu bạo dạn đến mức Gojo chỉ có thể gật đầu, từ ngữ như mắc kẹt trong họng.

"Chắc chắn rồi." Gojo gầm lên, một lần nữa vươn người và chiếm lấy môi Megumi. Megumi vừa cười vừa hôn anh, giật tóc Gojo, bật ra tiếng ngân ngọt lịm khi bị người đàn ông cắn môi dưới. Gojo lùi lại, đôi mắt của anh mở to, ánh sáng xanh như tia điện giật cho tim Megumi phát nổ. Megumi liếm môi.

"Thầy còn chờ gì nữa?" Những ngón tay của Megumi vuốt ve gáy Gojo, khiêu khích cắn lấy môi anh chỉ để xem Gojo sẽ phản ứng thế nào. Thật tuyệt, nhất là khi Gojo rủa thầm, thúc hông vào cái lỗ trơn bóng của Megumi. Megumi rên lên.

"Vẫn muốn cái này à?"

Megumi đảo mắt, ôm Gojo chặt hơn. "Vâng." Cậu thì thầm, ngay bên tai Gojo. Cậu cảm thấy người đàn ông run rẩy trước sự đụng chạm và Megumi cười toe toét, sự ngạo mạn bùng lên khi thấy người đàn ông mạnh nhất rung động đến độ này.

"Em sẽ không hối hận đâu, Megumi." Gojo nói, quay trở lại lục lọi ngăn kéo. Megumi cau có, không thích anh phân tâm trong giây phút này. Cậu liếm vành tai của Gojo và cơ thể người đàn ông giật bắn. Megumi chớp mắt, ngạc nhiên trước phản ứng ấy, sau đó mạnh dạn làm lại lần nữa, mút và nhấm nháp nó như thể đang thưởng thức một món ngon. Gojo chửi rủa thêm vài câu, tay vẫn chưa lấy được thứ anh cần.

"Rốt cuộc thì thầy đang tìm cái gì vậy?" Megumi không nhịn được cất tiếng hỏi, cho người đàn ông một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi sau khi tấn công tai anh.

"Bao cao su." Gojo gằn giọng, tay không ngừng lục lọi các ngăn kéo bằng gỗ. Megumi cứng người trong giây lát, máu dồn lên má. Cậu biết những chiếc bao cao su nằm ở ngăn kéo thứ ba, nơi mà tay Gojo đang chạm đến, nhưng một phần trong cậu muốn Gojo đừng bao giờ tìm ra chúng — hãy cứ tiếp tục mà không có chúng.

"Không cần." Megumi nghẹn ngào, mặt đỏ bừng khi Gojo dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

"Gì?"

Trời ạ, cậu phải tự mình nhắc lại sao? Cậu cảm thấy lỗ nhỏ phía sau rỉ nước, nhầy nhụa, mở rộng và trống rỗng trong khi Gojo nhìn chằm chằm vào cậu.

"Không cần bao cao su." Megumi lầm bầm, nhìn đi chỗ khác. "Em..." Cậu dừng lại, cắn môi trước khi thu hết can đảm và nhìn thẳng vào mắt Gojo. "Em muốn cảm nhận thầy trọn vẹn. Tất cả của thầy."

Gojo chớp mắt. Nhìn chằm chằm.

"Chết tiệt." Anh vùi đầu vào cổ Megumi, thở ra một hơi run rẩy. "Sao em ác quá vậy, Megumi."

Mặt Megumi nóng lên. "Em chỉ đang thành thật thôi."

Gojo nhìn lên, cằm tựa vào vai Megumi. "Không hối hận?"

Megumi đảo mắt, đưa tay vuốt tóc Gojo. "Cứ đụ em đi, Satoru."

Gojo lại chửi thề, ngồi bật dậy và nhanh chóng cởi khóa quần của mình. Anh tụt nó ra, quẳng nó vào góc nào đó trong phòng. Megumi nuốt nước miếng khi nhìn thấy dương vật của Gojo căng cứng in hằn trên quần sịp, đường viền của nó lộ rõ ​​trên lớp vải mỏng manh. Vào bất kỳ ngày nào khác, một ngày bình thường nào đó, Megumi sẽ lập tức nhìn đi chỗ khác, mặt ửng đỏ nhưng bây giờ, cậu không như thế nữa. Cậu nhìn chằm chằm dương vật của thầy giáo mà không hề xấu hổ, liếm môi khi Gojo chạm vào bản thân, phát ra những tiếng than khe khẽ. Lỗ nhỏ của cậu co rút khi nghe thấy âm thanh ấy.

Khoảnh khắc Gojo kéo quần sịp xuống, Megumi mất hết khả năng suy nghĩ, miệng há hốc. Nó rất lớn. Cậu có thể thấy nó thỉnh thoảng co giật, dịch nhờn rỉ ra trên phần đỉnh căng mọng. Cậu không chớp mắt dõi theo những đường tĩnh mạch lớn gồ lên quanh thân trụ cho đến khi mắt cậu nhức nhối. Cậu nuốt nước bọt, lo lắng nhìn vào khuôn mặt của Gojo.

"Cái đó—" Cậu chầm chậm lắc đầu. "Cái đó sẽ không vừa đâu."

Gojo thở ra từng hơi nặng nề, tuốt dương vật của mình và xoa đều dịch nhờn ra khắp đầu khấc.

"Đừng lo." Gojo lại đổ thêm chất bôi trơn lên tay, vuốt nó lên xuống phần thân gậy thịt trong khi híp mắt nhìn Megumi. "Nó sẽ."

Anh tiếp tục bóp thêm chất bôi trơn vào lỗ của cậu, chất lỏng nhơ nhớp chảy xuống đùi cậu. Megumi rùng mình vì nhiệt độ lạnh ngắt của nó, sau đó run lên vì một lý do hoàn toàn khác khi Gojo nắm chặt đùi cậu, dang rộng chúng. Cậu thở gấp.

"Lựa chọn của em, Megumi." Gojo ấn đầu khấc vào sát lỗ nhỏ, hơi nóng lan tỏa từ nơi hai người tiếp xúc. Megumi nắm chặt ga giường, hông của cậu vô thức đuổi theo hơi nóng đó. Nhưng chẳng mấy chốc, Gojo lùi lại, tặc lưỡi. Megumi chửi thề.

Khi ngước lên nhìn Gojo, cậu thấy mắt người đàn ông ánh lên tia thích thú, lưỡi thè ra liếm môi. "Trước hay sau?"

Megumi cố kìm lại ý muốn đảo mắt nhưng thực sự, cậu chẳng còn tâm trí đâu nữa. Cậu lắc hông, ẩy nhẹ, tìm kiếm bất kỳ loại kích thích nào để cậu có thể giải phóng sự bức bối tích tụ trong người mình. Megumi thút thít, lắc đầu.

"Phía trước." Cậu thở không ra hơi, vặn vẹo khi Gojo ghìm cậu xuống.

Lông mày của Gojo cau vào. "Em chắc không?" Một lần nữa, anh tiến lại gần hơn, đầu khấc lơ lửng ngay sát lối nhỏ của cậu. "Có thể sẽ đau đấy."

Megumi gầm gừ, trong mắt hiện lên một tia sáng. "Vào trong em đi, thầy." Cậu đã quá mệt mỏi với những lời trêu chọc, đưa đẩy mà người đàn ông đang bày ra. Gojo cắn môi, mắt lướt dọc cơ thể Megumi. Anh thở dài.

"Như em muốn, phước lành của anh."

Khi Gojo đẩy phần đầu vào, Megumi gần như hét lên, cơ thịt nơi ấy bị kéo căng theo cách hoàn toàn khác. Cảm giác bị xé rách khiến nước mắt cậu tuôn rơi, cơn đau khi vật lạ xâm nhập cơ thể làm lu mờ mọi điều khác. Cậu lờ mờ nghe thấy Gojo nói gì đó nhưng cậu chỉ có thể tập trung vào cơn đau, vào dương vật của Gojo đang xé toạc cậu.

"Th—Thầy ơi, em—"

"Mẹ kiếp, Megumi, thư giãn đi..." Gojo dừng lại, thở hổn hển. "Em chặt quá."   

Megumi cố lườm anh, nhưng không thành công bởi những tiếng rên đứt quãng và những giọt nước mắt nóng hổi. "Anh to quá đấy!" Megumi đáp trả, cong lưng khi Gojo bắt đầu di chuyển, đẩy sâu hơn vài cm.

Chẳng còn đường thoát — khi bị đôi tay to lớn, ấm áp ấy giam giữ, những ngón tay thô ráp bóp chặt đùi cậu, khi một gậy thịt to lớn xỏ xuyên qua cậu. Cậu ngăn lại tiếng rên rỉ của mình bằng mu bàn tay, đôi mắt ướt đẫm nhìn Gojo đi vào sâu hơn.

Khi cái đầu cuối cùng cũng chui lọt, Megumi hét lên. Gojo suỵt một tiếng dỗ cậu im lặng, lùi lại vài cm trước khi từ từ đẩy trở lại. Cậu bắt đầu rên rỉ khi dương vật của Gojo thúc sâu hơn, tường thịt bên trong dần thích nghi với thứ to lớn mới lạ. Khớp ngón tay cậu trắng bệch vì siết lấy ga giường, mắt cậu nhắm nghiền.

"Megumi, bé yêu, nhìn anh đi?"

Megumi kiên quyết không mở mắt, bằng lòng vùi trong bóng tối để tránh phải nhìn vào sắc xanh hút hồn kia.

"Không." Cậu cắn chặt môi, một lần nữa cố gắng tìm cách ngăn những âm thanh đáng xấu hổ thoát ra khỏi miệng. Gojo vươn tay, nhấc hai chân của Megumi đặt lên đôi vai rộng của mình. Megumi hốt hoảng, mở to mắt. Cậu cảm nhận được dương vật của Gojo di chuyển trong cơ thể mình, càng lúc càng trượt sâu hơn cho đến khi nó chạm vào điểm nhạy cảm khiến cậu hét lên. Thở dồn dập, cậu ngay lập tức với tay tìm điểm tựa trên vai Gojo. Gojo cười toe toét.

"Em thích điều đó chứ?"

Megumi xấu hổ vô cùng, nghiến răng. "Thầy là cái đồ chế— A!"

Gojo thúc hông về phía trước, thực chất là đẩy chân của Megumi lên cao hơn cho đến khi nó vắt vẻo trên vai mình. Cậu nấc lên.

"Satoru, cái gì—"

"Megumi..." Anh nhẹ nhàng chà xát một chút, ưỡn cong cơ bụng trước khi đâm vào liên tục. Anh quan sát lỗ nhỏ của Megumi nuốt chửng anh từng chút một, cảm giác hưng phấn khác thường xâm chiếm toàn bộ cơ thể và tâm trí anh. Anh liếm môi, liếc nhìn cậu bé bên dưới. "Anh có thể đặt tất cả vào không?"

Megumi chớp mắt, bối rối. "V-vâng?"

"Tất cả, Megumi." Gojo thở ra, mắt tối sầm và choáng váng. Anh dựa sát vào Megumi hơn và hành động đó khiến hơi thở của Megumi đứt quãng, bụng anh thắt lại. Megumi thút thít.

"Em có thể nuốt trọn anh không?" Gojo tiếp tục, thỏa mãn trước âm thanh hổn hển thoát ra từ miệng thiếu niên. "Dương vật của anh, tinh dịch của anh, bên trong cái lỗ khít chặt này của em?"

Như thể một công tắc điên loạn đã được bật bên trong Gojo và Megumi chỉ có thể rên rỉ, gật đầu, không nói nên lời khi Gojo tiếp tục nhấp hông - không đủ đau, nhưng đủ để khiến cậu rơi nước mắt.

"Vâng, vâng, làm ơn..." Megumi cầu xin, đôi mắt xanh lục bảo sáng lên với ham muốn tột cùng, khát khao mãnh liệt về một điều gì đó lớn lao hơn thế nữa. Gojo rủa thầm.

"Được rồi." Gojo thở dốc, gập người Megumi cong vào thêm chút nữa, gầm gừ khi đùi của thiếu niên áp sát ngực mình, hai chân lơ lửng trên vai. "Bé ngoan..." anh thì thầm, kiềm chế rút dương vật ra một cách chậm rãi, cho đến khi chỉ chừa lại phần đầu. Anh cho Megumi thêm vài giây ngơi nghỉ, chờ đợi, quan sát xem cậu bé có thay đổi quyết định không. Megumi chỉ rên rỉ, siết chặt cơ mông, không muốn để Gojo rời đi.

"Làm ơn..." Megumi van xin và khoảnh khắc đó, Gojo đầu hàng.

Anh thúc mạnh về phía trước, mạnh đến mức khiến đầu giường đập vào tường. Megumi hét lên, mắt đảo ngược khi dương vật to dày căng cứng của anh chẻ đôi cậu từ ngoài vào trong. Cậu thậm chí không nhận thức được cụ thể, làm thế nào thằng nhỏ của cậu nhấp nhô trên bụng, co giật một, hai lần, trước khi phun tung tóe từng dòng tinh trắng đục. Gojo rùng mình, mắt trừng trừng nhìn xuống, hơi thở nóng rẫy phả vào da Megumi.

"Megumi." Gojo nói, giọng run rẩy vì kinh ngạc khi anh quẹt lấy tinh dịch của Megumi. Anh xoa xoa thứ chất lỏng nhớp nháp ấy một chút trước khi nhìn vào Megumi. "Mới thế đã bắn rồi?"

Megumi khóc to, nước mắt tuôn như mưa. Được thoải mái phóng tinh, trạng thái ngây ngất khi lên đỉnh, tất cả làm cho cậu mềm nhũn trong vòng tay Gojo. Cậu nức nở, bất lực lắc đầu, cực khoái khiến cậu trở nên hoàn toàn vô dụng. Gojo thương cậu nhưng không kiềm chế nổi mà nhấp người, lôi dương vật ra khi Megumi nấc lên, trừng mắt nhìn anh.

"Đợi đã, em vẫn—"

Gojo gầm gừ, lao vào mà không báo trước. Megumi kêu gào, hai tay bấu chặt lấy vai Gojo, móng tay cắm sâu vào da thịt anh. Cơ thể vẫn đang co giật nhưng người đàn ông không dừng lại. Gojo lặp lại động tác, rút ​​lui nửa chừng trước khi thúc hông, cắm sâu lút cán. Anh thở gấp từng hơi, mồ hôi lấm tấm trên lông mày khi anh điên cuồng nện xuống mông Megumi.

"Mẹ kiếp, mẹ kiếp!!!" Megumi kêu lên, những tiếng la vỡ vụn thoát ra khỏi miệng. Toàn bộ cơ thể cậu trượt lên trượt xuống trước những cú thúc dữ dội như vũ bão của Gojo. Adrenaline trào dâng trong huyết quản khi cậu bị đẩy sâu hơn vào tấm đệm mềm, mắt cá chân lơ lửng trên vai Gojo.

Dương vật của Gojo sượt qua tuyến tiền liệt của cậu, miệng cậu há không ngậm lại được. Gojo nắm bắt nhanh chóng, điều chỉnh góc độ của mình và tấn công vào điểm chết người ấy, sung sướng lắng nghe những tiếng rên la không ngớt của Megumi. Da thịt va chạm lạch bạch, tiếng nước lép nhép dâm đãng kích thích hai người, bên trong Megumi nóng bừng, hưng phấn co rút.

"Tuyệt quá, Megumi..." Gojo rên rỉ, âm thanh khàn đặc và kéo dài khiến đầu óc Megumi thanh tỉnh đôi chút. "Em tuyệt qu—"

Anh thở hồng hộc, tốc độ của anh tăng tốc.

"Chết tiệt, bên trong em nóng quá." Gojo lùi ra vài cm trước khi thúc mạnh trở lại, hai trái trứng đập vào mông Megumi, dịch nhờn hòa cùng chất bôi trơn bắn tung tóe khỏi lỗ nhỏ. Gojo rùng mình. "Ướt quá. "

Cậu sẽ không sống sót qua đêm nay. Megumi vùi đầu vào cổ Gojo, nước mắt tuôn rơi khi cậu cắn vai người đàn ông, chặn lại tiếng la trong họng. Tay cậu cảm nhận được từng khối cơ bắp mượt mà đàn hồi trên bả vai Gojo, cái cách chúng chuyển động đồng bộ với âm điệu rên rỉ sung sướng của cậu. Không gì có thể ghìm lại con quái vật của anh đục khoét đến tận nơi sâu nhất trong cậu, nghiền ép mọi thứ trên đường đi của nó. 

"Ôi trời ơi..." Megumi nức nở, cố gắng mở căng mắt. "Thánh thần ơi! Mẹ kiếp! "

Cậu nghe thấy tiếng cười của Gojo, lòng bàn tay thô ráp trượt đến rốn cậu. Megumi nhìn, hơi thở đứt đoạn khi nhận ra thứ nhô lên dưới chỗ đó. Gojo ấn xuống, nụ cười toe toét nở rộ trên mặt anh khi Megumi khóc to hơn.

"Không có thần thánh nào ở đây cả, Megumi." Gojo từ từ rút dương vật của mình ra, nhìn vết sưng nhô ấy biến mất rồi lại trồi lên khi anh đâm sâu vào. Gojo cười vang. "Chỉ có anh thôi."

Megumi thậm chí còn không để ý đến tiếng lách cách vang dội trong phòng, báo hiệu rằng lối thoát duy nhất của họ, cánh cửa bị nguyền rủa, cuối cùng đã mở ra. Megumi chỉ thở dốc, hai chân siết chặt quanh cổ Gojo — một nỗ lực tệ hại trong việc giữ thăng bằng bản thân — khi Gojo kéo cậu vào nhịp điệu dâm dục của riêng anh, tay anh vẫn đặt trên bụng nơi vết nhô xuất hiện rồi biến mất.

"Sướng không, Megumi?" Gojo cất tiếng hỏi với hơi thở run rẩy, mắt lướt trên khuôn mặt gợi tình của Megumi. Anh nhìn những vệt nước mắt trên má thiếu niên, chúng uốn lượn xuống tận cổ cậu. Gojo muốn liếm sạch tất cả và anh đã làm đúng như vậy, chiếc lưỡi đỏ hồng, ướt át liếm đi mồ hôi và nước mắt của Megumi. Thiếu niên nghẹn ngào và Gojo cười toe toét, tiếp tục công việc của mình.

"Sướng..." Megumi hổn hển, một tay luồn qua cổ Gojo, lại nắm lấy tóc anh, giật mạnh. Gojo rên rỉ, cúi xuống và đặt môi mình lên môi cậu. Nụ hôn lần này ướt át, nước bọt tràn ra từ miệng họ, nhưng dường như không ai trong số họ quan tâm. Megumi thỏa mãn ngân khẽ khi lưỡi Gojo lùng sục trong miệng cậu.

"Làm ơn..." Megumi thì thầm khi Gojo lùi lại, nhìn ngắm đôi môi đỏ mọng sưng tấy của cậu. Anh choáng ngợp trước hình ảnh quyến rũ của Megumi — những lọn tóc đen ướt đẫm mồ hôi, hàng mi đẫm nước mắt và làn da mịn màng đỏ rực — Gojo say đắm.

"Thở đi bé yêu..." Gojo thì thầm, liếm một đường dọc theo cổ Megumi một lần nữa. Gojo thúc mạnh hơn, dương vật phập phồng vì hơi nóng bao quanh. Tay anh bóp chặt eo Megumi, ghìm giữ Megumi trên dương vật của mình. Họ như hai con thú động dục quấn riết lấy nhau, đôi mắt hoa lên vì khoái cảm khi Gojo đẩy bản thân đến giới hạn, hơi thở dồn dập khi thành vách bên trong Megumi co rút.

Anh quan sát dương vật của Megumi căng cứng trở lại, nhấp nhô theo từng cú thúc. Phần đầu rỉ dịch, căng mọng đỏ au, khóc lóc cầu xin được giải phóng. Gojo muốn chạm vào nó, muốn cảm nhận từng đường gân trên dương vật của cậu, nhưng anh đã kiềm chế bản thân, anh muốn nhìn thấy Megumi lên đỉnh chỉ bằng con quái vật của anh. Anh nâng cậu lên cao hơn, gần như gập đôi Megumi, khi anh phóng thích tất cả tình cảm và dục vọng của mình vào cái lỗ của cậu.

"Anh yêu em, Megumi." Gojo rên rỉ, mắt tập trung vào phản ứng của cậu. Megumi thút tha thút thít, cố gắng mở to mắt nhìn Gojo thì thầm lặp đi lặp lại cùng một câu. Nước mắt lăn dài trên má cậu và Gojo dịu dàng lau nó đi, nở một nụ cười cưng chiều. Nó hoàn toàn trái ngược với cái cách anh đang nện cậu điên loạn, khiến Megumi phải nấc lên từng hồi, đầu óc quay cuồng.

"Satoru..." Megumi thì thầm đáp lại, kìm nén tiếng rên rỉ của mình khi cậu vươn tay ôm mặt Gojo, để trán họ chạm vào nhau. "Satoru của em..."

Megumi vẫn không rõ liệu những gì cậu cảm thấy có giống với Gojo hay không nhưng cứ mỗi lần gọi tên anh, cậu đã đan cài vào đấy tất cả sự tôn thờ và mến mộ cậu dành cho anh. Cậu tưới lên nó cả tình yêu mà cậu cảm nhận được từ người đàn ông, lòng biết ơn khi có Gojo ở bên cậu và cầu nguyện Gojo sẽ nghe được nỗi lòng của cậu.

Gojo tiếp tục, nhắm mắt lại. Hông của anh bắt đầu co giật, nhịp điệu dao động trong khi Megumi thở dốc, tay trượt khỏi mặt Gojo để ôm lấy cổ anh. Lỗ nhỏ của cậu đã ướt nhẹp và nhầy nhụa, có thể nuốt chửng dương vật to dài của anh một cách dễ dàng. Gojo rùng mình, tay bóp chặt chân Megumi.

"Sắp ra rồi..." là tất cả những gì Gojo có thể thốt lên, hơi thở gấp gáp nóng bỏng phả vào tai Megumi. Cậu gật đầu, ôm người đàn ông chặt hơn, không muốn buông anh ra.

"Em muốn." Giọng Megumi ngọt lịm, dương vật của Gojo đâm không ngừng vào tuyến tiền liệt của cậu. Cậu nghẹt thở vì sướng, khoái cảm dâng lên tận họng.

"Bên trong..." Megumi nghiến răng, móng tay để lại những vết cào đỏ tươi khắp lưng Gojo. "Làm ơn!"

"Mẹ kiếp!" Gojo tăng tốc và Megumi gắng sức bắt kịp, cơ thể căng ra vượt quá giới hạn. "Đm!"

Một cú thúc mạnh cuối cùng, Gojo vùi sâu tận gốc, miệng phát ra tiếng chửi tục tĩu khi anh bắn ồ ạt vào trong bụng Megumi. Megumi cảm nhận thứ nóng bỏng phun trào, lấp đầy mọi ngóc ngách. Đồng thời, dương vật của cậu cũng phóng thích, tinh dịch bắn ra từ đầu khấc run rẩy. Thành vách trong lỗ nhỏ bên dưới tiếp tục siết chặt quanh gậy thịt, vắt khô Gojo không sót một giọt.

Dương vật của Gojo co giật trước khoái cảm mãnh liệt, đầu anh ập xuống vai Megumi khi anh thở nặng nhọc. Megumi chưa từng cảm thấy căng trướng đến vậy, bị nhồi đầy tinh dịch và dương vật đến mức chỉ cần một cử động nhỏ nhất thôi là cái lỗ sẽ như cổng thoát nước được tháo mở.

Dẫu vậy, Gojo vẫn tiếp tục thúc vào trong cậu, chuyển động ngắn và nông khiến Megumi phải thút thít không ngừng. Cậu đang quá nhạy cảm, quá yếu đuối để có thể ngăn người đàn ông đó lại. Một chút tinh dịch của Gojo tràn ra từ cái lỗ, làm ướt ga giường bên dưới. Người đàn ông chỉ dừng lại khi đã bón no cậu, anh liếc xuống quan sát nơi cơ thể họ được kết nối, đồng tử giãn ra trước cảnh tượng đó. Một ngón tay sượt qua vành mép mềm rục và đỏ hồng, tinh dịch rỉ ra ướt rượt. Megumi rên lên.

"Đ-đừng..." Megumi lắp bắp, yếu ớt nắm lấy cổ tay Gojo. Gojo ậm ừ, cố gắng rời mắt khỏi tác phẩm nghệ thuật của mình. Anh thấy Megumi thở hổn hển, mặt vẫn đỏ bừng vì gắng sức quá độ. Gojo xót cậu, cẩn thận lật người họ lại để Megumi có thể thoải mái nằm trên ngực anh.

Megumi la lên trước hành động đột ngột đó, móng tay cắm sâu để lại những hình trăng lưỡi liềm nhỏ xíu trên da Gojo. Người đàn ông hôn lên trán Megumi thay cho lời xin lỗi, vòng tay qua eo Megumi và ôm chặt cậu vào lòng. Họ nằm với nhau trong im lặng, lấy lại nhịp thở bình thường trong lúc tận hưởng dư vị tình dục. Khi cả hai đã bình tĩnh, Gojo cọ cọ cằm lên đỉnh đầu Megumi, khẽ cười khúc khích khi nghe thấy tiếng rên thoát ra từ môi thiếu niên.

"Em không sao chứ?"

Megumi chớp mắt, vẫn đang lênh đênh trong biển khoái cảm, vô thức gật đầu. Cậu không còn đủ sức để nhúc nhích dù chỉ một chút, cả người nhức nhối. Cái lỗ bên dưới vẫn đang há to miệng, ngậm chặt con hàng vẫn chưa có dấu hiệu mềm xuống của Gojo. Cậu cau có.

"Thầy thật thô bạo." Megumi nhăn mặt khi nghe thấy giọng nói của chính mình, khô khốc và khàn đục, khác hẳn bình thường. Thế nhưng, Gojo lại thích thú mỉm cười trước âm thanh đó, vẻ mặt rõ ràng hiện lên chút tự hào. Megumi khịt mũi, véo má anh.

"Megumi!" Gojo rên rỉ. "Đâu phải lỗi của anh khi em khiến anh sướng đến phát điên. Anh đã không thể kiểm soát được bản thân." Người đàn ông bĩu môi khi Megumi thả má anh ra, đảo mắt trước lời phàn nàn ngớ ngẩn ấy.

"Hai chân mất cảm giác luôn rồi." Megumi than thở, tạm gác việc trách mắng Gojo và đắm mình vào hơi ấm của người đàn ông.

"Xin lỗi." Gojo thì thầm, luồn tay qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Megumi, vuốt chúng ra khỏi mặt cậu. "Anh sẽ bù đắp cho em."

Megumi giận dữ, tựa cằm vào vai Gojo. Cậu thấy người đàn ông di chuyển và theo đó, dương vật đang chôn trong người cậu cũng di chuyển theo.

"Anh vẫn cứng!" Cậu rít lên, lườm Gojo, người nọ chỉ thản nhiên đưa tay lướt từ eo xuống mông cậu. Gojo không chút xấu hổ nắn bóp cặp đào mẩy, nhếch mép cười trong khi Megumi gầm gừ.

"Xin lỗi." Gojo lặp lại nhưng Megumi biết anh không hề cảm thấy hối hận. Cậu bực bội, đưa tay búng trán thầy mình. Gojo thút thít.

"Megumi!" Anh thốt lên, Megumi phớt lờ anh, thoải mái thả lỏng trong lòng anh, tay đặt trên cái mông đỏ ửng.

"Tuyệt thật..." Megumi thở dài, mí mắt rũ xuống khi hít hà mùi hương của Gojo. Nó là sự pha trộn giữa tình dục và mồ hôi cùng một chút nước hoa. Thành thật mà nói, thứ mùi này không quá dễ ngửi nhưng nó vẫn giúp cậu thư thái, cậu ngân nga khi dựa đầu vào ngực anh. Gojo tinh ý đưa tay xuống thắt lưng Megumi, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Thật hả?"

Megumi gật đầu. "Thật." Cậu đáp, nở một nụ cười nhẹ. "Không tệ cho lần đầu tiên, nhỉ?"

Lông mày của Gojo nhíu lại khi nghe những từ đó, một tiếng chửi rủa thoát khỏi môi anh. "Anh thực sự muốn đợi đến khi em đủ tuổi, Megumi." Anh thở dài, xoa xoa thái dương. "Anh không muốn dọa em."

Megumi chớp mắt, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Cậu nằm nhoài trên ngực người đàn ông, những ngón tay mơn trớn làn da của Gojo. Gojo cứng người.

"Em không sợ..." Megumi thì thầm, tâm trí phút chốc sáng tỏ. Có lẽ cậu chưa từng sợ hãi. Cậu biết thầy mình là người mạnh nhất và theo lẽ thường cậu đáng lẽ sẽ sợ hãi, nỗi sợ khi phải đối mặt với một điều gì đó quá đỗi lớn lao, một điều cậu không hiểu thấu. Nhưng cho đến bây giờ, đối với Megumi, người đàn ông này chỉ đơn giản là Gojo Satoru - là người giám hộ, người thầy, người bạn và có thể, rất có thể, cả người yêu của cậu. Cậu hạnh phúc tột cùng trước suy nghĩ ấy.

"Kể cả vậy..." Gojo nhấn mạnh, hơi cau mày khi luồn tay vào tóc Megumi. "Một vài năm nữa có lẽ sẽ ổn hơn."

Megumi ậm ừ, đắm chìm trong những đụng chạm dịu dàng của anh. Đúng là Megumi thích nó xảy ra muộn hơn nhưng sau khi đã trải nghiệm nó, sau khi cảm nhận được tình cảm của Gojo, cậu thấy rằng vấn đề đó chẳng còn quan trọng nữa. Tóm lại, cậu đã xem xét lời nói của Gojo, lời thú nhận, hành động của anh và quyết định rằng anh không cần phải chờ đợi thêm nữa.

Cậu nhớ lại tất cả những lần người đàn ông nhìn cậu với sự quan tâm được che giấu kín đáo sau cặp mắt thiên thu mỗi khi cậu phải thực hiện nhiệm vụ một mình. Nhìn cậu với ánh mắt trêu chọc nhưng cưng chiều mỗi khi cậu ăn món ăn yêu thích của cậu và làm rớt một ít lên áo. Nhìn cậu với ánh mắt kiên nhẫn và dịu dàng khi cậu phạm sai lầm, rồi lại vượt qua giới hạn của bản thân, khen ngợi cậu sau khi cậu có lựa chọn đúng đắn.

Megumi chớp mắt rồi lại nghĩ về hiện tại, về sự khước từ lúc đầu của Gojo, thực lòng anh chỉ muốn để cậu tận hưởng tuổi trẻ mà không phải vướng bận chuyện tình cảm nặng nề. Cậu muốn bật cười khi nghĩ đến tất cả những điều ấy, nhưng thay vào đó, cậu chỉ vùi mặt vào cổ Gojo, lắc đầu.

"Không cần đâu." Megumi nói, hai má nóng bừng. Gojo lại đóng băng lần nữa.

Megumi hít một hơi thật sâu trước khi từ từ ngồi dậy. Cậu nhấp nhổm khi cái thứ đang cắm bên trong cậu giật giật, thể hiện sự hưng phấn rõ ràng. Cậu đảo mắt.

Gojo nhìn sâu vào mắt Megumi, tìm kiếm một điều gì đấy, kiên nhẫn chờ đợi. Megumi không muốn anh phải đợi lâu hơn nữa.

"Thầy..." Megumi lên tiếng. "Chúng ta hẹn hò đi."

Gojo nhìn chằm chằm. "Không."

Megumi giật mình. "Cái gì?"

"Anh không muốn em cảm thấy miễn cưỡng khi phải hẹn hò với anh sau khi đã làm tình."

Megumi há hốc miệng. "Th-Thầy đang đùa em đấy à!?"

"Anh nghiêm túc đấy, Megumi." Gojo cố hết sức để không cử động, không muốn bất ngờ bắt đầu một hiệp làm tình khác. "Anh biết anh đã nói thích em, nhưng em không cần phải—"

"Em thích anh, Satoru." Megumi nhanh chóng ngắt lời anh, đôi mắt xanh rực lửa khi cậu ôm má Gojo bằng cả hai tay, ép chúng vào nhau. Có chút buồn cười trong cái cách cậu vừa lườm anh, vừa bóc trần trái tim mình. Gojo mở to mắt nhìn cậu, miệng hơi há hốc, Megumi bật cười, sự khó chịu phút chốc tan biến.

"Mức độ thích của em có thể không bằng một trăm phần trăm so với của anh nhưng..." Megumi hít một hơi thật sâu, mắt nhắm nghiền khi cậu nghĩ về tương lai của họ có thể ra sao. Thật đáng sợ, thật mạo hiểm, nhưng nếu là với Gojo, cậu sẵn sàng thực hiện bước nhảy vọt đó. "Em muốn thử." Cậu liếm môi. "Em muốn biết."

Lần này Megumi mỉm cười với anh, ánh mắt không có gì ngoài niềm tin yêu. "Anh là nhà của em."

Gojo nghẹn ngào, hoàn toàn sững sờ trong im lặng. Megumi đợi Gojo, lần này cậu đợi, sau cùng thấy nước mắt người đàn ông tuôn rơi. Megumi kêu lên.

"Thầy? Satoru? Sao anh-"

"Megumi..." Gojo thút thít, ôm chặt lấy cậu và kéo cậu lại gần hơn. "Megumi, Megumi, Megumi."

"Thầy, anh đang khóc đấy à?"

"Làm sao có thể không khóc?!" Gojo rít lên, bĩu môi khi nhìn vào mặt cậu. "Em không thể nói tất cả những điều đó rồi bình thản như không có chuyện gì xảy ra!"

Megumi bật cười, vươn tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi. "Em không nói đùa, chỉ để anh biết thôi. Là em thật lòng muốn vậy."

Môi Gojo bĩu dài. "Tất nhiên rồi."

Megumi cười.

"Cho nên? Hãy hẹn hò nhé, Satoru."

Câu trả lời mà Megumi nhận được là một cú hích hông không báo trước, dương vật lại trượt sâu hơn.

"Được rồi." Gojo thở hắt ra, mắt vẫn còn ngấn lệ khi Megumi rên rỉ, trừng mắt oán giận nhìn anh. Gojo cười toe toét, dịu dàng ngọt ngào quá đỗi, và chết tiệt, trông nó giống hệt nụ cười của một người đàn ông đang yêu đến mất trí. Megumi hít thở không thông.

"Nhưng có lẽ sau khi làm nháy nữa?"

Megumi há hốc miệng. "Anh nghiêm túc đấy à — mmph!"

Gojo nhấc bổng Megumi lên và gật đầu. "Chúng ta hãy hẹn hò sau hiệp hai nhé." Anh thả thiếu niên xuống và Megumi khóc lóc, bám chặt vào vai anh. Gojo cười như nắc nẻ nhưng vì một lí do nào đó, Megumi chẳng thể tức giận nổi. Không thể khi Gojo thì thầm tên cậu bằng giọng điệu say đắm, chậm rãi nhấp vào lỗ nhỏ mềm rục ướt dầm dề của Megumi. Không thể khi Gojo hôn lên môi cậu, nụ cười nở rộ trên môi khi anh nuốt trọn, ngấu nghiến từng tiếng thút thít, nức nở và rên la gợi tình của Megumi.

"Anh yêu em, Megumi. Nhiều, nhiều lắm..."

Và khi cả hai cùng lên đỉnh một lần nữa, Megumi rúc vào cổ Gojo, nói lại ba từ kia với anh, sau đó ngất lịm.


----------------------------


Khoảnh khắc Megumi mở mắt ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt cậu và cánh tay mạnh mẽ đang bao quanh cơ thể cậu. Cậu mờ mịt quan sát xung quanh và nhận ra mình đã thoát ra ngoài, bốn bức tường của căn phòng bị nguyền rủa chẳng thấy đâu nữa. Cậu ngửi thấy hương nước hoa nồng nặc của Gojo, lẫn chút mùi từ hoạt động trước đó của họ. Cậu khẽ mỉm cười, vùi đầu sâu hơn.

"Tỉnh chưa bé yêu?" Gojo hỏi, hơi nâng tay khi họ bước ra khỏi tòa nhà. Megumi lờ mờ nghe thấy giọng nói của thầy Nanami nhưng cậu chỉ tập trung vào điều thực sự quan trọng với cậu. Cậu ậm ừ đáp lại và ngáp, vẫn còn mệt mỏi sau khi vận động quá độ, đúng vậy, họ thực sự đã làm rất nhiều.

"Rồi ạ."

"Hãy lên kế hoạch cho cuộc hẹn của chúng ta sau khi anh đưa em đi tắm rửa nhé?"

Megumi muốn hỏi về lời nguyền kia nhưng đoán rằng có lẽ thầy giáo của mình đã xử lý nó rồi. Megumi cười khẽ, hôn lên một trong nhiều vết bầm tím mà cậu để lại trên cổ Gojo.

"Ok, Satoru."

Căn phòng có thể đã đảo lộn thời điểm hoàn hảo cho chuyện trọng đại của cuộc đời nhưng giờ đây cậu đang nằm trong vòng tay của Gojo, vậy nên chẳng còn gì đáng bận tâm nữa.

Rốt cuộc, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cậu tìm thấy vị trí của mình trên thế giới này — ngay bên cạnh người đàn ông mà cậu gọi là nhà.

END.


************


Quẩy: Định mệnh quả pỏn hơn 21k chữ... Bản gốc là 17238 chữ nhưng tui dịch thì lên 21k chữ :)))) Đúng dịp cuối năm công việc bận rộn, dự định của tui là up quả pỏn này hôm sinh nhật Megumi (22/12) nhưng thật sự là không thể kịp ;;;v;;; Dịch H ngắn ngắn thui còn đỡ, dịch H dài thế này hơi bị mệt luôn, fic này là fic pỏn đầu tiên của tác giả mà bả viết quá trời quá đất luôn. Năm sau tui sẽ mần thêm longfic của bả nữa, tất cả đều đã xin per đàng hoàng. Chúc mừng năm mới nha cả nhà iu, mong rằng năm sau chúng ta vẫn tiếp tục đồng hành cùng nhau(〃` 3′〃)(〃` 3′〃)(〃` 3′〃)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro