2 : Cứu Em Một Lần - Bảo Vệ Em Cả Đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đang ngủ pete bị giật mình dậy vì tiếng chuông báo thức lật đật ngồi dậy tắt báo thức rồi đờ người ra vài phút mới tĩnh ngủ, aaaaaaa

"chết rồi sắp tới giờ học "

,lật đật dáng người bé nhỏ chạy vào phòng tắm đánh răng, thay đồ đi học , may là hôm qua trước khi ngủ mình đã bỏ tập vở vào cặp rồi, sau đó ra khỏi phòng cấm đầu chạy cái vèo không kịp nhìn mặt mẹ mình liền nói to

" Thưa mẹ con đi học nheeeee" ,

con nhớ ăn sáng đó nhe lớn rồi mà vẫn như con nít bà cười. May quá kịp xe buýt hihi cậu đến trường vừa kịp tiếng trống xem ra không trễ , chạy thẳng lên lớp ngồi xuống bàn nhìn qua mới thấy chổ trống tin lại trễ hơn cả mình tin là bạn cùng bàn cũng là bạn thân của cậu, một lúc sao tin mới vô lớp học xong hai tiết đầu cậu liền rủ đi canteen mua nước tiện thể mua gì đó ăn đỡ đói, đi được một lúc tin liền hỏi cậu

"Này pete ba năm cấp ba cậu không quen ai hết à , định theo chủ nghĩa độc thân sao? "

cậu cười

"tại tớ chưa tìm được chân lý của đời mình, đâu như cậu ba năm ba chàng trai".tin thở dài biết vậy khỏi hỏi thì tốt rồi hỏi chi cho bị Pete chọc tức. Nói rồi cả hai lên lớp bỏ lại bao ánh mắt si mê bọn họ , cuối cùng cũng học tan học nhìn đồng hồ cũng 11h40 rồi về nhà nhanh thôi , chiều học học thêm mấy môn nữa nản quá mà huhu , chiếc xe buýt dừng lại trước căn nhà trẳng nhỏ bé của cậu, nhà cậu tuy nhỏ không giàu gì nhưng đơn sơ gọn gàng lại đẹp, phía trước là vườn hoa do chính tay cậu chăm sóc nào là hoa lan , hoa mười giờ, hoa hồng , một vài chậu dâu tây do cậu trồng nay đã có trái.

Tranh thủ ăn uống xong rồi ngủ tới 3h , rồi dậy đi học thêm do về tối nên đã không kịp chuyến xe buýt cuối cùng cậu đành đi bộ về , đi được một lúc vào con đường tối cậu khá sợ cố chạy nhanh qua nhưng đúng thật không dễ gì liền bị một đám người chặn lại lúc này cậu rất sợ rồi chỉ muốn khóc thôi, Rất nhanh một tên xăm mình cao to lực lưỡng bước tới cười gian manh

" Nhóc con cưng có gì giá trị đưa ra đây rồi tụi anh thả cưng đi " ,

Cậu sợ sệt nói nhẹ giọng xuống

" em đi học về trên người không có tiền gì hết các anh tha cho em được không? "

đôi mắt lúc này không kiềm được mà rơi nước mắt ôm cái cặp thật chặt,

" cưng lừa tụi anh à đưa cặp đây "

không đợi cậu trả lời liền giựt cặp cậu đổ ra không có thứ gì ngoài tập sách ,

"mẹ nó ngay cả điện thoại cũng không có cưng nghèo vậy à?"

tên đó giờ đã nóng lên,

" chi bằng lấy thân đưa anh đi hehe giọng cười biến thái"

cậu cố chạy ra được lộ lớn kêu

" cứu tôi với , có ai không nước mắt lã chã "

nhưng bọn chúng tới bốn người không mất nhiều công sức tóm được cậu tên đại ca nhanh chóng lôi cậu vào bụi cây ven đường ra sức xét áo cậu định cưỡng bức. Sau đó hắn cảm nhận được sự đau đớn phía sau quay đầu lại đã thấy bọn đàn em bị đánh bỏ chạy còn mình hắn , trước mắt hắn là người đàn ông vest đen đấm hắn vài cái máu từ khóe miệng chảy ra rất nhiều vẫn không ngừng tay , pete thấy vậy sợ quá kêu

" anh ơi dừng tay lại đi đánh nữa chết người đó"

Anh quay sang nhìn cậu bé mặt lem luốc áo bị xé rách mà đau lòng trừng tên kia và nói

"mày mau cút khỏi đây mau mở mắt to ra đừng đụng tới em ấy nếu không tao sẽ không cho mày sống ở cái thành phố này " tên kia bị đánh chỉ còn nữa cái mạng liền

"Dạ đại ca "

rồi chạy đi mất .Lúc này cậu mới lấy lại bình tĩnh vội nói

"cảm ơn anh nhiều lắm nếu không gặp anh là em tiêu rồi "

anh không nói gì cở cái áo mình ra khoát lên người cậu, gương mặt lạnh như băng cùng ánh mắt ôn nhu ,"

nhà em ở đâu anh đưa em về?" , cậu giật mình sợ người này cao quý, mình thật sự không dám phiền anh liền nói

" Dạ , em cảm ơn anh nhà em gần đây thôi em đi bộ tí nữa sẽ tới " ,

anh nhìn cậu không nói lời nào ôm cậu vào xe cậu giựt mình tim đập khá nhanh , chưa kịp giãy giụa đã bị anh trừng một cái đành ngồi cho ngoan ngoãn cho anh chở về , dọc đường hai người không nói lời nào một lúc sau anh mở miệng hỏi

" em tên gì ?, bao nhiêu tuổi? Có người yêu chưa? "

bị hỏi một lúc quá nhiều câu hỏi làm cho mặt cậu bơ phờ, mất 10s sau mới phản ứng lại trả lời câu hỏi của người kế bên, : " Em tên Pete , năm nay em 18t ,còn cái kia thì chưa có " giọng cậu nhỏ dần rồi im lặng. " Cho anh số điện thoại em ". pete liền nói "em không có điện thoại " anh quay qua nhìn cậu rồi nói "là thật?" khó tin ghê thời buổi này mà có được đứa học tới lớp 12 mà vẫn chưa sài điện thoại à , một lúc sau cậu nói " Tới nhà em rồi kìa , ngôi nhà nhỏ màu trắng phía trước á " anh mở cửa cho cậu xuống xe , cậu nhìn kĩ anh mới thấy anh rất tuấn mỹ , rồi ngại ngùng nói nhỏ " Cảm ơn anh rất nhiều, sau này em sẽ trả ơn cho anh " nghe cậu nói câu này khóe môi Ae cong lên nham hiểm " anh ghi nhớ câu này, anh chờ".Rồi cậu vào nhà , ae nhìn ngôi nhà thật lâu rồi nói " nhà mẹ vợ mình đây rồi ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro