Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết đạn – vấn đề nhức nhối đối với binh lính Nga cương quyết phòng thủ sau thành lũy Arthur và tập đoàn quân Nhật Bản te tua đang vây kín chân đồi – cũng là lưỡi dao bén nhọn treo lủng lẳng trên đầu Ogata.

Trong khi anh co ro ở đây, lưng tựa vách hào, tuyệt vọng rít từng ngụm khói thuốc, hi vọng hơi ấm mỏng manh đều đặn đẩy vào hai lá phổi cứu lấy mình khỏi cái chết băng giá, rất có thể kẻ địch đã xác định được vị trí, sẵn sàng châm ngòi, quẳng ngay một quả mìn xuống người anh. Chẳng thể hình dung cái kết nào nhạt nhẽo hơn.

Hết đạn, hết bắn, bỗng nhiên mất phăng thứ quyền năng định đoạt, tước đi mạng sống tùy ý, vĩnh biệt lợi thế duy nhất trên ngọn đồi nồng nặc mùi tử khí – giờ đây, đối diện bọn Ivan lực lưỡng gấp đôi, có lẽ anh chỉ còn nước nhặt đá cuội lên ném.

Thực tế, tình trạng khan hiếm khí tài không phải mới mẻ, lạ lẫm gì. Trung úy Tsurumi sở hữu tầm nhìn đủ chính xác để tiên liệu được hầu hết những nỗi khốn khổ sư đoàn Bảy gặp phải từ trước ngày xuất quân, và anh sớm dè sẻn theo lời ông ta. Nhưng những cuộc đột kích ban khuya là thảm họa. Lén lút băng qua vành đai trắng, lặng thinh, chân bước không một tiếng động rồi đột ngột la hét, nổ súng ầm ĩ, phá hoại điên cuồng, lũ Ivan đã gây ra sự hoảng loạn và đẩy người Nhật vào tình thế buộc phải xả hết đạn dược để tự vệ. Tới kẻ khó bị mất kiểm soát như bản thân anh cũng mất sạch hai băng đạn sau vỏn vẹn một đêm.

Tuy nhiên, chí ít, Ogata vẫn tỉnh táo. Tay bắn tỉa trẻ tuổi cùng đi với anh, gã quê ở Saitama, không được may mắn như vậy.

Anh đã giải thích với cậu ta rằng nguy cơ một khu vực trở thành mục tiêu của súng máy và ngư lôi cao hơn hẳn nếu xung quanh có lính bắn tỉa, do vậy ít ai muốn ở gần họ: "Dù sao, bắn tỉa cũng chẳng cần tới cả tiểu đội. Mày chỉ cần kĩ năng ngụy trang, quan sát, tự kỉ luật, phân tích tình huống, di chuyển khôn khéo, ngắm bắn chính xác cùng chút kinh nghiệm đọc bản đồ." Thêm nữa, lính bắn tỉa mang tiếng máu lạnh là chuyện bình thường bởi giữa chiến trường, nơi quân sĩ sẵn sàng hi sinh đạo đức hàng loạt thì săn lùng, bắn giết người như động vật, trớ trêu thay, vẫn là những hành vi khó có thể dung thứ.

Phải, cậu ta nên làm quen với cuộc sống cô lập. Nhưng cậu cứ tuyệt nhiên dễ bị tổn thương như một con thú non trước những lời đàm tiếu.

Cuối cùng, cậu thanh niên dành cho bản thân phát đạn đục xuyên sọ. Âm thanh xé toạc giấc ngủ hiếm hoi của mèo hoang.

Chết rõ xa hoa. Lẽ ra nó phải đưa cho mình viên đạn đó mới đúng. Ogata nghĩ. Để mình dùng chẳng tốt hơn à?

Anh đành ngán ngẩm hoài niệm về tháng ngày đạn nặng trĩu, va rổn rảng trong lòng túi đeo hông. Quãng thời gian quý giá chỉ kéo dài vài tuần ngắn ngủi, song, anh đã cực kì sung sướng.

Hồi ấy, vào thời điểm tiết trời quang đãng nhất, anh sẽ tới ổ ngắm thân thuộc, rót ít nước lên mặt sỏi đá sát miệng hào. Lớp tuyết phủ giảm bớt độ tơi xốp, mất đi khả năng bị thổi tung trước phát đạn đầy uy lực của thứ vũ khí hiện đại giúp Ogata không còn bao nhiêu phần trăm cơ hội bị địch định vị. Bảo đảm tính mạng an toàn, tầm nhìn khoáng đạt, anh mới kê nòng súng vào ổ và bắt đầu cuộc săn.

Tìm nạn nhân chẳng khó mấy. Ngựa điên hùng hục tung vó, ngựa hấp hối, quạ mổ xác ngựa trương phềnh, công binh Nga – Nhật lao lực chất từng bao tải nặng trịch lên mép rãnh rạch sâu vào đất đen hay lũ thương binh kêu rên thảm thiết giữa những vũng ruột gan nhoe nhoét máu, nằm sõng soài dưới chân tên trung sĩ đang lia ống nhòm – mọi sự vật, bất kể phe, miễn chuyển động trên sườn đồi, đều lọt mắt mèo hoang. Nhưng nên bắn ai đây?

Ogata ưu tiên giết người. Thợ săn bắn động vật. Người mới là con mồi của lính bắn tỉa. Song, phạm vi "người" hẵng còn rộng. Anh không muốn mạo hiểm bắn sĩ quan để thu hút sự chú ý. Anh cũng chẳng hứng kết liễu những kẻ quằn quại đớn đau, chuẩn bị tắt thở tới nơi. Có lẽ bọn lính cày sẽ là mục tiêu thích hợp.

Đoàng!

Gã công binh Nga đầu tiên ngã xuống rãnh, kéo theo phần còn lại tiểu đội. Ogata đã kiên nhẫn đợi gã quay mặt về phía mình. Chiếc xẻng vứt chỏng chơ trên miệng rãnh, đúng ý anh. Đạn từ đâu thế? Có ai nhìn thấy kẻ thù ngoài kia không? Khoảng cách quá xa để nghe rõ tiếng hô hào, nhưng anh vui vẻ tận hưởng việc tưởng tượng cảnh lũ lính Nga sợ sệt co rúm dưới chiến hào với suy nghĩ chính bản thân chúng có thể là người tiếp theo. Chúng bất lực trước sức mạnh vô biên của anh. Chúng chẳng thể làm gì nếu anh nhắm tới. Chúng có thể chết bất cứ lúc nào, bị bắn tại bất cứ bộ phận nào anh thích. Làm sao chúng có thể phản công? Làm sao chúng biết được anh ở ngay đây, nhàn nhã lên kế hoạch khoét thủng não chúng?!

Mèo hoang phấn khích không quên tập trung chuẩn bị phát bắn kế đến.

Ngay khoảnh khắc đám công binh Nga kết luận rằng đó là một viên đạn lạc và bắt đầu bò lên nhặt xẻng, Ogata nổ súng. Kẻ thứ hai chạm vào chiếc xẻng tử thần đổ gục.

Và cứ như vậy, anh đã từng là bất bại. Anh đã từng là nỗi ám ảnh gieo rắc kinh hoàng thuần túy chỉ với trang bị giản đơn hệt bao kẻ khác.

Nhưng rồi hết đạn.

Hết đạn, mèo hoang lại buộc phải trở về đóng vai tảng thịt run lập cập trong lò mổ chiến tranh ác nghiệt – chẳng bao giờ biết no, lúc nào cũng đói khát tử thi – đợi chờ, đợi chờ, đợi chờ.

Hết đạn, Ogata lại vô dụng.


Ngủ Ngáy Thối Um, 2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro