Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18:

Trans & edit: Gấu

"Tiểu Bạch, sao vậy?" Rõ ràng khi ở ngoài hắn đã thấy rõ Tô Bạch khó xử nhưng vẫn giả vờ như không biết, hắn cười cười xoa đầu cậu. Tô Bạch kéo tay Tô Phong ra, dường như thấy thái độ bản thân không tốt, cậu đem tay hắn kéo ra sau lưng mình, giống như học sinh làm sai chuyện gì đó.

"Cái đó. . . Tôi muốn anh giúp tôi cởi ra. . ."

"Em muốn làm gì cơ? Em không nói rõ anh không biết em muốn cởi cái gì." Tô Phong giả vờ không hiểu cậu nói gì, hắn cố ý trêu chọc cậu, chìa khóa hắn đã cầm sẵn ở lòng bàn tay rồi. Mặt Tô Bạch hồng hồng, cậu căng thẳng kéo vạt áo sơ mi, môi không ngừng run rẩy, tựa như đang hạ quyết tâm. Khi cậu mở miệng lần nữa, huyết sắc trên mặt gần như lui hết, sắc mặt tái nhợt, thân thể càng run rẩy hơn.

"Muốn. . . đi tiểu một chút. . . Xin. . . Xin anh cởi ra giúp tôi. . ." Tô Bạch nói xong liền không ngẩng đầu lên được, cậu không dám nhìn thẳng Tô Phong, trong bụng khó chịu vì muốn đi tiểu cùng sự khuất nhục làm cậu không cách nào ngẩng đầu lên, nó khiến cậu không thể tỉnh táo, cậu chỉ có thể hé miệng run rẩy đứng trước mặt Tô Phong, hai chân kẹp chặt.

Tô Phong thở dài, nhưng nụ cười trên mặt không chút che giấu, trò chuyện cũng nói lên một số đặc điểm trong mối quan hệ của hai người, hắn muốn Tô Bạch nghe lời mình hoàn toàn.

"Tiểu Bạch, ở trước mặt anh em không cần xấu hổ, có chuyện gì mà chúng ta chưa từng làm đâu?" Tô Phong đến gần Tô Bạch, hắn đem người đang không ngừng run rẩy trước mặt ôm vào lòng. Tô Phong chậm rãi giúp cậu cởi quần, nắm khóa phía trước.

"A, thật đáng thương, vật nhỏ muốn cứng lên rồi sao?" Tô Phong hơi cúi đầu, ở bên tai Tô Bạch nói nhỏ, hơi nóng cùng giọng nói trầm thấp ôn nhu đánh về phía Tô Bạch. Đúng vậy, hôm nau chỉ cần một chút kích thích đã khiến Tô Bạch phản ứng, thân thể cậu thuận theo Tô Phong, dù là thể xác, giọng nói hay khí tức của hắn. . . Tất cả những gì thuộc về hắn đều như thuốc kích thích đối với Tô Bạch. Trong lòng cậu rất buồn, cậu nghĩ bao nhiêu cách để rời xa hắn nhưng cuối cùng lại ngày càng tới gần hắn hơn.

Bàn tay ấm áp cách cái khóa lạnh lẽo không ngừng xoa nắn, thỉnh thoảng hắn sẽ cứng rắn đẩy hai chân Tô Bạch ra, theo sẽ hở đâm vào đùi trong của cậu, ngón tay xoa nắn da thịt bên trong, nơi này xúc cảm rất tốt cũng rất mẫn cảm. Tô Phong hài lòng nhìn Tô Bạch bị hắn trêu chọc không thể đứng vững, chỉ có thể đáng thương ôm hắn thở dốc, đôi lúc khoái cảm quá nhiều khiến cậu không nhịn được rên rỉ.

"Không muốn. . . Khó chịu. . ." Tô Bạch vùi đầu vào ngực Tô Phong, vô lực dựa vào người hắn. Mỗi lần khoái cảm dâng lên đều khiến Tô Bạch sợ hãi, thân thể cậu vốn đã mẫn cảm, ngày hôm còn nhịn đi vệ sinh, loại cảm giác mãnh liệt tựa hồ ngay giây tiếp theo cậu sẽ không nhịn được tiểu lên tay Tô Phong.

Tính khí Tô Bạch đã hoàn toàn cứng lên, quần lót trinh tiết chặt chẽ khóa lại khiến cậu bị đau, đau đớn phần nào khiến dục vọng của cậu giảm bớt. Lúc này Tô Phong không trêu cậu nữa, hắn rút tay ra, ngồi xuống tìm khóa giấu bên trong mở ra. Sau khi mở Tô Phong cởi khóa, mạch máu vừa bị đè ép đã được thả lỏng, mạch máu thân dưới của Tô Bạch được lưu thông, Tô Bạch đẩy Tô Phong kéo quần chạy ra ngoài. Tô Phong không để ý việc bản thân bị đẩy ngã, cầm quần trinh tiết bị vứt trên đất, cười cười đứng lên.

Trong nhà yên tĩnh, cha mẹ Tô Bạch chắc đi ra ngoài mua đồ, Tô Phong ngồi trên giường Tô Bạch, lẳng lặng chờ cậu. Tô Bạch ở phòng vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý xong. Vừa muốn mở cửa trong nháy mắt cậu giật mình nhận ra bản thân không dám ra ngoài. Ý định trong lòng cậu dần dần bị lu mờ, hành động, lời nói, suy nghĩ, ảnh hưởng của Tô Phong đối với cậu ngày càng rõ rãng, cậu cũng thật sự sợ Tô Phong. Thở dài một hơi, Tô Bạch mở cửa đi ra, đi tới trước cửa phòng mình cậu không khống chế được bản thân đi vào.

Một lực mạnh kéo cậu lại, thân thể liền ngã xuống giường, còn chưa kịp kêu đôi môi đã bị người hôn lên. Đến khi Tô Bạch sắp mất dưỡng khí ngất đi, thân dưới cũng đã bị khóa lại lần nữa. Cái khóa tiếp tục ở giữa hai chân, Tô Bạch nghiêng đầu thở dốc, mặc Tô Phong giúp mình mặc quần.

Một ngày yên bình cứ như vậy trôi qua, người một nhà thêm Tô Phong cả ngày vui vẻ quây quần bên nhau.

Sau bữa tối, cha Tô lôi kéo Tô Phong đi đánh cờ cùng ông, Tô Phong nhìn về phía Tô Bạch thấy cậu không chủ ý tới hai người, cậu yên lặng đứng bên cạnh mẹ Tô vừa giúp nàng rửa bát vừa nói chuyện. Ánh mắt hắn ôn nhu, đồng ý cùng cha Tô vào phòng sách đánh cờ.

Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng sau lưng không còn, Tô Bạch thở dài một hơi. Sau khi chắc chắn Tô Phong không nghe được hai mẹ con nói chuyện, Tô Bạch làm bộ nghĩ tới chuyện gì đó, tùy ý hỏi mẹ cậu, "Mẹ, thuốc ngủ nhà mình để ở đâu?"

"Con muốn lấy thuốc ngủ làm gì?" Mẹ Tô dừng tay, nhìn Tô Bạch. Tô Bạch bị vẻ mặt nghiêm túc của mẹ nhìn chằm chằm dọa sợ, cười nói, "Không có gì, gần đây áp lực công việc nên buổi tối con ngủ không ngon, muốn uống hai viên cho dễ ngủ."

Mẹ Tô nghiêng đầu tiếp tục rửa chén, "Mẹ nói có sai đâu, bình thường không chịu rèn luyện thân thể, cơm ăn ít, không ngủ được liền muốn uống thuốc, con phải bị người khác giám sát mới tốt được."

"Được được, con biết tự mình chú ý mà."

"Nhà mình hết thuốc rồi, ngày mai mẹ đi mua cho con."

"Mẹ đừng nói cho Tô Phong, anh ấy sẽ lại mắng con."

"Tên nhóc thối."

"Vâng vâng, mẹ, chìa khóa dự bị con đưa cho mẹ ađâu?"

"Chìa khóa dự bị cái ổ chó của con, mẹ cầm á."

"Mẹ, ổ chó nào chứ." Tô Bạch giả vờ bất mãn, nhỏ giọng oán trách, "Mẹ còn không đưa con đi, con không thấy cái của con đâu, ngày hôm qua không biết rơi mất ở đâu rồi."

"Suốt ngày mất đồ, không ngày nào để người khác yên thân. Ngày mai về nhớ đổi khóa khác."

"Vâng."

Chìa khóa nhà cũng có, thuốc ngủ ngày mai cũng có, kế hoạch sắp xong rồi, điều duy nhất cậu phải làm là không thể để Tô Phong biết chuyện này và mong muốn chạy trốn của bản thân.

Cre: UnienthattieuWordpress.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro