Chương 3: Tiến hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Tiến hành

Edit & trans: Gấu

Dù sao Tô Bạch vẫn còn là một chàng trai mới lớn, làm tình kịch liệt như vậy đương nhiên sẽ mang lại đau đớn cho cậu. Ngày thứ hai tỉnh lại, Tô Bạch chỉ cảm thấy đau đầu không chịu nổi, toàn thân bủn rủn, không có chút tinh thần làm việc gì cả, các đốt xương ngón tay như bị vật gì chèn qua vô lực khác thường. Bây giờ trong đầu của cậu mơ mơ màng màng tất cả đều là một loạt hình ảnh làm tình hoang đường tối hôm qua, cậu bị bỏ thuốc, cùng với người anh em tốt nhiều năm của bản thân xảy ra quan hệ, còn bị hắn đặt ở dưới thân. Bây giờ người đàn ông đó đang ở trước mặt ôm cậu yên ổn chìm vào giấc ngủ, trong lúc ngủ không biết mơ thấy gì mà hắn còn hơi hơi nhếch khóe miệng lên phảng phất như tâm tình hiện tại đang rất tốt, nhưng mà đối với Tô Bạch mà nói, ngày hôm qua đối với cậu, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Nghĩ tới đây, Tô Bạch dùng hết khí lực toàn thân, hung hăng bóp cổ người nọ. Đột nhiên hít thở không thông khiến cho Tô Phong từ trong giấc ngủ tỉnh lại, hắn mở hai mắt ra, hình ảnh hiện tại cùng trong mộng hoàn toàn cách nhau một trời một vực, người hắn yêu khi tỉnh lại không có chút nào là ngượng ngùng, không có tình cảm, chỉ hận hắn vô tận. Nhìn thấy ánh mắt của cậu, Tô Phong cảm giác tim bản thân hắn như bị một mũi dao nhọn cắm mạnh vào, cuối cùng vẫn là do hắn không đúng, chung quy. . . Là do hắn si tâm vọng tưởng. Tô Phong không phản kháng, chỉ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Tô Bạch lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong lòng cậu hiện tại chỉ còn hận ý cùng xấu hổ, cậu tức giận đến mức cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên, lồng ngực bởi vì dùng sức hô hấp không ngừng mà phập phồng lên xuống, tựa hồ nếu như cậu không làm như vậy cậu sẽ bị tình cảm nghẹn ứ trong lòng làm khó tới khi tắc thở mà chết đi. Mắt thấy Tô Phong bởi vì khó chịu mà gân xanh đều nổi lên, sắc mặt trở nên tím đỏ, vốn là một người đàn ông có đường nét sắc bén, bộ dáng bây giờ càng lộ ra những góc cạnh đáng sợ dữ tợn, thế nhưng Tô Phong cũng không làm ra động tác gì. Tô Bạch nhìn thấy bộ dạng này của người bạn thân thiết, đột nhiên cảm thấy làm như vậy cũng không có gì tốt, lại cảm thấy vô lực, loại ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô tạo thành hỏa hoạn trong lòng cậu, đốt trụi cơn giận của cậu. Lý trí một lần nữa quay lại, Tô Bạch buông lỏng tay ra.
"Khụ khụ. . . . Khụ khụ khụ. . . " Một lần nữa không khí tràn ngập khoang phổi khiến Tô Phong gấp gáp thở dốc. Cảm giác tuyệt vọng trong đôi mắt từ từ tan biến thay vào đó ánh sáng một lần nữa quay lại, có phải hắn còn có hi vọng hay không? Nhưng nhìn thấy thần tình của Tô Bạch hiện giờ, nội tâm của hắn một lần nữa rơi vào hoảng loạn, không nghĩ tới lại một lần nữa khoang phổi khó chịu căng trướng dẫn tới ho khan kịch liệt. "Mà thôi, chúng ta đều là người trưởng thành. Lần này tôi. . ."
"Tôi thích em.", Tô Phong không muốn nghe những lời kế tiếp của Tô Bạch, hắn giữ lấy tay Tô Bạch, dục vọng trong mắt có thể nhanh chóng thiêu rụi tất cả, nóng bỏng lại chân thành. "Tôi thích em, không biết đoạn tình cảm này bắt đầu từ khi nào, tôi đã từng cho rằng tất cả chỉ là ảo giác, nhưng trong lòng tôi chúng nó không ngừng nảy mầm lớn lên càng ngày càng thêm kiên định, Tô Bạch, tôi yêu em."
Lúc này đầu óc Tô Bạch là một mảng hỗn loạn, nghe được người bạn thân thiết ở chính diện thừa nhận tình cảm, bên tai của cậu ong ong vang lên, ký ức ngày hôm qua như được một lớp bụi mỏng che đi trong chốc lát, tuy cậu không thấy rõ ràng, lại vẫn không thể quên đi việc bản thân bị hại là sự thật, còn nhớ rõ cả người đều bị tình dục khống chế, phóng đãng ở dưới thân người trước mặt làm nũng, cảm giác vô lực không thể làm gì khác ngoài mở rộng hai chân cầu xin người này. Tô Bạch không kiểm soát được tâm trạng của bản thân, đột nhiên hốt hoảng hét lên.

Tô Phong bị Tô Bạch hù dọa, hắn lập tức buông tay đang kiềm chế cậu ra, đưa ra sau chậm rãi vỗ lưng cậu an ủi. Trong miệng Tô Bạch trào lên từng cơn buồn nôn, xúc cảm sau lưng càng khiến cho cậu khó chịu hơn.

"Không được chạm vào tôi!" Tô Bạch mạnh mẽ đẩy Tô Phong ra, khiến hắn ngã sấp xuống giường, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
"Tôi sẽ đi, về sau chúng ta không cần gặp lại nhau." Tô Bạch đè nén lại tức giận của bản thân, hướng Tô Phong đang sửng sốt nói ra những lời này, cậu cảm thấy bản thân hiện tại vô cùng khó chịu, trên thân thể hay trong lòng đều không thoải mái.
"Em muốn đi nơi nào?" Tô Phong nhảy lên một cái, ngăn chặn đường đi của Tô Bạch.
"Nơi đó chắc chắn không có anh" Thời khắc này Tô Bạch không biết nên đối mặt với người bạn thân này như thế nào, lý trí đã sớm bị hòa tan, chỉ còn lại là con đường mờ mịt phía trước, không có cách nào ứng đối người trước mặt, tâm trạng thống khổ vô cùng. Tô Bạch hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Tô Phong, vì vậy cậu đã bỏ lỡ sắc mặt thay đổi liên tục của Tô Phong, từ đau lòng tới kiên định, biểu tình thay đổi nhanh như thời gian một lời được nói ra.

Tô Bạch cảm thấy ánh sáng trước mắt phản ngược lại, lúc này cậu chợt nhận ra bản thân bị Tô Phong nhấc lên, "A Phong! Con mẹ nó, anh muốn làm cái gì?", Tô Phong không nói lời nào, giống như đang khiêng bao cát đem cậu nhấc lên vai khiêng trở về phòng. Trong phòng, quần áo cùng đồ đạc rơi lung tung toán loạn đầy đất, còn chưa kịp thu dọn, Tô Phong thuận tay cầm dây lưng lên muốn trói tay Tô Bạch lại, Tô Bạch sao có thể ngoan ngoãn tùy hắn muốn làm gì thì làm được? Cậu nhấc khủy tay lên đánh vào bụng hắn, sau đó vội vội vàng vàng đứng dậy lại bị Tô Phong nhanh chóng bắt lại cổ tay, cho dù cậu có đánh hắn ra sao hắn cũng không chịu thả tay cậu ra, cuối cùng dưới sự phản kháng giãy giụa kịch liệt của Tô Bạch, Tô Phong vẫn có thể thành công đem chân Tô Bạch cùng một bên chân bàn trói lại, Tô Phong thừa dịp Tô Bạch ngồi xuống, chậm rãi cúi người, từ phía sau lưng ôm lấy Tô Bạch, thế nhưng đổi lại là những lời mắng tức giận cùng sự giãy giụa điên cuồng của Tô Bạch.

Chính hắn thật sự không muốn mất đi cậu, dù hắn có mềm lòng muốn cậu thoải mái, nhưng vẫn không thể để cậu rời đi, bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp người của hắn. Cảm giác lúc này của Tô Phong lại vô cùng thoải mái cùng thương xót cậu, tay hắn chậm rãi đưa ra sau cầm khăn mặt đã sớm được chuẩn bị sẵn, nhanh chóng đưa lên miệng cùng mũi của Tô Bạch. Tô Bạch phát ra vài tiếng gào thét rồi sau đó liền mất đi ý thức.

Sau khi hôn mê dáng vẻ Tô Bạch vô cùng ngoan ngoãn, Tô Phong nhìn thấy hình ảnh này, nội tâm lại cảm nhận bi thương từ trước tới giờ hắn chưa từng có. Mọi việc vốn thuận lợi bao nhiêu, kết quả hắn lại làm ra hành động hèn hạ này, khiến bạn tốt của hắn phải cảm thấy mất mát rồi. Tô Phong cảm giác bản thân từng bước đi quá biên giới, trong lòng bởi vì đã có được Tô Bạch mà cảm thấy sung sướng. Hắn biết mình sai rồi, có thể là phạm sai lầm không có cách nào có thể đền bù được, liền dứt khoát tiếp tục đi theo con đường sai lầm đó. Hắn cởi dây trói Tô Bạch ra, đem Tô Bạch đặt lên giường. Lúc này Tô Bạch cũng không biết, từ giờ trở đi, cậu chính thức bắt đầu rơi vào ác mộng bản thân không thể chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro