Chương 4: Điều giáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Điều giáo (trứng rung play)

Trans & edit: Gấu

Vì để tránh cho Tô Bạch do quá đau đớn mà tỉnh lại, Tô Phong vẫn cẩn thận đem thuốc mê lần nữa đặt lên mũi cậu, cho tới khi xác định chắc chắn cậu không tỉnh lại ngay lập tức hắn mới lấy tay ra. Hắn không muốn dùng những thứ này với Tô Bạch, thế nhưng hắn biết, nếu như lúc này hắn không chịu dùng những thứ này giữ lại Tô Bạch, Tô Bạch sẽ thật sự biến mất khỏi tầm mắt của hắn, từ nay về sau hai người bọn họ sẽ không gặp lại nhau, cậu sẽ thật sự không xuất hiện trước mặt hắn nữa. Ý niệm không muốn mất đi cậu ép buộc Tô Phong phải hành động, Tô Phong lấy dây trói ra. Trước tiên hắn đem hai bắp đùi cùng chân nhỏ của Tô Bạch trói lại với nhau, ở sau dây trói chân nhỏ còn có một cây gậy màu đen, thân dưới của cậu được gập lại tạo thành một chữ M, Tô Bạch như vậy thật sự chỉ khiến người ta muốn ức hiếp cậu nhiều hơn. Đồng thời hai tay Tô Bạch cũng bị dây trói màu đen buộc lại, sau đó còn dùng bao tay cao su bao chặt, hoàn toàn khiến Tô Bạch không thể tự mình cởi dây trói ra. Sau khi đơn giản trói chặt lại Tô Bạch, Tô Phong nhẹ nhàng nắm lại mũi Tô Bạch, việc thiếu dưỡng khí trong thời gian ngắn khiến cho Tô Bạch hé miệng ra, sau đó một cái gông xiềng liền cắm ở trong miệng cậu, cái lưỡi hồng hồng như ẩn như hiện bên trong, Tô Phong ôn nhu thả nhẹ đầu cậu xuống giường mọi việc liền kết thúc.

Tận mắt nhìn thấy hình ảnh Tô Bạch sau khi bị bản thân trói lại, Tô Phong có chút hổ thẹn trong lòng, nhưng đồng thời, hắn cũng có cảm giác thỏa mãn khó tả dâng lên, từ nay về sau, Tô Bạch là của một mình hắn, trong mắt cậu sau này chỉ còn lại hình ảnh một người là hắn. Hắn giơ hai cánh tay ra, ôm lấy Tô Bạch thật chặt cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Còn những thủ đoạn điều giáo cao siêu hơn, hắn không muốn dùng trên người Tô Bạch. Nếu như có thể, thậm chí hắn còn muốn cởi dây trói cùng gông xiềng trên người Tô Bạch, để cho Tô Bạch có thể sinh hoạt như bình thường, không bị bất kì cái gì hạn chế mà cùng hắn ôm, hôn, làm tình. Nhưng Tô Bạch là một người vô cùng quật cường, cậu đã không muốn, chỉ cần hắn lơ là một chút, Tô Bạch sẽ chạy đi rất xa, để hắn đời này không thể tìm được cậu, cho nên, hắn không dám, hắn tình nguyện để Tô Bạch oán hận chính mình. Lúc cần thiết một ít thủ đoạn vẫn nên dùng tới, Tô Bạch là thuốc độc của hắn, hắn cũng muốn trở thành một loại thuốc độc của cậu, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi đối phương, cũng sẽ coi là một loại ở chung với nhau vĩnh viễn!

Tô Bạch lần nữa chậm rãi tỉnh lại, cậu cảm giác trong mũi tràn ngập mùi kì quái, quai hàm cũng ê ẩm, cậu hơi xoay xoay đầu, nước bọt liền trực tiếp chảy ra, khiến cho Tô Bạch cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cậu quay đầu lại liền phát hiện Tô Phong ôm cậu nặng nề mà ngủ, ý niệm trong đầu cậu khẽ động, không dám tạo ra một chút thanh âm nào, mưu toan thừa dịp bạn thân không chú ý mà chạy khỏi nơi này, thế nhưng lúc này cậu mới phát hiện hai tay của mình đã bị vật nào đó hoàn toàn bao lại, nói cách khác, cậu căn bản không có khả năng tự mình cởi ra những thứ này. Tô Bạch một bên lo nghĩ một bên cong lại đầu ngón chân của mình, phát hiện bản thân hoàn toàn không có khả năng bước xuống đất đi lại. Từ trước tới nay chất lượng giấc ngủ của Tô Phong vốn không tốt, mặc dù người bên gối đã vô cùng cẩn thận, nhưng hắn vẫn tỉnh lại. Thấy dáng vẻ luống cuống của Tô Bạch, tâm Tô Phong như được ngâm trong nước ấm, ê ẩm mềm nhũn. Hắn nhấc đầu lên, lấy ý tứ hàm xúc xem kịch vui nhìn Tô Bạch giãy dụa.

Tô Bạch hiển nhiên cũng nhận ra ánh mắt của bạn thân, cậu rốt cục không kiên nhẫn nữa kêu lên, nhưng chỉ là những thanh âm không có ý nghĩa mà thôi. Lúc này trông cậu như một con thú nhỏ rơi vào bẫy rập, mà Tô Phong chính là người thợ săn vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi. Tô Phong thưởng thức dáng vẻ của Tô Bạch lúc này, sau đó hắn chậm rãi mà đi xuống giường, nếu như ngay từ đầu hắn trói Tô Bạch lại mà vẫn còn có chút do dự, thì hiện tại hắn đã hoàn toàn hạ quyết tâm. Coi như cậu là thú nhỏ rơi vào bẫy rập, nó cũng sẽ đợi đến lúc thợ săn không chú ý mà chạy trốn, mà thợ săn bởi vì có được con thú nhỏ này, cũng chỉ có hai cách xử lý, hoặc là giết nó, hoặc là thuần dưỡng nó.

Tô Bạch không biết Tô Phong lại muốn làm gì, cậu hết sức cẩn thận mà nhìn chằm chằm Tô Phong, thẳng đến khi cậu chứng kiến Tô Phong lấy ra một vật màu hồng, đại khái là trứng rung to bắng ngón tay, sắc mặt Tô Bạch lần nữa đen đi. Cậu hoảng sợ lui về phía sau, nhưng mà không có lui ra xa bao nhiêu lại bị Tô Phong một tay kéo trở lại. Hắn thuận tay cầm tới một cái gối đầu mềm mại rồi đặt xuống chỗ xương cụt sau lưng Tô Bạch, tận lực để Tô Bạch nhổng mông lên, Tô Bạch có ý đồ đem hai chân khép lại nhằm tránh né ánh mắt nóng rực phía sau, nhưng mà vật giữa hai chân hạn chế hành động của cậu, cậu yên lặng mà nhắm hai mắt lại.

E rằng bởi vì do ngày hôm qua vừa mới làm tình xong cho nên hậu huyệt của Tô Bạch còn có chút sưng, Tô Phong đem ngón tay tiến vào, thịt huyệt ấm áp mà mềm mại hút lấy ngón tay hắn, Tô Bạch càng khẩn trương hơn, phía dưới không tự chủ co rút ngày càng chặt hơn nhanh hơn.

"Tiểu Bạch, ngoan, thả lỏng." Nhưng mà đáp lại hắn là co rút càng nhanh hơn, Tô Phong thở dài, lấy một thứ gì đó từ bên cạnh ra. Hắn chậm rãi vươn ngón tay, sau đó thừa dịp miệng huyệt đóng chặt đem thứ đó cắm vào. Tô Bạch rõ ràng cũng đã nhận ra, cậu mở mắt, nhìn chằm chằm bạn thân. Tô Phong an ủi, "Đây là loại bôi trơn đặc biệt, phía sau em quá chặt, thêm một chút bôi trơn có thể để cho chúng ta tiến hành việc tiếp theo thuận lợi hơn."

Vừa mới dứt lời, Tô Bạch liền cảm nhận được một dịch thể trắng mịn lành lạnh đi vào mông cậu, những suy nghĩ mien man trong đầu khiến cho cậu không nhịn được mà nôn khan. Nhìn hành động của Tô Phong giống như hắn sẽ thật sự không buông tha cho cậu, đợi cho cậu ngừng lại việc nôn khan, hán liền đem ngón tay đâm vào cửa huyệt, tuy nội tâm Tô Bạch khó chịu muốn chống cự, nhưng thân thể lại không có cách nào chống lại khoái cảm xa lạ này, cậu mơ hồ cảm thụ được toàn bộ phía sau lưng đều tê tê dại dại. Tô Phong nhận thấy thân thể bên dưới rốt cục cũng thả lỏng, liền nhanh chóng đem một cái trứng rung nhét vào hậu huyệt của cậu, dưới tác dụng của thuốc bôi trơn trứng rung nhanh chóng đi vào hoàn toàn.

Tô Bạch chỉ cảm thấy phía dưới căng thẳng, thậm chí cậu còn có cảm giác bủn rủn, cậu không thể tin được phía sau của mình lại có thể 'ăn' vật khác lần nữa. Cậu không ngừng co rút mông lại, mưu đồ muốn đẩy trứng rung ra ngoài, nhưng bởi vì cậu quá khẩn trương, quá trình này vô cùng trắc trở, thật vất vả cảm giác đã đẩy được đầu trứng rung ra ngoài, lại bị một ngón tay cường ngạnh ấn vào. Bởi vậy do không ngừng lặp đi lặp lại hành động này khiến cho Tô Bạch hoàn toàn thoát lực, khoái cảm như thủy triều, từng đợt từng đợt vỗ lên người cậu, mặc dù cậu không muốn thừa nhận việc này. Có lẽ là nhìn ra Tô Bạch đã không còn khí lực giằng co với mình nữa, Tô Phong đem trứng rung nhét vào sâu hơn, chỉ còn lại một sợi dây dài mảnh, dây điện màu hồng ở giữa hai chân Tô Bạch lắc lư, nhẹ nhàng đánh vào hai bên đùi trong của cậu, càng ngày sợi dây càng ngắn đi, như đang được Tô Bạch chủ động để hậu huyệt hút nó vào bên trong.

Chứng kiến hình ảnh này, đối với Tô Phong mà nói, tuyệt đối là một đao sắc bén. Hắn cảm giác thân dưới của mình cứng rắn tới sắp bạo tạc, muốn nhanh chóng tiến vào miệng huyệt ấm nóng ẩm ướt đang nhiệt liệt mời gọi kia. Nhưng không được, ít nhất không phải là hiện tại. Tô Phong thở ra một hơi thật sâu, nếu như lúc này Tô Bạch nguyện ý ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sẽ phát hiện ánh mắt tràn đầy dục vọng trần trụi của hắn.

Nhớ tới tất cả mọi thứ chỉ là vừa mới bắt đầu, Tô Phong bật điều khiển trứng rung ở nút nhỏ nhất, thế nhưng thân thể Tô Bạch như bị điện giật một cái, bắt đầu không ngừng giãy giụa, lại thống khổ phát hiện không làm ra được động tác quá lớn, chỉ có thể khiến cho thân giường vang lên những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Tô Bạch nhanh chóng chảy nước mắt, cậu không biết bởi vì kích thích quá mức mãnh liệt, hay là bởi vì nội tâm cậu càng ngày càng khuất nhục cùng sự khó chịu đưa tới, bình thưởng ở thời điểm khó chịu, cậu chỉ biết ôm lấy ca ca nhà bên lớn hơn cậu một tuổi, sau đó len lén đem nước mắt bôi ở trên quần áo của ca ca, cuối cùng khóc hồng mũi, đem toàn bộ chuyện không vui nói ra là lại vui vẻ trở lại. Nhưng bây giờ, thống khổ lớn nhất và khuất nhục, cũng là do người cậu luôn tín nhiệm nhất từ trước tới nay mang lại. Cậu cũng không thể làm gì được nữa, có vật gì đó, từ sau khi cậu uống thuốc kích dục vào vài thứ đã bắt đầu thay đổi.

Tô Bạch nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng liền đau đớn, có lẽ do cậu thất thần, có lẽ là do hậu huyệt đã thích ứng tần số rung động này, phản ứng giãy dụa của Tô Bạch không còn quá kịch liệt như lúc đầu. Cậu chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà, nhưng cậu không thể ngờ tới chính là rung động trong thân thể cậu đột nhiên tăng lên, cảm giác tê dại mãnh liệt hơn, chúng hung hăng chi phối cậu, cậu khó nhịn mà rên rỉ ra tiếng, nước mắt vừa mới dừng lại, lại bắt đầu chảy xuống lần nữa. Cậu bị động tiếp thu khoái cảm, một lát sau, cậu chỉ cảm thấy toàn thân rơi vào hưng phấn run rẩy cực độ, một tia dịch trắng liền bắn ra, khiến cho bụng cậu đang lạnh cảm nhận được độ ấm bất ngờ, thậm chí có một ít còn tiến vào trong miệng. Mùi tanh nhanh chóng lan tràn ở trong cổ họng, mà việc cậu có thể làm, lại chỉ là phát ra âm thanh không có ý nghĩa tương tự /"ô ô ô. . ."/, nhưng cậu không biết như vậy không thể giúp bản thân, mà còn tản ra một loại tư vị mê hoặc người tiếp tục trêu chọc cậu.

Trong toàn bộ quá trình, Tô Phong trầm mặc không nói, một tay hắn cầm điều khiển từ xa, hai mắt nhìn chằm chặp Tô Bạch. Hắn chưa từng thấy Tô Bạch mê người như vậy, hắn đã triệt để bị câu dẫn. Hắn biết chính mình không thể quay lại được rồi. Một bước sai, từng bước sai, thế nhưng hắn cam tâm tình nguyện sai lầm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro