Chương 6: Đã từng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Đã từng

Trans & edit: Gấu

Lúc Tô Bạch tỉnh lại, cả người cậu đều vô cùng hỗn loạn, dường như sau mỗi lần kịch liệt làm tình, cuối cùng đều là cậu ngất đi. Tô Bạch thật muốn châm biếm chính mình, lúc này cậu mới phát hiện cánh cửa đã bị đóng lại, dụng cụ trói buộc trên người cũng được tháo ra rồi, nhưng mà Tô Phong cũng không cho cậu tự do hoàn toàn, tay cậu hiện tại đang bị một chiếc còng khóa lại, đính ở trên đầu giường. Sau khi thử giãy dụa, cậu phát hiện bản thân có khả năng vĩnh viễn bị nhốt lại nơi này, Tô Bạch không nhịn được phá lên cười, cậu vẫn cười, cho đến khi nước mắt không ngừng được giàn dụa chảy ra.

Tô Phong đã sớm nghe thấy động tĩnh trong phòng, hắn liền im lặng nhìn vào, hắn đã nhốt Tô Bạch ba ngày rồi. Nhưng mà do cha mẹ Tô Bạch hằng năm đều không ở lại trong nước cho nên việc Tô Bạch mất tích không có khiến họ quan tâm quá lớn, càng có nhiều khả năng là nghĩ hắn cùng Tô Bạch lại cùng nhau đi du lịch.

Nhưng bây giờ, Tô Bạch đã bị nhốt lại, nơi nào cậu cũng không thể đi, chỉ có thể ở lại trong nhà Tô Phong.

"Tôi nói này, chừng nào thì anh mới chịu thả tôi ra?" Tô Bạch thậm chí còn lười quay đầu lại nhìn bóng dáng của người đang đứng cạnh cửa kia, trực tiếp nhìn chằm chằm ga trải giường bên dưới cất giọng hỏi những lời này. Có lẽ là do mấy ngày vừa rồi đều làm tình vô cùng kịch liệt, giọng nói Tô Bạch hiện tại có chút khàn khàn, nghe qua có vẻ như cậu đã rơi vào tình trạng hữu khí vô lực.

Trả lời cậu, vẫn chỉ là khoảng không trầm mặc.

Dường như Tô Bạch đã sớm biết cậu sẽ không nhận được câu trả lời, hoặc có lẽ là, nội tâm cậu đã sớm biết đáp án. Cậu rũ mắt xuống, không hề muốn phí sức lực. Xa xa nhìn sang, cậu tựa như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp được đặt trên giường, mỹ lệ, mê hoặc, cũng dễ vỡ vô cùng.

Không khí giữa hai người nhất thời trở nên nặng trĩu, có một loại tình tự không thể nói ra hình thành ngăn cách giữa bọn họ, loại kìm nén này giữ chân họ lại, đem hai người kéo về phía vực sâu không đáy. Chỉ có điều, một bên là cam tâm tình nguyện, một bên là vô lực giãy dụa.

"Anh thực sự muốn đem tôi điều giáo thành nô lệ tình dục của anh thì mới được sao?" Qua thật lâu, Tô Bạch bình tĩnh hỏi ra những lời này, cậu lại mở to hai mắt lần nữa, tỉ mỉ qua sát những dấu vết trên thân thể, lúc này Tô Bạch đang trần truồng, da thịt trắng nõn hiện lên những dấu hôn dày đặc xanh xanh tím tím.

Thật con mẹ nó quá ác tâm.

Tô Bạch nghĩ như vậy, liền không nhịn được đứng lên. Thế nhưng mấy ngày nay cơ hồ là bản thân cậu không ăn cái gì, ngoại trừ lúc trước nôn ra một ít nước chua, liền không thể ói ra thêm được chút gì, cho nên hành động này chỉ càng khiến cho cổ họng của cậu đau rát, dạ dạy cũng vô cùng khó chịu.

"Ha ha ha, giường của anh lại bị tôi làm dơ rồi. Nhưng mà dù vậy cũng không liên quan tới tôi, tự tôi cũng cố gắng muốn khiến nó bẩn hơn nữa." Tô Bạch không chút sợ hãi nhìn Tô Phong, từng chữ từng chữ mà nói ra những lời này, nhìn Tô Phong bị những lời nói đó triệt để đánh bại, bàn tay nắm chặt lại buông ra, nội tâm Tô Bạch đột nhiên lại sinh ra một loại cảm giác vui thích quỷ dị.

Nhìn thấy Tô Phong chậm rãi lại gần mình, Tô Bạch tự nhủ trong lòng rằng cậu không cần sợ hãi, nhưng ký ức lúc trước lại khiến thân thể không thể khống chế, cậu phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã không ngừng run rẩy. Tô Bạch cho rằng Tô Phong sẽ đánh cậu, thậm chí có thể bạo lực, thế nhưng tất cả đều không có, Tô Phong ở trước mặt cậu bỏ đi tất cả tức giận. Hắn ôn nhu ôm lấy Tô Bạch, nhẹ nhàng mà hôn cậu.

"Tôi yêu em."

Những lời này tựa như là một lời nguyền, nếu như không phải là những lời này, Tô Bạch sẽ không hoàn toàn thống khổ thành như vậy. Từ sau khi tỉnh lại Tô Bạch vẫn luôn châm chọc cười nhạo, cậu hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thật vất vả cậu mới có thể thiết lập được vòng bảo hộ bản thân, nhưng lại bị ba chữ này nhẹ nhàng đập tan tất cả, cậu nhất thời lâm vào điên cuồng.

"Tôi nhổ vào! Anh yêu tôi, ha ha ha. . . Tôi đây thực sự là sợ hãi, nếu như để anh yêu mà lại có những hành động vũ nhục tôi như vậy, tôi không cần! Tôi cho anh biết! Ngay bây giờ lập tức cút cho tôi! Cút đi cho tôi!" Tô Bạch dường như đi vào một trạng thái điên cuồng không kiềm chế được, cậu muốn chạy trốn khỏi ôm ấp của Tô Phong, cậu không ngừng giãy dụa, mặc dù cổ tay của cậu trong khi giãy dụa đã bị còng tay mài tới bị thương.

Nhưng mà cho dù Tô Bạch giãy dụa như thế nào, Tô Phong cũng không muốn đi lên cởi hai tay của cậu ra, hắn không nói gì nữa, chỉ yên lặng mà ôm chặt lấy Tô Bạch. Đợi cho người trong lòng rốt cục bởi vì mệt mỏi mà dừng lại, mang theo tiếng khóc nức nở ở bên tai của hắn nói rằng:

"Tô Phong, thả tôi đi."

"Không thể."

E rằng ngay từ đầu Tô Phong đã sai lầm rồi, hắn thật sự rất yêu Tô Bạch, hắn không biết nên biểu đạt tình cảm của bản thân như thế nào, chỉ có thể lấy phương thức của hắn, quật cường mà bá đạo đem Tô Bạch khóa lại bên cạnh mình. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy phản ứng này của Tô Bạch, cũng là đang im lặng lên án hắn, hắn sai rồi, yêu không phải là như thế này. Hắn không biết bản thân nên làm như thế nào, mới có thể khiến cho Tô Bạch cảm nhận được tình cảm của hắn.

"Tôi có nấu chút cháo cho em, đã mấy ngày rồi em không ăn gì cả." Buông người trong ngực ra, Tô Phong từ trong phòng bếp bưng ra một chén cháo mang qua đây. Hắn đỡ Tô Bạch dậy, để cho nửa người trên của cậu có thể thẳng lên, sau đó liền đưa một muỗng cháo tới trước mặt cậu. Tô Bạch nghiêng đầu sang chỗ khác, thể hiện rõ ràng là đang cự tuyệt hắn.

"Tiểu Bạch, em phải ăn chút gì đó đi, đây không phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh." Ánh mắt Tô Phong trầm xuống, trong chốc lát ngăn lại tất cả tình cảm vừa rồi xuống. Tô Bạch nghe được câu này của hắn, liền nhận ra ẩn ý bên trong lời nói, nếu như cậu vẫn không chịu ăn, hắn chắc chắn sẽ có những biện pháp khác nhau để ép cậu phải ăn. Tô Bạch khuất phục nghiêng đầu lại, bắt đầu để cho Tô Phong đút cho cậu ăn, sau khi ăn xong cháo, Tô Bạch lại bị bắp uống một ly đường gluco cùng nước muối. Bầu không khí giữa hai người trong phút chốc hài hòa một cách kì lạ, sau đó Tô Phong liền dọn đồ sạch sẽ, hắn bình tĩnh nhìn Tô Bạch nói, "Tiểu Bạch, tôi không muốn trói em lại. Tôi sẽ cởi trói cho em, em đừng chạy là được."

Tô Bạch tựa như đang nghe kể một câu chuyện cười, trào phúng trong ánh mắt rõ ràng giống như ngân châm đâm về phía Tô Phong, "Tôi không chạy chẳng lẽ còn muốn ở lại đầy để cho anh chịch sao?", Tô Bạch đem toàn bộ sức lực còn lại hướng Tô Phong mà châm chọc, mặc dù như vậy sẽ khiến cho hai tay đang bị còng lại của cậu càng đau đớn hơn. Tô Phong trầm mặc không nói, quả nhiên hắn vẫn không nên nói ra những lời như vậy, mọi việc đều đã đi tới mức này rồi, còn có khả năng vãn hồi sao?

"Tiểu Bạch." Tô Phong đem Tô Bạch ấn trở lại giường, ôn nhu ôm lấy cậu, hai tay hắn nhẹ nhàng xoa cổ tay ửng hồng của cậu, "Em không phải nô lệ tình dục của tôi, chúng ta cũng không phải bạn bè." Tô Phong cởi còng tay của Tô Bạch ra, nhẹ nhàng hôn lên tay cậu, hắn trầm mê mùi hương trên cơ thể Tô Bạch, sau một hồi lâu, mới nói ra câu tiếp theo.

"Em là người yêu của tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro