thần chú thứ 6: lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã bắt đầu chuyển thu, khí lạnh ùa về khiến Dongmin run rẩy. Hắn khịt mũi, chà xát hai bàn tay đã lạnh cóng vào nhau nhưng chẳng thấy khá hơn.

- Han Dongmin à.

Donghyun từ phía sau chạy tới, ngại ngùng vẫy tay chào hắn. Vốn dĩ cả hai đang định đi đến phòng sinh hoạt chung đúng như lời hẹn nhưng không ngờ lại gặp nhau giữa đường như thế này.

Dongmin phì cười khi hôm nay outfit của họ hợp đến lạ thường. Donghyun mặc một chiếc áo phao đen to ụ, choàng thêm một chiếc khăn xám lớn khiến cậu trông như bị thu nhỏ lại vậy. Còn hắn chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng, quần jeans, khoác thêm một chiếc blazer đen bên ngoài.

- Bồ lạnh hả?

Donghyun tròn xoe mắt nhìn hắn, cậu để ý nãy giờ người kia cứ xoa xoa tay vào nhau mãi, mũi cũng đã bắt đầu đỏ ửng lên. Cái tên này có vẻ không giỏi chịu lạnh nhỉ?

- Không sao, tớ không sao đâu. Mình đi thôi.

Dongmin vừa quay bước đi liền bị kéo lại, hắn có chút hốt hoảng khi cả hai tay đều bị Donghyun giữ chặt.

Cậu nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra một đôi găng tay nhỏ rồi áp vào lòng bàn tay hắn.

- Cho bồ mượn.

Nhìn đôi găng tay màu xanh có hình con cá dễ thương trên tay mình Dongmin cảm động khôn nguôi.

- Nhưng mà bồ thì sao?

- Không sao, tớ có túi ao phao này, cũng ấm lắm.

Donghyun vừa nở nụ cười tươi như nắng, giây phút ấy Han Dongmin bất giác cảm thấy người mình đang nóng lên, xung quanh ấm áp như được mặt trời sưởi ấm vậy. Đôi găng tay có vẻ hơi nhỏ so với tay hắn, nó chỉ đủ che đến mui bàn tay.

Dongmin không tự chủ được mà lén nhìn xuống tay người đang đi bên cạnh. Quả thật chúng rất nhỏ nhắn, thanh mảnh chứ không giống như hắn, vừa to vừa chai sần vì phải thường xuyên luyện tập Quidditch.

Cứ thế một lớn một nhỏ cùng nhau bước trên con đường trải đầy lá vàng đến làng Hogsmeade.

.
.
.

Phù thủy Han có hơi khó xử. Một người năng động như hắn không ngờ có ngày phải im thin thít suốt một quãng đường dài đến vậy. Không phải vì Dongmin muốn như thế mà hắn đành phải như thế.

Trên đường đi, Donghyun chỉ lẳng lặng cúi đầu mà đi, không hề hé môi nói nửa chữ. Cậu cứ như chìm vào thế giới riêng của bản thân và quên luôn mất sự hiện diện của Han Dongmin ở bên cạnh, điều này khiến hắn có chút bối rối.

- Bồ ghét tớ à?

Donghyun giật bắn người, vội vã lắc đầu.

- Không…không đâu. Tớ không ghét bồ.

- Nhưng bồ lại chẳng chịu nói chuyện với tớ. – giọng Dongmin buồn thiu.

Thấy người kia trông như chú mèo nhỏ bị bỏ rơi khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Donghyun lớn dần. Cậu cúi gầm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

- Tớ xin lỗi… Dongmin.

- Này, CẨN THẬN!!!

Vì mãi nhìn xuống đất mà Donghyun đã không thấy cây cột đèn trước mặt, cậu cứ thế mà đi thẳng. May thay Dongmin phản xạ nhanh, vội đưa tay mình ra để chắn cho cậu nên Donghyun mới không bị thương.

Dongmin dò xét người kia một lượt, lo lắng hỏi:

- Bồ có sao không?

- Không.

Phù thủy Han thở dài, thấy Donghyun như vậy khiến hắn rất để tâm, hắn nghiêm túc nhìn cậu, tông giọng cũng trầm đi.

- Bồ sợ tớ à? Hay bồ sợ chuyện gì à?

- Không.

- Thế thì - hắn nhẹ nhàng đưa tay nâng gương mặt trắng mềm kia lên - bồ đừng cúi gầm mặt xuống nữa. Con người sống phải ngẩng mặt lên, còn nếu bồ sợ chuyện gì thì có tớ ở đây rồi nè. Thế giới này thật sự đẹp lắm đó, phải nhìn ngắm chứ.

Donghyun ngẩn người, hai mắt cậu tròn xoe nhìn hắn. Đáp lại cậu là một nụ cười tươi như ánh mặt trời. Hắn đưa ngón út ra.

- Nào hứa nhé! Bồ phải tự tin hơn đó nha.

Cậu bây giờ, cảm thấy trong lòng rất khác lạ.

Để được sống yên ổn, cậu bắt buộc phải trở thành cái bóng của xã hội. Không một ai biết đến, không một ai quan tâm. Vì thế từ lâu hành vi tự giấu giếm bản thân đã sinh ra trong cậu.

Nếu ngẩng mặt lên, cậu sợ sẽ bị phát hiện.

Nhưng Dongmin đã bảo cậu phải ngẩng mặt lên, giây phút đôi mắt đen láy kia nhìn cậu, Donghyun cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như đều tan biến, tất cả chỉ còn lại một cảm giác rất lạ.

Cậu chỉ biết, con tim của cậu, khẽ rung.

Nhìn nụ cười của cậu trai trước mặt, Donghyun như đang tắm mình trong ánh nắng. Thật ấm áp! Năng lượng tích cực của Dongmin cậu chẳng thể nào mà có được.

Donghyun bất chợt tự hỏi, thế giới thật sự có gì nhỉ? Thế giới của cậu rất nhỏ bé, chỉ có mỗi mình Donghyun trong đó, nó u ám và chật chẹp.

Và ở Han Dongmin, nhìn vào mắt hắn, cậu lại thấy một thế giới khác. Nó vui vẻ, sôi nổi và tràn ngập ánh nắng. Chắc chắn nơi ấy luôn được bao phủ bởi hạnh phúc, tiếng cười và hàng tá cảm xúc mà cậu chưa bao giờ có được.

Bỗng dưng, Donghyun muốn được đặt chân đến đó. Mong muốn ấy trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng cậu, nó đã giúp Donghyun có một quyết định đúng đắn nhất trong đời.

- Được, tớ hứa với Dongmin. Tớ... sẽ thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro