thần chú thứ tư: cậu Gryffindor vô tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cả đám đến bệnh thất thì chẳng có ai ở trong. Căn phòng im lìm trong nắng, chỉ có tiếng loạt xoạt của đống giấy tờ trên bàn đang bị gió thổi tung.

Có lẽ bà Pomfrey lại sang nhà kính hái thêm thảo dược rồi nên để lại bệnh thất trơ trọi giữa cái nắng gắt ban trưa.

Donghyun đưa mắt nhìn quanh phòng rồi lại nhìn gương mặt xanh như tàu lá chuối của cậu bạn Gryffindor đang được Dongmin cõng trên lưng.

-Rồi giờ sao? - Dongmin hỏi với nụ cười méo mó. Aiss, Kim Woonhak nặng quá, tay hắn mỏi nhừ rồi.

-Thì cứ đưa cậu bạn của bồ lên giường bệnh đã.

Dongmin nhanh chóng làm theo, hắn đưa Woonhak đến giường bệnh gần nhất rồi không thương tiếc mà cho cậu nhóc rơi tự do thẳng xuống giường.

Donghyun chứng kiến mà tim muốn rớt ra ngoài thế mà người kia vẫn rất bình tĩnh, hắn thở phào nhẹ nhõm khi đã vơi bớt gánh nặng.

Dường như lực tác động quá mạnh khiến Woonhak tỉnh giấc. Vừa mở mắt, cậu nhóc có chút bàng hoàng trước khung cảnh lạ lẫm.

"Ủa nhớ đang đi tìm Dongmin mà ta?"

Chưa kịp ngỡ ngàng thêm nữa thì cơn buồn nôn bỗng trào tớ. Woonhak có thể cảm nhận rõ mấy cái bánh mì cùng súp bí ngô ăn khi sáng đang chạy thẳng luôn cuốn họng mình và trực chờ trào ra.

Woonhak xanh xẩm mặt mày, vội vã lấy tay bịt miệng.

-Ời ất ơi, íu ớ ( trời đất ơi, cứu tớ)

Dongmin thấy thế liền vớ lấy cái thau đồng bên cạnh chìa ra trước mặt Woonhak. Cậu nhóc tóc vàng như bắt được vàng liền nôn thốc nôn tháo ra thau.

Woonhak cứ nôn không ngừng khiến Dongmin phải vội vã đi tìm thứ khác để hứng. Donghyun bên cạnh từ đầu đến cuối chỉ đứng im nhìn họ. Dongmin cứ tưởng cậu đã bị một màn này dọa sợ nhưng KHÔNG.

Cậu nhóc Raven chỉ vào thau rồi thản nhiên lên tiếng:

-Ô đúng này, nước mắt cá sấu, mồ hôi của yêu tinh ngàn năm không tắm, nước ở sông bốc mùi... Ewww chắc cậu bạn này bị con quái vật kia ếm bùa nôn rồi.

-Ờ... ừ

Phù thủy Han xịt keo cứng ngắt. Biết nói gì nữa giờ, thái độ này của Donghyun hắn chẳng thể ngờ tới.

Đợi thêm một lát thì cuối cùng bà Pomfrey cũng trở về mà giải thoát cho đám nhóc. Donghyun sau khi thấy tình hình ổn định thì liền rời đi nhưng vừa đến cửa thì đã bị kéo lại.

-Này, bồ khoan đi đã.

Nhìn bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy cổ tay mình, Donghyun bất giác đỏ mặt. Nhưng Dongmin dường như không phát hiện ra điều ấy mà cứ thản nhiên giữ chặt lấy tay cậu.

-Lúc nãy tớ đã nói sẽ bù cho bồ hai cốc bia bơ và kẹo dẹo cá mà. Thứ 7 này bồ rảnh không?

Donghyun mím chặt môi, cậu nghĩ ngợi một lát rồi nhè nhẹ gật đầu.

-Vậy hẹn bồ 9 giờ sáng thứ 7 này ở phòng sinh hoạt chung nhé. Tụi mình đến làng Hogsmeade. Hẹn gặp lại!

Nói xong, phù thủy Han chạy vào lại bệnh thất với Woonhak - người đang sống dở chết dở với mấy thứ mùi kinh tởm.

Han Dongmin có vẻ là một người vô tư nhỉ, hắn còn chẳng nhận ra mặt Donghyun đã đỏ đến mức nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro