Chương 4: Cuộc hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đinh— Một tin nhắn bật lên, Hứa Ưu theo phản xạ giật mình."Đang làm gì?" Tin nhắn từ Lâm Khả.Hứa Ưu ngẩng lên nhìn quanh thấy không ai chú ý đến cô, liền cúi đầu trả lời: "Ở công ty."Đinh— Lâm Khả trả lời ngay: "Ngày mai tan làm, cùng đi xem phim nhé?"Hứa Ưu cắn móng tay, đếm trên màn hình có tổng cộng có 9* chữ. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác lén lút như kẻ trộm. Hai mươi tám tuổi mà chưa từng yêu đương, thật sự là quá thảm. Cô thích Tô Gia Hảo, nhưng Tô Gia Hảo không thích cô. Giữ mãi tình cảm với một cô gái thẳng suốt mười ba năm khiên cô gần như hóa đá. Nhưng cô cũng là con người, tại sao lại phải làm đá? Ai mà không muốn có một tình yêu ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên Hứa Ưu cảm thấy gần gũi với một người ngoài Tô Gia Hảo.Cô thấp thỏm trả lời một chữ "Được".Bữa sáng là cháo của hiệu Mạn Linh, bánh bao cũng không tệ, nhưng cháo trứng bắc thảo thịt nạc thì hơi lạt lạt, mà thịt thì có mùi tanh.Tô Gia Hảo dường như rất thích chiếc áo thun đen của Hứa Ưu, đã một tuần rồi vẫn chưa trả."Chiều về sớm nhé, đường Xuân Hy có quán lẩu mới mở, chúng ta đi ăn."Hứa Ưu nuốt một ngụm cháo, lắc đầu ngượng ngùng: "Chắc không được.""Tại sao?" Tô Gia Hảo cắn ống hút, hơi lơ đãng: "Cậu phải làm thêm?""Không, tớ có hẹn."Tô Gia Hảo rõ ràng ngạc nhiên, mắt mở to khi nghe cô nói có hẹn: "Ai?""Lâm Khả." Hứa Ưu cảm thấy không cần phải lo lắng như vậy, cô và Tô Gia Hảo chỉ là bạn thân lâu năm, không có gì hơn. Hai mươi tám tuổi rồi, mình có hẹn thì sao? Tô Gia Hảo ngày nào chẳng yêu đương."Cậu ấy là đồng nghiệp?" Tô Gia Hảo cắn ống hút, cằm đung đưa, không thể hiện cảm xúc gì."Cậu không nhớ cô ấy sao." Hứa Ưu liếm môi, kể chuyện gặp Lâm Khả hôm nọ: "Cô ấy bây giờ là mỹ nhân, không còn răng hô, không còn kính cận dày cộm, cậu gặp cô ấy cũng không nhận ra đâu.""Sao, cậu thích cô ấy à? Nói hăng thế." Tô Gia Hảo xé từng miếng bánh bao thịt, mắt nhìn xuống.Lời này thật khó nghe, Hứa Ưu thấy Tô Gia Hảo không quan tâm đến mình, liền nói đùa: "Không thể là cô ấy thích tớ sao?""Hừ—" Tô Gia Hảo hừ nhẹ từ mũi, không rõ là cười lạnh hay khinh thường hoặc cả hai: "Cậu á? Ngay cả quần áo, tất vớ cũng không giặt, mù mới thích cậu.""Ôi, sao cậu lại kể xấu tớ!" Mặt Hứa Ưu đỏ lên, đỏ đến tận cổ: "Không phải tớ chỉ nhờ cậu giặt một lần sao, sau đó tớ tự giặt rồi mà, sao cậu còn nhớ."Chuyện này dài lắm, hồi đó Hứa Ưu gãy chân, bố mẹ cô đang ly hôn, không ai quan tâm cô. Đúng lúc đó cô lại bị ngã xe gãy chân, phải bó bột nằm nhà một mình, cuối cùng Tô Gia Hảo thấy cô không đi học, đến nhà tìm mới biết cô bị gãy chân, nằm nhà tối om như người chết.Thời gian đó, sự chăm sóc của Tô Gia Hảo khiến Hứa Ưu có những suy nghĩ không nên có. Bây giờ nghĩ lại, đó là vì Tô Gia Hảo tốt bụng, thương cô không có bố mẹ, ai mà nỡ lòng bỏ rơi một đứa trẻ như vậy."Cảm ơn cậu rất nhiều vì thời gian đó."Sự chân thành bất ngờ của Hứa Ưu khiến Tô Gia Hảo ngạc nhiên, cô ngẩng lên nhìn, chỉ thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Hứa Ưu. Trong khoảnh khắc, nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu cô."Cảm ơn cái gì, tốt với tớ là được.""Tớ không tốt với cậu sao." Hứa Ưu nhăn mặt, bạn bè nên làm gì cô đã làm hết, bạn trai nên làm gì cô cũng đã làm, đổi lại là người khác đã sớm dâng hiến thân mình, chỉ có Tô Gia Hảo là không động lòng."Cậu không đi ăn lẩu với tớ mà nói tốt?"Hứa Ưu nuốt cháo nghẹn ở cổ, chậm rãi nuốt xuống: "Tớ đã hứa với người ta rồi.""Cậu có thể từ chối mà.""Không hợp lý." Hứa Ưu lấy điện thoại ra xem tin nhắn của Lâm Khả.Tô Gia Hảo đứng lên, vô tình hoặc cố ý tiến gần Hứa Ưu, liếc nhìn điện thoại của cô, ngay lập tức thấy hình hai người phụ nữ hôn nhau, cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng.Lúc này, Hứa Ưu đã ăn xong, lau miệng và định đứng dậy."Cậu đi đâu?" Tô Gia Hảo nắm tay cô."Đi làm." Hứa Ưu nhìn tay mình bị nắm, hơi bối rối: "Cậu không đi làm à?""Hôm nay tớ nghỉ." Tô Gia Hảo buông tay, thấy Hứa Ưu lấy ba lô, lại hỏi: "Tối đi ăn lẩu không?"Đôi mắt như mắt hồ ly, lông mi khẽ rung, giọng nói đáng thương, khiến Hứa Ưu nhìn chằm chằm vài giây, lòng mềm đi.Nhìn thấy Hứa Ưu sắp đầu hàng, tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô trở về thực tại. Tô Gia Hảo nhanh chóng tắt màn hình, nhưng Hứa Ưu đã thấy tên người gọi.Trên màn hình thoáng qua cái tên Trương Thường Trạch, Hứa Ưu biết đó là đồng nghiệp của Tô Gia Hảo, theo đuổi cô đã lâu, tặng hoa tặng sô cô la, chỉ thiếu lên nhà vào Tết.Hứa Ưu tự cười nhạo mình, sự mềm lòng vừa rồi làm cô giống hề, mình thậm chí không phải là dự bị, lại bắt đầu mộng tưởng."Không đi." Cô nói xong liền bước ra cửa, đi rất dứt khoát.Tô Gia Hảo nhìn bữa sáng còn đầy trên bàn, tâm trạng đột nhiên xấu đi. Hôm nay cô cố tình nghỉ làm.Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Tô Gia Hảo trút hết giận dữ vào đó."Có chuyện gì thì nói!"Người bên kia rõ ràng chưa kịp phản ứng."À, không có gì."Không có gì thì gọi làm gì! Tô Gia Hảo cau mày: "Không có gì thì tôi cúp máy."Bảy giờ rưỡi tối, trời đã tối đen, phố xá bắt đầu nhộn nhịp, khắp nơi là quầy hàng, đường phố đông đúc người qua lại, gió thổi nhẹ thật dễ chịu.Khi Hứa Ưu đến nơi, Lâm Khả đã chờ sẵn, tay cầm đồ uống, tay ôm thùng bắp rang lớn, đứng trước rạp chiếu phim trông vừa ngộ nghĩnh vừa dễ thương."Tớ đến trễ." Hứa Ưu vẫn như mọi khi, không trang điểm, gương mặt tự nhiên là trời ban. Cô đi gấp nên hơi thở gấp, đôi mắt trong veo, dịu dàng như hồ nước mùa xuân, lấp lánh ánh vàng, khiến người ta muốn đắm chìm."Tớ mua nước trái cây." Lâm Khả cười: "Tớ nhớ cậu thích vị dứa, nếu khẩu vị không đổi."Hứa Ưu ngạc nhiên, ba năm học cùng mà cô ấy vẫn nhớ sở thích của mình, cảm thấy hơi ngượng: "Cảm ơn cậu."Hứa Ưu thật sự rất cao, đứng cạnh Lâm Khả thì Lâm Khả chỉ cao đến cằm cô. Nhưng người cao như vậy lại đỏ tai vì ngượng, trông thật đáng yêu, Lâm Khả không tự chủ đưa tay sờ tai cô.Có lẽ bị dọa sợ, Hứa Ưu liên tục lùi lại, suýt nữa trẹo chân.

Nếu không có Lâm Khả nhanh tay kéo lại, chắc chắn cô đã ngã đau, giữa đường phố đông đúc thì thật xấu hổ.

"Cậu—" Hứa Ưu định hỏi sao lại sờ tai mình, nhưng ngập ngừng rồi nuốt lời lại, nhìn bậc thềm sau lưng: "Cảm ơn."Lâm Khả cũng thấy mình hơi quá đà, dù có đáng yêu thế nào cũng không thể sờ tai người ta ngay, không khí trở nên ngượng ngùng."Cậu uống nước không?""Có chứ." Hứa Ưu cầm lấy nước trái cây, uống một hơi hết nửa ly, không phải vì khát mà không biết nói gì. Ở Thành Đô, dù là nam nữ hay nam nam nữ nữ, hẹn hò đều có chút gì đó mờ ám, khiến cô căng thẳng vô lý.Rạp chiếu phim rất đông, hầu hết là các cặp đôi, tình tứ dựa vào nhau, Hứa Ưu không tự chủ nuốt nước bọt, cô cảm thấy không thoải mái.Ghế ngồi ở giữa hàng năm, khi họ vào thì gần như chỉ còn lại hai người họ."Cậu có thích xem phim không?" Giọng Lâm Khả nhẹ nhàng, không hề bá đạo, nói chuyện thích nhìn vào mắt Hứa Ưu."Cũng được, Tô Gia Hảo thích xem phim, tớ hay đi cùng cô ấy." Tô Gia Hảo rất thích xem phim, từ phim bản quyền, phim lậu đến phim quay lén, cô ấy đều xem. Một bộ phim cô ấy có thể xem đi xem lại sáu bảy lần, dù đã thuộc lòng tình tiết và lời thoại, cô ấy vẫn muốn xem, như mắc chứng cưỡng bức. Mỗi lần Hứa Ưu đều đi cùng, cười thì vỗ đùi Hứa Ưu, khóc thì tựa vào vai Hứa Ưu. Có lẽ vì vậy, Hứa Ưu mới nghĩ Tô Gia Hảo thích mình, sự hiểu lầm đó khiến cô lăn lộn bao năm, lãng phí thời gian và công sức, để rồi nhìn lại thấy Tô Gia Hảo lại đang yêu đương. Cảm giác thất vọng như bị dội một thùng nước lạnh, lạnh buốt từ đầu đến chân.Phim bắt đầu chiếu, vốn là phim hài, nhưng càng xem càng thấy buồn. Hứa Ưu không phải là người hay khóc, nhưng hôm nay cô thật không kìm được nước mắt.Trong bóng tối, tay Lâm Khả vươn qua, nắm chặt tay Hứa Ưu. Tay vịn giữa hai người đã bị gạt lên, khoảng cách giữa họ gần như không còn.Hứa Ưu chạm vào chiếc vòng cầu vồng trên tay cô ấy, tự nhiên muốn rụt lại, nhưng Lâm Khả nắm quá chặt, giãy giụa vài lần không được nên đành buông xuôi. Đến khi phim kết thúc, đèn sáng lên, khi họ chuẩn bị rời đi Lâm Khả mới buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro