Chương 47: Trong Lòng Có Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Ưu vừa xuống máy bay, còn chưa ra khỏi sân bay đã lấy điện thoại gọi cho Tô Gia Hảo.

Khi nhận được cuộc gọi của Hứa Ưu, Tô Gia Hảo rất vui, đi đến chỗ yên tĩnh hơn, nhẹ nhàng và quan tâm hỏi:

"Cậu đến nơi chưa? Ở bên đó thế nào?"

"Vừa xuống máy bay, mình vẫn đang ở sân bay đây."

Hứa Ưu chỉnh âm lượng điện thoại lên mức lớn nhất, tín hiệu sân bay không tốt, trong điện thoại luôn có tiếng nhiễu.

"Mọi thứ ở đây đều ổn, trời nắng đẹp."

"Vậy thì tốt."

Tô Gia Hảo cắn môi, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lúc này lại chẳng thể thốt lên lời nào. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh mình khóc nức nở ở sân bay, má cô bỗng nóng lên một cách không tự chủ. Hít một hơi sâu định nói thêm điều gì thì nghe thấy giọng nam trầm từ đầu dây bên kia.

"Xin hỏi cô có phải là Hứa Ưu, Hứa thiết kế không?"

Người đàn ông mặc vest, tóc ngắn gọn gàng, trông rất tinh thần, nhưng chiều cao không nổi bật.

"Đúng rồi, tôi là Hứa Ưu."

Hứa Ưu một tay cầm điện thoại, một tay kéo vali, gật đầu với người đàn ông.

"Tôi là Trương Phàm, người phụ trách của Công ty Công nghệ Vân Thượng ở đây."

"Chào ông Trương."

Hứa Ưu vội buông tay khỏi vali, bắt tay với Trương Phàm.

Tô Gia Hảo nghe tiếng trong điện thoại, vội nói:

"Thôi cậu làm việc đi, tối mình gọi video sau."

"Được."

Hứa Ưu vừa nói xong, quay sang người đàn ông, rồi tiếp tục dặn dò:

"Buổi tối ngủ nhớ khóa cửa nhé."

"Ừ, mình biết rồi."

Nghe Tô Gia Hảo đáp, Hứa Ưu mới cúp máy.

Trương Phàm tuy chiều cao không bằng Hứa Ưu, nhưng dù sao cũng là đàn ông, tự nhiên muốn thể hiện sự ga-lăng nên định giúp Hứa Ưu kéo vali.

"Anh Trương khách sáo quá, để tôi tự làm."

Hứa Ưu ngại ngùng nói.

"Hứa thiết kế đừng khách sáo với tôi, trước khi cô đến, Giang tổng đã dặn dò kỹ, từ công việc đến sinh hoạt đều phải chăm sóc tốt, nên đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi."

Nói rồi, Trương Phàm lấy vali từ tay Hứa Ưu, đi vài bước ra cửa sân bay, rẽ trái vài bước nữa, một chiếc Audi A6 mới tinh đang đậu trước mặt.

Trương Phàm đặt vali vào cốp xe, cùng Hứa Ưu lên xe.

Phải công nhận Giang Du rất chu đáo, khi Hứa Ưu đến căn hộ nhân viên, mọi thiết bị đều đầy đủ. Đặc biệt là phòng làm việc với bàn rộng rãi, có thể để rất nhiều giấy tờ.

"Hứa thiết kế, cô đã vất vả rồi, Giang tổng đã dặn hôm nay cô cứ nghỉ ngơi, mai hãy đến công ty."

Tiếng phổ thông của Trương Phàm không chuẩn lắm, nhưng thái độ rất nhiệt tình, ba câu không rời Giang Du như muốn lợi dụng mối quan hệ với cô ấy.

Hứa Ưu cũng hiểu, dù sao mình cũng là người mới, được chăm sóc như thế này không thể thiếu việc có quen biết với Giang Du.

"Cần gì cô cứ gọi điện cho tôi." Trương Phàm đưa danh thiếp cho Hứa Ưu, nói thêm vài câu rồi cười tạm biệt.

Hứa Ưu thực sự mệt mỏi, đêm qua cô không ngủ ngon, sáng sớm lại phải bay khiến cô đau đầu. Uống một viên thuốc giảm đau, bước vào phòng ngủ nằm xuống, chưa đầy một lát đã ngủ quên, chăn cũng không đắp, may là thời tiết này không đắp chăn cũng không sao.

Hứa Ưu ngủ một giấc đến tối.

Không có Hứa Ưu ở nhà, Tô Gia Hảo chẳng còn hứng thú đi làm, chậm rãi đi dọc đường lớn, ngang qua tiệm xiên nướng yêu thích mà cũng không thèm nổi, ngày trước có Hứa Ưu, dù không đói họ cũng phải vào mua vài xiên, giờ thì chẳng có chút hứng thú nào, ngay cả mùi thơm cũng không thấy hấp dẫn.

Lê bước về nhà gần một giờ đồng hồ, Tô Gia Hảo vô thức gõ cửa, mới nhớ ra Hứa Ưu không ở đây, không chỉ hôm nay mà suốt ba tháng tới. Nghĩ đến đây, cô như quả bóng xì hơi, lưng cong xuống không có chút sức sống.

Về đến nhà, cô ném chìa khóa vào rổ trên tủ giày, ngồi phịch xuống sofa cuộn tròn chân, mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, trong đầu trống rỗng. Thường thì giờ này Hứa Ưu sẽ xem tivi.

Không bật đèn, trời tối om.

Đinh—

Màn hình điện thoại sáng lên, trong căn phòng tối mịt rất nổi bật.

Tô Gia Hảo giật mình, vội mở điện thoại, nhưng mắt sáng lên rồi lại tối đi ngay.

Không phải Hứa Ưu, là Phương Lỗi.

Tô Gia Hảo lập tức mất hứng.

Đinh—

Lại một tiếng nữa, vẫn là Phương Lỗi.

'Em tan làm chưa?'

'Về nhà rồi à?'

Qua vài ngày tiếp xúc, Tô Gia Hảo đã hiểu phần nào tính cách của Phương Lỗi, nếu mình không trả lời, chắc chắn giây tiếp theo anh ta sẽ gọi điện.

'Về rồi' Cô đánh hai chữ, sau đó lại xóa đi, nhập lại 'Tan làm rồi, về nhà rồi, hôm nay công ty bận, rất mệt.'

Tô Gia Hảo lo Phương Lỗi lại mời mình ra ngoài, nên nói trước là mình bận và mệt, cắt đứt ý định của anh ta.

Quả nhiên, tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy hai giây, Phương Lỗi đã trả lời——

'Được rồi, anh định rủ em đi ăn nhưng nếu em mệt thì thôi.'

'Ừ.' Tô Gia Hảo rõ ràng không muốn nói chuyện tiếp, bấm tắt màn hình điện thoại, đặt sang một bên.

Đinh—

Lâu sau, điện thoại lại đinh một tiếng, vẫn là Phương Lỗi. Tô Gia Hảo nhìn lướt qua màn hình sáng lên, không muốn để ý, nhưng hôm nay Phương Lỗi đặc biệt kiên nhẫn.

'Xin lỗi đã làm phiền, anh muốn hỏi một câu cá nhân——'

Khung chat hiển thị đang nhập, ngay sau đó tin nhắn đã gửi đến

'Anh có thể hỏi Hứa Ưu là.....'

'Là gì của em?'

Tô Gia Hảo khựng lại, mày nhíu chặt hơn, lần đầu tiên tỏ vẻ không thân thiện, chỉ cảm thấy Phương Lỗi thật sự phiền phức.

'Gì cơ?'

'Đừng hiểu lầm, anh chỉ tò mò.' Phương Lỗi cũng biết câu hỏi của mình hơi đường đột, nhưng phản ứng của Tô Gia Hảo lại khiến anh nghĩ rằng Hứa Ưu rất đặc biệt.

'Trước đây mấy lần ăn uống em có gọi nhầm mình vài lần, hôm nay khi em gọi điện cũng gọi tên này, nên anh rất tò mò, cậu ta là ai?'

'A? Thật sao?'

'Anh nghĩ trong long em có người, có thể em chưa nhận ra.'

'Anh nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi mệt, muốn nghỉ ngơi.'

Tô Gia Hảo chấm dứt cuộc trò chuyện bằng thái độ mạnh mẽ, Phương Lỗi thấy không hỏi thêm được gì, cũng không truy vấn thêm.

'Vậy em nghỉ sớm đi.'

Thoát khỏi giao diện WeChat, Tô Gia Hảo ngẩn ngơ, mở lại khung chat, nhìn màn hình một lúc lâu, ánh mắt vừa mơ màng vừa lúng túng, ngón tay kéo nhẹ, xóa bỏ cuộc trò chuyện, cầm điện thoại chìm vào suy tư, trong đầu hồi tưởng lại cảnh ăn uống cùng Phương Lỗi, cô đã gọi tên Hứa Ưu?

Có lẽ thật sự gọi, và không chỉ một lần.

Hứa Ưu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cầm điện thoại định nghe thì chuông ngừng. Dụi mắt, thấy trời đã tối, nhìn xuống điện thoại, WeChat có năm sáu cuộc gọi video nhỡ lại thấy cuộc gọi nhỡ vừa rồi đều là của Tô Gia Hảo. Mắt còn đầy ngái ngủ bỗng tỉnh hẳn, vội vàng gọi lại.

Mới một hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy, nghe tiếng Tô Gia Hảo lo lắng hỏi:

"Sao không nghe điện thoại?!"

"Xin lỗi, mình ngủ quên, không nghe thấy."

Giọng Hứa Ưu khàn, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy.

Nghe cô nói vậy, Tô Gia Hảo nhíu mày, cảm thấy mình lo lắng suốt cả buổi, tưởng cô ấy xảy ra chuyện gì hóa ra chỉ là ngủ quên, thật sự vô tư quá, những lời muốn nói giờ không muốn nói nữa.

"Không tim không phổi."

Tô Gia Hảo lẩm bẩm, Hứa Ưu không nghe rõ, hỏi: "Cậu nói gì?"

"Không có gì." Giọng Tô Gia Hảo có phần cứng rắn, mím môi.

"Mệt thì cậu ngủ đi, mình cúp máy."

"Ơ—"

Hứa Ưu còn chưa kịp nói, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút. Cô nhìn điện thoại ngẩn người, rồi mở WeChat, viết rồi xóa, xóa rồi viết mãi mới gửi được một tin nhắn

'Nhớ khóa cửa trước khi ngủ.'

Tô Gia Hảo nhìn thấy tin nhắn nhưng không muốn trả lời, ngón tay lướt màn hình, bỗng trở nên bực bội, cô ném điện thoại sang một bên, chưa đầy lát sau lại nhặt lên, hối hận vì hành động vừa rồi. Không nên giận dỗi cúp máy, lẽ ra nên nói chuyện với cô ấy nhiều hơn.

Hứa Ưu nhìn chằm chằm điện thoại, nếu là trước đây, nhất định cô sẽ gọi lại, nhưng bây giờ Hứa Ưu không thể làm thế nữa. Đã quyết định buông tay không nên dây dưa, khóa cửa Tô Gia Hảo sẽ tự làm được, Hứa Ưu lại thở dài, cả hai đều cần phải dần dần làm quen với cuộc sống không có đối phương.

Rõ ràng, Tô Gia Hảo thích ứng không tốt chút nào——

Đêm đó khi đi ngủ, Tô Gia Hảo lăn qua lăn lại trên giường không tài nào ngủ được. Nhìn đồng hồ đã gần hai giờ, cô thở dài, bật dậy xuống giường, lê dép vào phòng của Hứa Ưu. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ thiếu đi một người để cùng mình đấu khẩu. Tô Gia Hảo nhìn chiếc chăn trên giường, đây luôn là thói quen của Hứa Ưu, lười đến mức chẳng bao giờ gấp chăn, còn biện minh rằng dù sao tối cũng phải đắp gấp làm gì cho mất công.

Không nghĩ ngợi gì, cô kéo chăn, chui vào, hít hà mùi hương quen thuộc, không kìm được mà ngửi thật sâu. Trên chăn toàn là mùi của Hứa Ưu, hương thơm dầu gội thoang thoảng trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, đây là mùi đặc trưng của Hứa Ưu. Hồi đại học, người này cũng đã có mùi như vậy, đến giờ tốt nghiệp nhiều năm mà vẫn không thay đổi.

Nằm trên gối của Hứa Ưu, đắp chăn của Hứa Ưu, ngủ trên giường của Hứa Ưu, mắt Tô Gia Hảo không khỏi cay cay. Nhìn chiếc gối ôm hình quả bí, cô như một đứa trẻ, vỗ mạnh hai cái rồi lại ôm chặt vào lòng.

Thực ra, cô gọi điện cho Hứa Ưu tối nay, chỉ muốn nói rằng, mình rất nhớ cô ấy.

Nhưng——

Tô Gia Hảo lại thở dài, hôm nay cô đã không biết thở dài bao nhiêu lần, cảm thấy mình sắp thở hết cả đời này. Nhìn quanh căn phòng, đâu đâu cũng có hình ảnh của cô và Hứa Ưu. Dường như có gì đó thật sự thay đổi, hôm nay khi khóc nức nở ở sân bay, Tô Gia Hảo đã cảm thấy mình không còn là chính mình, khi Hứa Ưu đi, dường như cả trái tim cô cũng bay theo. Cảm giác này thật khó chịu, như bị ngạt thở, đột nhiên một ý nghĩ chưa từng có xuất hiện trong đầu Tô Gia Hảo——

Nếu Hứa Ưu thích con gái, thì mình cũng có thể, đúng không?

---

Tác giả có lời muốn nói: Thêm một chương nữa nhé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro