Chương 48: Nhớ Cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trước khi đi, Hứa Ưu đã nhờ Lâm Khả và Mục Điềm chăm sóc Tô Gia Hảo. Vì vậy, mỗi khi có thời gian rảnh, Lâm Khả và Mục Điềm đều rủ Tô Gia Hảo đi ăn. Vào cuối tuần, Mục Điềm thường đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, rồi về nhà nấu nướng để mọi người cùng ăn. Tay nghề của Mục Điềm không kém gì nhà hàng bên ngoài, mỗi lần ăn xong Tô Gia Hảo đều phải dựa vào tường mà đi.

Điện thoại lại đổ chuông, Tô Gia Hảo không buồn nhìn lấy một cái, chuyển sang chế độ im lặng rồi để sang một bên, không thèm quan tâm nữa.

Mục Điềm đi tới gọi cô ăn cơm, tình cờ nhìn thấy cảnh này, đảo mắt một chút nhưng không nói gì.

"Chị nói tay nghề của em càng ngày càng giỏi, tiếp tục ăn thế này, sợ rằng chị sẽ mập đến chết mất."

Tô Gia Hảo đã ăn đến bát cơm thứ hai.

"Mập thì có gì mà sợ, đó là vẻ đẹp của thiếu nữ, chúng ta càng mập càng đẹp."

Mục Điềm ghét nhất là giảm cân, mỗi khi Lâm Khả không ăn cơm, cô đều dốc hết tâm sức để thuyết phục, lâu dần Lâm Khả cũng bỏ ý định giảm cân.

"Ài——chúng ta ở đây ăn uống ngon lành, không biết Hứa Ưu bên thành phố S S thị thế nào nhỉ?"

Mục Điềm thở dài, gắp một miếng thịt bò cho vào bát Tô Gia Hảo.

"Thành phố S thường ăn ngọt, không ăn cay, Hứa Ưu thích ăn cay như vậy chắc là ăn không quen."

Không nhắc đến Hứa Ưu thì thôi, nhắc đến Hứa Ưu, nét mặt Tô Gia Hảo ngay lập tức ủ rũ. Người đó đã ba ngày không gọi điện cho mình, ngay cả tin nhắn cũng phải chờ lâu mới trả lời. Tô Gia Hảo biết cô ấy bận, nhưng chẳng lẽ không có thời gian gọi điện hay nhắn tin sao? Đôi mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm miếng thịt bò trong bát, không biết đang nghĩ gì.

Lâm Khả liếc nhìn Mục Điềm, không hiểu sao cô ấy lại nhắc đến Hứa Ưu.

Mục Điềm như không nhìn thấy ánh mắt của Lâm Khả, tiếp tục nói:

"Hy vọng Hứa Ưu đừng bị con hồ ly tinh nào mê hoặc——"

"Hồ ly tinh?" Tô Gia Hảo lập tức ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Mục Điềm.

"Hồ ly tinh nào?"

Lâm Khả cảm thấy đau đầu, không hiểu Mục Điềm đang làm gì. Cô gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát Mục Điềm, kín đáo chạm vào tay cô ra hiệu đừng nói bậy.

Mục Điềm nhìn Lâm Khả, sau đó lại nhìn Tô Gia Hảo, giả vờ nói bâng quơ:

"Chị không biết sao? Dự án lần này của Hứa Ưu là ở công ty của Giang Du, nghĩa là họ gặp nhau hàng ngày. Nếu là người khác thì không sao, nhưng Hứa Ưu lại rất hấp dẫn đồng giới, thời gian dài ở bên nhau ít nhiều cũng sẽ nảy sinh tình cảm thôi."

Đôi đũa trên tay Tô Gia Hảo rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn Mục Điềm đờ đẫn.

"Chị làm rơi đũa rồi, để em lấy cho chị đôi khác." Mục Điềm không nói tiếp, đứng lên đi lấy đũa mới, đưa cho Tô Gia Hảo, thấy cô cau mày, trông rất buồn.

Lâm Khả cố giữ bình tĩnh, ho nhẹ hai tiếng:

"Hứa Ưu đi làm việc, cậu đừng nghĩ nhiều."

Cô mím môi nói thêm:

"Trừ việc giám đốc dự án là Giang Du, đây là cơ hội tốt, cậu——"

"Mình không nghĩ nhiều, cô ấy ở cùng ai... là tự do của cô ấy."

Tô Gia Hảo cười cứng nhắc, nói mà nghẹn ngào, ai cũng thấy cô đang nói dối.

Lâm Khả và Mục Điềm nhìn nhau, nhất là Mục Điềm, muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Khả giữ lại dưới bàn, đành nuốt lời muốn nói vào bụng.

Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, Tô Gia Hảo chẳng còn hứng ăn uống gì nữa, lấy cớ rời đi ngay sau bữa ăn.

Khi cửa đóng lại, Lâm Khả nhíu mày trách:

"Tô Gia Hảo vốn đã nhạy cảm, em nói như vậy, e rằng tối nay cô ấy sẽ mất ngủ."

Mục Điềm không quan tâm, dựa vào ghế sofa, phồng má:

"Cô ấy không phải bạn thân của Hứa Ưu sao? Nếu là bạn thân, sao lại giận? Hơn nữa, cô ấy và Phương Lỗi chắc vẫn liên lạc."

"Sao em biết?" Lâm Khả kinh ngạc.

"Tô Gia Hảo không phải nói là không thích anh ta sao?"

"Em thấy khi anh ta gọi điện đến, em ở ngay bên cạnh chị ấy." Mục Điềm khoanh tay, nghĩ đến tên trên màn hình điện thoại của Tô Gia Hảo, chậm rãi nói:

"Em chỉ muốn giúp cô ấy, nếu thực sự thích và quan tâm thì đừng do dự. Dù sao, có những thứ lỡ rồi sẽ hối tiếc cả đời."

Khi nói câu cuối, ánh mắt Mục Điềm nhìn Lâm Khả, dường như không phải đang nói về Hứa Ưu và Tô Gia Hảo, mà là về chính cô và Lâm Khả.

Lâm Khả đứng yên không phản ứng gì, gặp ánh mắt nóng bỏng của Mục Điềm, cô vô thức muốn né tránh. Càng ngày cô càng không dám đối diện với ánh mắt ấy.

"Đừng nói linh tinh nữa." Lâm Khả quay lưng đi.

Mục Điềm nhận ra Lâm Khả đang tránh mình, cắn môi:

"Chị Lâm Khả, tuần sau em sẽ dọn đi."

Lâm Khả quay phắt lại:

"Đang ở tốt, sao lại dọn?"

"Không thể ở mãi được." Mục Điềm cười, mắt hơi buồn.

"Sớm muộn gì em cũng phải đi."

Lâm Khả đứng yên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ánh mắt mong chờ của Mục Điềm dần tắt, cô không giữ mình lại. Có lẽ từ đầu đến cuối chỉ là tình cảm đơn phương của mình, nhưng cô không hối hận, cô đã cố gắng, dù không thành cũng không hối tiếc.

Tô Gia Hảo về đến nhà, đầu óc mơ hồ, toàn nghĩ đến lời Mục Điềm nói. Cô lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện một lúc lâu, ngón tay nhấn vào ảnh, mở nhật ký của Hứa Ưu. Người này gần như không đăng gì, bài mới nhất là từ một tuần trước, là ảnh chụp nhóm. Tô Gia Hảo phóng to, nhìn kỹ từng người một.

Quả nhiên thấy Giang Du đứng bên phải Hứa Ưu, Tô Gia Hảo cảm thấy như bị nghẹn thở. Cô không thể chờ đợi thêm nữa, Hứa Ưu còn độc thân, lại ở xa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì với Giang Du cũng là điều bình thường. Nghĩ đến đây, Tô Gia Hảo không dám chờ thêm, thoát khỏi WeChat, tìm trong danh bạ, ngón tay run rẩy gọi đi.

Hứa Ưu dựa vào lan can ban công, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhìn ra những tòa nhà cao tầng bên ngoài, nhả khói.

Tô Gia Hảo áp ống nghe vào tai, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, hít thở sâu để bình tĩnh lại, nhưng nhịp tim vẫn đập rõ mồn một.

Nghe điện thoại đổ chuông, Hứa Ưu nhìn màn hình hiển thị, ngẩn ra một lúc, đợi chuông reo nhiều tiếng mới nhấn nghe.

"Alo."

Điện thoại kết nối, tim Tô Gia Hảo như muốn nhảy ra ngoài, thở gấp, nghe thấy tiếng người kia nhẹ nhàng gọi tên mình.

"Tô Gia Hảo."

"Mình——"

"Hứa Ưu, em qua đây một chút."

Chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng ai đó gọi Hứa Ưu, giọng nữ hơi lạnh lùng. Tô Gia Hảo lập tức căng thẳng.

"Cậu đang ở đâu?!"

Hứa Ưu ngẩng đầu nhìn Giang Du, từ từ đi tới, nhỏ giọng nói vào điện thoại: "Mình ở công ty."

"Cậu có một mình không?" Tô Gia Hảo hỏi tiếp.

"Không, cả nhóm đang ở đây."

"Giang Du thì sao? Cô ấy cũng ở đó à?" Giọng Tô Gia Hảo đột nhiên trở nên sắc bén.

"Các cậu đang làm gì vậy!"

"Chúng mình đang làm việc." Hứa Ưu lắp bắp, vì Giang Du ở ngay bên cạnh, Tô Gia Hảo nói to như vậy, chắc cô ấy cũng nghe thấy một chút.

"Hôm nay phải làm thêm."

Điện thoại im lặng, Hứa Ưu gọi hai tiếng.

"Cuối tuần này nếu không phải làm thêm, về đây đi, mình muốn gặp cậu."

Giọng Tô Gia Hảo bỗng mềm đi, dù không thấy mặt, nhưng chỉ nghe giọng Hứa Ưu đã thấy run rẩy.

"Cậu, sao vậy?"

"Không sao, chỉ là mình nhớ cậu, nhớ đến mức không ngủ được."

Tô Gia Hảo không biết mình đang nghĩ gì khi nói ra những lời này, chỉ cảm thấy nên nói thật, trái tim rung động dữ dội, dừng lại một lúc, má đỏ bừng như lửa cả người nóng rực.

"Hứa Ưu, mình không biết mình bị làm sao, lần đầu xa cậu lâu như vậy, mình thấy sợ và nhớ nhung. Cậu biết tại sao không?"

Hứa Ưu nắm chặt điện thoại, không dám thở mạnh.

"Chỉ là không quen thôi, dần dần sẽ quen."

"Chỉ là không quen? Cậu nghĩ vậy sao?"

Mắt Tô Gia Hảo ươn ướt, lòng nghẹn lại.

"Cậu, có phải cậu đang yêu không?"

Hứa Ưu im lặng, đang nghĩ có nên để Tô Gia Hảo hiểu lầm không, nhưng nghe giọng nghẹn ngào qua điện thoại, cô không nỡ.

"Mình chỉ làm việc, đâu có thời gian yêu đương, cậu lại suy nghĩ lung tung."

"Về đi, Hứa Ưu." Tô Gia Hảo hít mũi.

"Nếu cậu không về, mình sẽ đến tìm cậu, mình nhất định phải gặp cậu."

"Tô Gia Hảo——cậu sao vậy?"

Hứa Ưu không phải trốn tránh, công việc ở Thành phố S bận hơn nhiều so với công ty cũ, thời gian này làm thêm đã là quy tắc ngầm, cô lại là tổng thiết kế nên lúc này không thể rời đi.

"Mình thực sự không về được, cậu cũng biết, làm thiết kế bận rộn không có thời gian rảnh, xong việc mình sẽ về ngay."

Giọng Tô Gia Hảo dừng lại, thở mạnh, giọng không còn run nữa.

"Được, mình sẽ đợi cậu về."

Cúp điện thoại, tâm trạng Hứa Ưu rối bời. Giang Du lại gọi cô, không kịp nghĩ nhiều, dập tắt điếu thuốc, vội vào phòng họp lớn.

Đêm đến, cửa sổ căn hộ mở toang, không khí nóng bức tràn vào phòng Hứa Ưu. Cô đứng dậy đóng cửa, bật điều hòa, vừa cởi áo vừa mở vòi hoa sen. Đang cởi sạch đồ chuẩn bị tắm, điện thoại trong phòng khách lại reo lên. Hứa Ưu nghĩ là Tô Gia Hảo, không dám chậm trễ, vội lấy điện thoại nghe nhưng là một số lạ từ Thành Đô.

Cứ tưởng là cuộc gọi quảng cáo, ai ngờ là Lâm Khả, giọng cô rất gấp gáp.

"Alo?"

"Hứa Ưu! Mình là Lâm Khả!"

"Cậu đổi số à?"

"Điện thoại mình hết pin, đây là số máy khác của mình. Có chuyện này mình nghĩ mãi vẫn thấy cần nói với cậu." Lâm Khả ngập ngừng.

Tim Hứa Ưu thắt lại, linh cảm có liên quan đến Tô Gia Hảo, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì? Cậu nói đi."

"Mình thấy Phương Lỗi đi ăn với người phụ nữ khác."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Xem TikTok thấy nhiều người dùng họ để tỏ tình

Ví dụ: Họ Trần*, khiến tôi chìm vào ngôi sao; họ Trương*, tình yêu của em thật rõ ràng.

Sau đó, người yêu đứng cạnh lại chép miệng———

Vậy bạn họ Tăng*, chỉ có thể chúc kiếm tiền thôi.

Mình không hào phóng như người yêu, cô ấy luôn nói mình là người keo kiệt.

Mình thì....

*********

Họ Trần (陈), khiến tôi chìm vào ngôi sao (陈入星辰), ở đây chữ "Trần" và "Chìm" có âm giống nhau. Họ Trương (张), tình yêu của em thật rõ ràng (明目张胆), trong đó "Trương" và "Rõ ràng" cùng có chữ "张". Họ Tăng (昝), thì chỉ có thể chúc kiếm tiền thôi (攒钱), vì chữ "Tăng" và "Tích góp, tiết kiệm" cùng có âm giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro