Chương 49: Hứa Ưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Ưu cảm thấy đầu óc như nổ tung, ù đi như vừa nghe tiếng nổ lớn. Cô không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe.

"Cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Có khi nào là người nhà, em gái của anh ta không?"

"Làm sao có thể? Cậu sẽ thân mật với em gái mình như thế sao?" Lâm Khả khe khẽ thở dài. "Gia Hảo lần này nhìn nhầm người rồi." Dừng lại một chút, cô tiếp tục: "Hôm nay tớ đi ăn trưa cùng Mục Điềm, cô ấy thấy hai người đó ngồi ngay trước mặt chúng tớ, cử chỉ thân mật như đôi tình nhân vậy."

Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng Hứa Ưu thở dốc, cô đang cố gắng tiếp nhận sự việc này và trấn tĩnh lại. Một lát sau, cô dịu giọng hỏi: "Gia Hảo biết chưa?"

"Tớ nào dám nói cho cô ấy biết, tính khí của Gia Hảo cậu cũng biết mà." Lâm Khả ngừng lại một lúc. "Cậu nghĩ xem nên làm thế nào bây giờ?"

"Đồ khốn! Nhìn thì như người tốt, nhưng toàn làm những chuyện không ra gì!" Hứa Ưu nghiến răng chửi.

Lâm Khả xoa xoa trán: "Cậu bình tĩnh đã, giờ phải nghĩ xem làm thế nào để nói với Gia Hảo."

Hứa Ưu cắm mạnh móng tay vào lòng bàn tay, để lại những vết đỏ đậm sâu như muốn khắc vào da thịt. Giọng cô khàn khàn pha lẫn đau khổ: "Cậu đừng nói với cô ấy vội, cuối tuần này tớ sẽ về."

"Cậu có về được không?"

"Tớ sẽ tìm cách."

Cúp điện thoại, Hứa Ưu nhìn sàn nhà ướt đẫm nước từ vòi hoa sen, nắm tay cô siết chặt đến nỗi nghe rõ tiếng xương kêu răng rắc. Trên khuôn mặt đầy vẻ đau khổ, cô tự trách và hối hận. Lẽ ra cô nên điều tra kỹ về Phương Lỗi trước khi đi, lẽ ra cô nên để Tô Gia Hảo bên cạnh người đáng tin cậy chứ không phải vội vàng bỏ đi như vậy. Cô ân hận vì đã bỏ mặc Gia Hảo chỉ vì lòng tự trọng nhỏ bé của mình.

Cô gái mà cô đã yêu thương suốt bao năm giờ lại phải đối diện với sự phản bội như vậy, một mình thì biết phải làm sao đây?

Nhìn mình trong gương mờ sương, Hứa Ưu nhớ lại những ký ức từ năm thứ ba đại học – thời điểm mà Tô Gia Hảo đã cứu vớt cuộc đời cô.

---

"Tiểu Ưu à, mẹ con bị bệnh rồi, bác sĩ nói là vấn đề về tâm thần, bà ngoại đã già không chăm sóc nổi, con nghỉ học về chăm sóc mẹ đi."

Ngoại của Hứa Ưu là người phụ nữ giống hệt Triệu Lệ Quyên, ích kỷ và tàn nhẫn đến tận xương tủy, đối xử lạnh lùng với người thân không chút tình cảm.

Khi nhận cuộc gọi, Hứa Ưu vừa mới trở về ký túc xá, trên bàn còn bày sẵn hộp cơm chiên vừa mua về. Trước cuộc gọi đó, Hứa Ưu vẫn là một đứa trẻ vô tư lự, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi của cuộc điện thoại cô đã phải lớn lên.

"Sao mẹ lại bệnh? Trước khi con đi học, mẹ vẫn khỏe mà?"

Ngày Hứa Ưu rời nhà, Triệu Lệ Quyên còn mạnh mẽ mắng nhiếc cô một trận, sao giờ lại nói bệnh?

"Mẹ con đã bệnh từ lâu rồi, trước đây còn tự lo được, nhưng giờ đến ăn cơm cũng phải có người đút. Con phải hiểu cho bà ngoại, bà đã già, mẹ con như vậy bà không chịu nổi."

Giọng bà ngoại nghẹn ngào nhưng lại không giấu nổi sự đe dọa trong từng câu chữ.

"Nếu con không về, tức là con muốn nhìn mẹ con chết! Con nhớ lại xem khi ba con bỏ rơi hai mẹ con, nếu không có mẹ con, con có thể đi học được không? Học thì có thể học lại, nhưng mẹ chỉ có một. Đó là người sinh ra và nuôi nấng con! Hứa Ưu, làm người phải có lương tâm! Mẹ là mẹ của con!"

Tình thân đôi khi là một sự ràng buộc không hề vi phạm pháp luật.

"Có thể đợi thêm một tháng được không? Chỉ một tháng thôi, con sẽ nghỉ hè rồi."

"Nếu con muốn nhìn mẹ con chết, thì con cứ ở lại đó! Nhưng con nhớ kỹ, mẹ con chết là vì con!"

Người bà đầy tức giận dập máy, để lại một vết dao sắc bén trong lòng Hứa Ưu. Cô cầm điện thoại, khuôn mặt tái nhợt, mắt bắt đầu đỏ hoe, đến khi Tô Gia Hảo bước vào gọi cô.

"Làm gì mà không ăn cơm vậy?" Tô Gia Hảo thời đại học là hoa khôi của trường, mái tóc dài đen mượt là niềm mơ ước của nhiều chàng trai. Nhưng bất kể cô có bạn trai hay không, người bạn thân nhất vẫn là Hứa Ưu.

"Hả?" Hứa Ưu ngơ ngác quay lại.

"Cậu bị sao vậy?" Tô Gia Hảo giật mình khi thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Hứa Ưu, đôi mắt đỏ hoe như chưa ngủ cả đêm.

"Ai bắt nạt cậu?" Tô Gia Hảo nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay Hứa Ưu, giật lấy nó.

"Cậu vừa nói chuyện với ai vậy?"

Lúc này Hứa Ưu mới nhận ra mình đang khóc, cô vội vàng lau nước mắt.

"Tớ không sao."

"Cậu khóc như đứa ngốc còn bảo không sao!"

Tô Gia Hảo cau mày, một vẻ mặt muốn đòi lại công bằng cho Hứa Ưu, cô kiểm tra điện thoại và thấy cuộc gọi gần nhất là từ bà ngoại, liền sững sờ.

"Bà ngoại cậu gọi làm gì? Nhà cậu có chuyện gì sao?"

"Nói đi!"

Tô Gia Hảo kéo tay áo Hứa Ưu, cô hiểu rõ bạn mình, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, nếu không ép thì cô sẽ không bao giờ nói ra.

"Gia Hảo..." Giọng Hứa Ưu run rẩy, đẫm nước mắt. "Bà ngoại nói mẹ tớ bệnh nặng, nhà không ai chăm sóc, bà bắt tớ nghỉ học về chăm mẹ."

"Mẹ cậu chẳng phải con gái bà ngoại sao? Bà ấy không thể chăm trước à?"

Tô Gia Hảo không hiểu, lẽ nào tình mẹ con không đủ để một người mẹ chăm con? Hứa Ưu chỉ là một đứa trẻ, làm sao biết chăm sóc người khác?

"Bà ngoại nói bà già rồi, không chăm nổi." Hứa Ưu cúi đầu, nói trong sự lạnh lẽo bao phủ.

"Nhưng chúng ta chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, giờ nghỉ học thì coi như bỏ lỡ cả quãng thời gian học tập vất vả suốt 18 năm qua!" Tô Gia Hảo không thể tin nổi lời bà ngoại của Hứa Ưu. Nghỉ học có nghĩa là gì, ai cũng hiểu, không bằng cấp, không học vấn, trong xã hội hiện nay có thể làm gì được? Bà ngoại của Hứa Ưu đang ép cô vào đường cùng.

Hứa Ưu không thể nói ra bệnh của Triệu Lệ Quyên, dù trước mặt Tô Gia Hảo - người bạn thân thiết nhất cô cũng không thể nói ra. Cô không hiểu nổi mẹ mình, và nhiều năm sau cũng không thể hiểu, một người phụ nữ suốt ngày chửi mắng người khác sao có thể mắc bệnh tâm thần? Bà ta đáng lẻ không sợ cô đơn mới đúng.

Ngày hôm sau, Hứa Ưu bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô không có nhiều thứ để mang, chỉ lục tìm được vài bộ quần áo mùa hè. Ngón tay cô gõ vài chữ lên máy tính, rồi lại xóa đi, đơn xin nghỉ học thật khó viết.

"Cậu đừng vội, hãy nghĩ thêm cách khác, nếu không được thì hãy xin nghỉ phép trước, ở đây tớ sẽ giúp cậu điểm danh." Tô Gia Hảo nắm tay Hứa Ưu, lắc đầu không ngừng. "Không thể nghỉ học, thực sự không thể nghỉ học!"

"Tớ cũng không muốn nghỉ học, nhưng..." Hứa Ưu nhìn điện thoại, đầy những cuộc gọi nhỡ từ bà ngoại chỉ trong một ngày, toàn là cuộc gọi hối thúc cô nghỉ học.

"Đừng nghe lời bà ấy!"

Tô Gia Hảo chưa từng gặp một người già nào như vậy, đẩy tất cả khó khăn lên một đứa trẻ.

Chuông điện thoại lại vang lên, Hứa Ưu bất giác rùng mình, giờ cô rất sợ âm thanh đó.

"Không phải bà ngoại cậu, là cậu của cậu gọi."

"Cậu của tớ?" Hứa Ưu ngạc nhiên. Cậu của cô là con cả trong gia đình, rất giàu có, là chủ một mỏ khai thác. Khi ông ngoại còn sống, cậu còn về quê ăn Tết, nhưng từ khi ông ngoại mất, cậu cũng không bao giờ trở về nữa, bà ngoại chỉ cần tiền, những dịp lễ Tết chỉ cần tiền đến, người không về cũng chẳng sao.

Hứa Ưu run rẩy nghe điện thoại, giọng nói nhỏ nhẹ: "Alo, cậu ạ?"

"Tiểu Ưu à, cậu đây." Giọng Triệu Kiến Quốc khàn nhưng mạnh mẽ. "Bà ngoại cháu hôm qua gọi cho cháu rồi đúng không?"

"Dạ, gọi rồi ạ."

Triệu Kiến Quốc thở dài trong điện thoại, dường như không hài lòng: "Cháu đừng nghe bà ngoại nói bậy, cháu cứ yên tâm học hành, chuyện của mẹ cháu để cậu lo. Bà ngoại cháu đang sống một mình, nhà có người giúp việc. Cậu đã nghĩ kỹ rồi, sẽ đón mẹ cháu về sống với bà ngoại, thuê thêm một người giúp việc chăm sóc mẹ cháu nữa. Việc này cậu đã thu xếp xong, cháu đừng lo lắng mà cứ yên tâm học hành, thiếu tiền thì nói với cậu, đừng ngại."

"Dạ... cháu nghe rõ rồi." Hứa Ưu vừa trải qua một ngày đầy biến động, giờ đây vẫn còn ngơ ngác, nhưng bên cạnh, Tô Gia Hảo đang sốt ruột kéo tay áo cô, miệng lẩm bẩm không ra tiếng: "Nói cảm ơn! Cảm ơn cậu đi!"

"Cảm ơn cậu!" Hứa Ưu mới sực tỉnh.

"Người một nhà, không cần cảm ơn." Triệu Kiến Quốc thở dài lần nữa. "Thiếu tiền thì nói với cậu, đi học đừng để mình thiệt thòi."

"Dạ, cháu biết rồi."

Cúp máy, Tô Gia Hảo còn vui hơn cả Hứa Ưu, ôm chầm lấy cổ cô lắc lư không ngừng: "Cậu không cần nghỉ học rồi! Đúng là trời không tuyệt đường người!"

Khoé mắt Hứa Ưu hơi ướt, cô không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy buồn cười, thì ra chuyện này dễ giải quyết như vậy, chỉ cần thuê người giúp việc là xong. Vậy hóa ra, cô chỉ là người giúp việc thôi sao?

Nỗi buồn xâm chiếm trái tim Hứa Ưu, nhưng cô không biết đó chỉ là khởi đầu của những khó khăn phía trước.

---

Một tháng sau, kỳ nghỉ hè đến.

Hứa Ưu đã giữ lời hứa, về chăm sóc Triệu Lệ Quyên ngay khi nghỉ hè. Khi cô bước vào nhà, không thể tin vào mắt mình. Người phụ nữ suốt ngày chửi mắng, hống hách và không xem ai ra gì, giờ đang nằm trên giường được người giúp việc đút ăn, đôi mắt vô hồn nhìn cô, ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra.

Đây là bệnh tâm thần sao? Hứa Ưu nuốt nước bọt đầy khó khăn.

Triệu Lệ Quyên được Hứa Ưu đón về nhà, bà ngoại khóc lóc nhưng không chút níu kéo, Hứa Ưu biết đó là nước mắt cá sấu.

Ngày đầu tiên chăm sóc Triệu Lệ Quyên, Hứa Ưu tắm rửa, đút cơm cho bà.

Ngày thứ hai, cô khóa cửa sổ để ngăn bà bỏ trốn.

Ngày thứ ba, Triệu Lệ Quyên uống rượu.

Hứa Ưu vừa nấu xong cơm, Triệu Lệ Quyên đã đánh đổ hết. Khi cô nấu lại, bước vào phòng ngủ thì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Bà ói đầy ra giường, mùi tanh tưởi khó chịu. Hứa Ưu cầm giẻ lau, cúi xuống dọn từng chút một.

Ngày thứ tư, Triệu Lệ Quyên muốn nhảy lầu, Hứa Ưu ôm chầm lấy bà từ phía sau, kéo người ra khỏi cửa sổ.

Hứa Ưu sợ hãi, không dám nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nếu cô đến muộn một chút. Cô gọi 120 đưa Triệu Lệ Quyên đến bệnh viện. Cô cầm thẻ ngân hàng của mẹ, chạy lên chạy xuống thanh toán viện phí, không hay biết cánh tay mình bị cào xước. Khi hoàn tất mọi thủ tục và quay lại phòng bệnh, Triệu Lệ Quyên đã được tiêm thuốc an thần và nằm ngủ trên giường. Lúc này Hứa Ưu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, Hứa Ưu trốn trong buồng vệ sinh nhỏ nhất và bật khóc nức nở. Tiếng khóc vang vọng khắp bệnh viện yên tĩnh, nhanh chóng thu hút sự chú ý của y tá trực ban.

Khi Hứa Ưu khóc xong, rời buồng vệ sinh, bác sĩ và y tá đang đứng đợi cô ngoài cửa.

"Ờ... em không sao chứ?" Bác sĩ hỏi.

"Em không sao." Hứa Ưu quay mặt đi, giọng khàn khàn.

Bác sĩ và y tá nhìn nhau, rồi nói tiếp: "Ngày mai mẹ em sẽ được kiểm tra, em về nghỉ ngơi đi, đừng sợ."

"Dạ."

Dù là ở khoa tâm thần, bác sĩ và y tá vẫn không khỏi thương cảm cho người nhà bệnh nhân. Nhìn bóng lưng lặng lẽ của Hứa Ưu, họ không kiềm được mà thở dài.

"Đáng thương quá."

"Ai mà chẳng vậy."

---

Tác giả có lời muốn nói: Hứa Ưu không bỏ rơi Tô Gia Hảo là có lý do, vì Tô Gia Hảo là ánh sáng của cuộc đời cô, là người luôn bên cạnh cô trong những lúc khó khăn nhất.

Tô Gia Hảo thật sự là một cô gái tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro