Chương 50: Cô Gái Tốt Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Để tớ đến thăm dì." Tô Gia Hảo nói qua điện thoại.

"Không cần!" Phản ứng của Hứa Ưu rất mạnh. Bệnh của Triệu Lệ Quyên khiến cô trở nên tự ti và nhút nhát, cô không muốn Tô Gia Hảo thấy bộ dạng không ra gì của mình. Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, Hứa Ưu chìm vào suy nghĩ, cho rằng mình là kẻ ích kỷ, cô thực sự không đủ can đảm để phơi bày cuộc sống này cho người khác thấy.

"Vậy để tớ đến thăm cậu." Tô Gia Hảo chuyển hướng.

"Không cần."

"Cái gì cũng không cần, suốt cả kỳ nghỉ hè chúng ta đã không gặp nhau rồi." Tô Gia Hảo rất lo lắng cho Hứa Ưu. Kể từ khi biết mẹ cô nhập viện, Tô Gia Hảo luôn muốn đến thăm cô nhưng Hứa Ưu luôn né tránh việc này. Tô Gia Hảo biết Hứa Ưu nhạy cảm, không dám tự ý quyết định, chỉ có thể thận trọng thử thăm dò qua điện thoại, hy vọng Hứa Ưu sẽ đồng ý một lần, nhưng gần đến ngày tựu trường rồi mà Hứa Ưu vẫn chưa chịu.

"Đến trường rồi gặp cũng như nhau mà."

Giọng của Hứa Ưu rất mệt mỏi, chăm sóc một bệnh nhân, đặc biệt là bệnh nhân tâm thần, luôn tiêu tốn rất nhiều năng lượng.

Tô Gia Hảo hỏi đầy suy tư: "Vé tàu ngày kia, cậu..."

Cô chưa nói hết câu, Hứa Ưu đã ngắt lời: "Gia Hảo, xin lỗi, tớ phải về trường muộn một chút, lần này cậu phải đi một mình rồi."

Nghe Hứa Ưu nói không thể đi cùng mình, lòng Tô Gia Hảo nhói đau, tay nắm chặt điện thoại: "Cậu không định đi học nữa sao?"

"Sao có thể." Hứa Ưu biết Tô Gia Hảo lo lắng điều gì, cô nói tiếp: "Ngay cả khi tớ muốn làm thủ tục nghỉ học, tớ cũng phải đến trường trước đã. Với lại, tớ sẽ không nghỉ học."

"Ừ." Tô Gia Hảo cắn môi, nhẹ nhàng gọi: "Hứa Ưu..."

"Sao vậy?"

"Cậu nhất định phải kiên trì, dì sẽ khỏe lại mà."

Mắt Hứa Ưu đột nhiên ướt nhòe vì câu nói đơn giản của Tô Gia Hảo. Cô nuốt nước bọt vài lần, giọng nói run rẩy: "Ừ."

Hai người chưa nói chuyện xong thì bác sĩ đến kiểm tra phòng, Hứa Ưu vội vàng nói lời tạm biệt rồi cúp máy. Khi quay trở lại phòng bệnh, đôi mắt ướt đẫm của cô đã khô ráo, đứng bên giường bệnh nhìn những bác sĩ đang tụ tập xung quanh, cô cảm thấy như mình đang ở trong sở thú.

"Mẹ cháu mắc chứng rối loạn lưỡng cực, tức là bệnh hưng trầm cảm, thường khó điều trị hơn so với bệnh trầm cảm. Tình trạng của bà thay đổi cực đoan nhưng may mắn là bệnh của bà xuất phát từ nguyên nhân bên ngoài, chỉ cần điều trị kịp thời thì khả năng hồi phục rất cao. Hôm nay khi kiểm tra phòng, tôi thấy tình trạng của bà đã khá hơn so với trước đây, đã có thể tự do hoạt động và tự ăn uống."

Bác sĩ Lưu là giáo sư khoa tâm thần, tuổi đã cao, cũng là bác sĩ chủ trị của Triệu Lệ Quyên, do Triệu Kiến Quốc nhờ người liên hệ. Ông có tay nghề rất cao, Triệu Lệ Quyên chỉ nằm viện một tháng rưỡi mà đã có thể tự chăm sóc bản thân, không giống như lúc mới đến, ngay cả tắm rửa cũng không biết.

"Chỉ cần không bị kích thích bởi môi trường xung quanh, ở lại bệnh viện quan sát thêm một tuần nữa, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."

Lời của bác sĩ Lưu như một liều thuốc bổ cho Hưa Ưu, những ngày qua cô như một xác sống, nay bỗng chốc sống lại. Cô cầm hộp cơm đứng trong hành lang, nhìn mẹ đang trò chuyện với người khác từ xa, lòng ngổn ngang trăm mối.

Ngày Triệu Lệ Quyên xuất viện, Triệu Kiến Quốc cho tài xế đến đón về. Bà ngoại thấy Triệu Lệ Quyên thì lại khóc một trận, giờ bà mới chịu chấp nhận đứa con gái này. Bà nắm tay Hứa Ưu, liên tục nói: "Con là nam tử hán* của gia đình, con là trụ cột của gia đình! Con phải gánh vác gia đình và chăm sóc mẹ con!"

Ánh mắt Hứa Ưu đờ đẫn, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang của mùa hè nhưng lòng cô lạnh lẽo như mùa đông.

Hứa Ưu không ở lại lâu, chiều hôm đó cô bay trở lại trường.

Khi đến nơi đã là nửa đêm, bên ngoài sân bay tối om, Hứa Ưu kéo hành lý, mặc áo thun đen ngắn tay và quần cộc, đầu đội mũ lưỡi trai, nhìn cao ráo như một chàng trai.

"Hứa Ưu!"

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Hứa Ưu sững sờ. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tô Gia Hảo đang cười rạng rỡ chạy về phía mình.

"Cậu ngẩn người gì thế!" Tô Gia Hảo cột tóc đuôi ngựa, chưa hết vẻ ngây thơ, ôm chầm lấy Hứa Ưu: "Cuối cùng cậu cũng đến! Nhớ cậu chết mất!"

Hứa Ưu cúi người xuống một chút để Tô Gia Hảo ôm thoải mái hơn.

"Sao cậu lại đến đây?" Một lát sau, Hứa Ưu mới lấy lại tinh thần.

Tô Gia Hảo cười, tóc đuôi ngựa đong đưa: "Cậu nói là tối sẽ đến mà."

"Vậy cậu đến đón tớ?" Trường cách sân bay rất xa, không kể đổi xe, đi taxi cũng mất hơn một tiếng, chưa kể kẹt xe.

"Tớ nhất định phải đến đón cậu!"

"Phiền lắm." Hứa Ưu cau mày. "Cậu chờ tớ ở ký túc xá là được rồi. Tớ đến rồi cậu chỉ cần nói với cô quản lý mở cửa cho tớ vào là xong."

"Phiền cái gì mà phiền! Tớ tự nguyện!" Tô Gia Hảo nghiêm túc nói. "Cậu không xem tin tức à? Gần đây có bao nhiêu nữ sinh mất tích ở sân bay."

"Tớ không sợ, ai dám bắt tớ chứ." Hứa Ưu lẩm bẩm nhỏ.

"Cậu không sợ nhưng tớ sợ." Tô Gia Hảo liếc Hứa Ưu, rồi khoác tay cô. "Tớ đã đặt phòng khách sạn gần đây, chúng ta ở lại đây một đêm, sáng mai về."

"Hả?"

"Hả gì mà hả." Tô Gia Hảo trừng mắt. "Cậu ngoan ngoãn đi, cả mùa hè không quản cậu, giờ cậu lại nghịch ngợm rồi." Nói xong, cô giả vờ giơ tay bóp tai Hứa Ưu.

Sự đau đớn trong tưởng tượng không đến, ngón tay Tô Gia Hảo vuốt ve tai Hứa Ưu, từ vành tai xuống dái tai, rồi từ dái tai lên vành tai, cuối cùng nhẹ nhàng trượt xuống theo đường chân tóc.

Hứa Ưu đỏ mặt.

Khách sạn không xa, có xe đưa đón riêng, chỉ mất năm sáu phút là đến.

"Đi tắm đi, trong vali có quần áo sạch không?"

Tô Gia Hảo vừa nói vừa mở vali của Hứa Ưu, tìm ra một chiếc áo thun sáng màu: "Này, thay cái này đi."

Hứa Ưu gật đầu, tháo mũ xuống, cầm quần áo định vào phòng tắm, nhưng cổ tay bị kéo lại. Cô quay đầu nhìn, thấy Tô Gia Hảo mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào đầu mình. Cô chợt hiểu ra, vội đưa tay lên tóc, cố che đi.

Tô Gia Hảo biết mùa hè này không dễ dàng với Hứa Ưu, cô lo lắng Hứa Ưu sẽ suy nghĩ nhiều, trở nên nhạy cảm và gầy rộc, nhưng không ngờ Hứa Ưu lại có tóc bạc, mới hai mươi mốt tuổi mà tóc mai đã điểm bạc. Tô Gia Hảo không thể tưởng tượng nổi những gì Hứa Ưu đã trải qua trong một tháng rưỡi qua.

Lòng cô đau như cắt, cắn chặt môi, cổ họng nghẹn ngào đến nỗi không nói nên lời. Sau khi hít thở sâu vài lần, cô mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: "Đi tắm đi."

Tối đó, Tô Gia Hảo chui vào chăn của Hứa Ưu, có chút cố chấp và mạnh mẽ, ôm chặt lấy cô. Hứa Ưu không dám cử động, hơi thở cũng rất nhẹ nhàng.

Cái ôm luôn là nơi ấm áp nhất, Hứa Ưu mất ngủ nhiều ngày, lần đầu tiên có thể tĩnh tâm vào lúc nửa đêm. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng của Tô Gia Hảo như chiếc nôi êm ái, dần dần đưa Hứa Ưu chìm vào giấc ngủ.

Khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại trên đầu giường bỗng reo lên, khiến Hứa Ưu giật mình, thoát khỏi vòng tay Tô Gia Hảo, nhìn chằm chằm vào điện thoại đang sáng lên, hơi thở gấp gáp.

Đây là di chứng của kỳ nghỉ hè, mỗi lần điện thoại reo, dù chỉ là màn hình sáng, Hứa Ưu cũng sẽ hoảng sợ.

Tô Gia Hảo cũng bị phản ứng của Hứa Ưu làm giật mình. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, lập tức hiểu ra, nhanh chóng cầm lên xem, chỉ là thông báo tin tức giải trí của Weibo, liền tắt nguồn. Cô không chỉ tắt điện thoại của Hứa Ưu, mà còn tắt luôn điện thoại của mình.

"Được rồi, sẽ không reo nữa, ngủ đi." Tô Gia Hảo nhẹ nhàng vuốt lưng Hứa Ưu, ngón tay luồn vào tóc sau gáy cô, tóc đã ướt đẫm mồ hôi.

Biểu cảm của Hứa Ưu cứng ngắc, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, nằm xuống, đắp chăn, bên cạnh vẫn là Tô Gia Hảo, ôm chặt lấy cô.

"Ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì cả, được không."

"Ừ."

Vừa dứt lời, Tô Gia Hảo nắm tay Hứa Ưu, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Cuộc sống dường như trở lại quỹ đạo bình thường, Hứa Ưu cảm thấy mình như những sinh viên khác. Nhưng trời không để yên, luôn gây rắc rối khi bạn vừa ổn định cuộc sống, đổ nước lạnh lên bạn từ đầu đến chân, khiến bạn không thể né tránh.

Sáng hôm đó sau giờ học, Tô Gia Hảo khoác tay Hứa Ưu đi ăn trưa ở cổng nam, điện thoại của Hứa Ưu bỗng reo lên.

Cả Hứa Ưu và Tô Gia Hảo đều nhìn vào màn hình, sững sờ. Là bà ngoại của Hứa Ưu gọi.

Hứa Ưu run rẩy nghe máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở: Triệu Lệ Quyên lại phát bệnh, uống rất nhiều thuốc ngủ, may mà phát hiện kịp thời nếu không đã mất mạng.

"Bà không còn sức lực để chăm sóc nó nữa, bà ngoại già rồi, tiếp tục như vậy bà cũng sống không nổi!"

Lời của bà ngoại như những chiếc kim đâm vào trái tim vốn đã đau đớn của Hứa Ưu. Bà không ngừng mô tả cảnh Triệu Lệ Quyên tự tử bằng thuốc, cảm giác nghẹt thở đó giống hệt như ngày Hứa Ưu kéo mẹ khỏi cửa sổ, cảm giác bị bóp cổ không thể thoát ra, bà ngoại không biết những hành động này để lại bao nhiêu tổn thương trong lòng Hứa Ưu đến nỗi những vết thương này vẫn mưng mủ và chảy máu nhiều năm sau đó.

"Bà muốn con làm gì? Con mới khai giảng được một tháng."

"Nếu con thực sự không về cũng được, gọi cho ba con, bảo ông ấy về chăm sóc mẹ con."

Câu nói này nghe thì đơn giản, nhưng bà biết rõ hôn nhân của họ rạn nứt đến mức nào, công lao của bà cũng không hề ít.

"Ba con sao có thể trở về?"

"Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa trăm năm, con cố gắng cầu xin ông ấy, tốt nhất là tái hôn với mẹ con, như vậy có thể giảm bớt gánh nặng cho con. Hơn nữa, ngày xưa ba cậu được điều đi nơi khác, cậu của con đã giúp đỡ rất nhiều, giờ ông ta càng không thể trở mặt!"

Bà ngoại nói với vẻ tự tin, dường như bệnh của Triệu Lệ Quyên là do Hứa Hải Quân gây ra.

"Chỉ có hai cách, con không về thì bảo ba con về, nếu không thì nghỉ học! Hoặc nhìn mẹ con chết!!"

"Con biết rồi." Hứa Ưu không khóc không la, bình tĩnh cúp máy, đứng trên con đường đông đúc, cô thật nhỏ bé.

Tô Gia Hảo nắm chặt tay Hứa Ưu, cau mày: "Cậu thực sự muốn gọi cho ba cậu sao?"

Hứa Hải Quân đã rời bỏ Hứa Ưu sáu năm, trong thời gian đó chỉ gọi cho cô một lần vào dịp Tết, ngoài ra không liên lạc gì. Dường như sự lạnh lùng dành cho Triệu Lệ Quyên cũng chuyển sang Hứa Ưu.

Gọi điện thoại sao? Gọi đi, nếu không thì phải nghỉ học, Hứa Ưu nắm chặt điện thoại, đây là hy vọng cuối cùng.

Trường có một sân vận động lớn, buổi tối có nhiều sinh viên chạy bộ hoặc đi dạo. Hứa Ưu không dám nói chuyện điện thoại ở hành lang ký túc xá, cô sợ bị bạn bè phát hiện và cười chê, càng sợ những ánh mắt đầy thương hại.

Đợi đến khi trời tối hẳn, cô chọn một bãi cỏ vắng vẻ, Tô Gia Hảo ở bên cạnh, bấm số của Hứa Hải Quân.

"Gọi điện làm gì?" Hứa Hải Quân không khác Triệu Lệ Quyên là bao, đều là những người lạnh lùng.

"Mẹ ốm rồi, ba có thể..."

Hứa Ưu chưa nói hết câu, Hứa Hải Quân đã chửi thề: "Bà ta ốm? Bà ta chết chưa! Nếu chưa chết thì mau chết đi! Cả bà ngoại của mày nữa! Cả nhà bọn họ chết hết đi!!"

"Ba, mẹ thực sự sắp chết rồi." Hứa Ưu vừa nói vừa khóc.

"Có thể về chăm sóc bà không, một chút tình nghĩa vợ chồng, con thực sự không còn cách nào khác, trước khi đi học con đã chăm sóc bà ấy nhưng giờ con phải đi học, ngay khi kỳ nghỉ đến con sẽ trở về ngay."

"Ha ha..." Hứa Hải Quân cười lạnh. "Ả chết đi mới tốt! Lúc ly hôn mày là con của ả, tao không lấy một xu tiền hay nhà cửa, ả muốn đổi tên cho mày thì cứ đổi, tao không quan tâm! Từ giờ chúng ta không còn quan hệ gì, đừng gọi cho tao nữa. Còn Triệu Lệ Quyên, cả đời tao sẽ không liên quan đến ả, hy vọng mày hiểu điều đó. Vậy nhé, tao bận rồi."

Hứa Hải Quân cúp máy cũng đồng thời cắt đứt mọi tình thân cha con, Hứa Ưu nằm trên bãi cỏ, tay che mắt, vai run rẩy.

Tô Gia Hảo biết Hứa Ưu đang khóc, cúi đầu im lặng ở bên cô.

Hứa Ưu khóc bao lâu, Tô Gia Hảo ở bên cô bấy lâu. Khi cô bình tĩnh lại, sân vận động cũng đã vắng người, Hứa Ưu nhìn điện thoại, đã gần đến giờ cấm cửa.

"Đi thôi." Hứa Ưu đứng dậy, phủi bụi trên người, sau lưng còn dính vài cọng cỏ xanh.

"Hứa Ưu." Tô Gia Hảo gọi.

"Ừ?"

Tô Gia Hảo hít sâu, nói với vẻ nghiêm túc: "Tớ vừa nghĩ ra cách, cậu xin phép về nhà xem tình hình, nếu không ổn thì gọi cho tớ, tớ sẽ thuê nhà ở trường trước. Khi đó, cậu đón mẹ đến đây, chúng ta cùng chăm sóc, dù sao năm nay cũng không có nhiều bài tập."

Tô Gia Hảo thấy Hứa Ưu im lặng, vài giây sau bỗng nổi giận, đứng dưới đèn đường, mắng lớn: "Chưa từng thấy cha mẹ nào như thế này! Lớn từng này mà tớ chưa từng gặp trường hợp nào quái dị như vậy!"

Hứa Ưu biết Tô Gia Hảo đang bất bình cho mình, cô cũng đã quá quen với những chuyện này. Cô kéo tay Tô Gia Hảo, nhẹ nhàng lắc lắc, biết rằng Tô Gia Hảo là người thật lòng quan tâm đến mình nhất.

Cuối cùng, Hứa Ưu vẫn xin phép về nhà. Khi đến bệnh viện, Triệu Lệ Quyên đang nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà không chớp.

Thời gian như quay trở lại mùa hè, Hứa Ưu run sợ nhưng không thể dừng lại, từ khi bước vào bệnh viện, cô không ngừng bận rộn.

Trong phòng bệnh, hiếm thấy người trẻ tuổi như Hứa Ưu chăm sóc người bệnh. Người chăm sóc thường là vợ chồng hoặc người giúp việc. Những người thấy hoàn cảnh của Triệu Lệ Quyên đều đoán ra được bà đã ly hôn hoặc mất chồng.

"Cô con gái thật hiếu thảo." Một bà trung niên ngồi cùng phòng bệnh nhìn Triệu Lệ Quyên với ánh mắt ngưỡng mộ. "Giới trẻ bây giờ hiếm ai chịu chăm sóc cha mẹ, nhất là những bệnh nhân như chúng ta."

Triệu Lệ Quyên tựa đầu vào giường, không mảy may động lòng. Hứa Ưu đứng bên cạnh cười gượng, đối với người lạnh lùng như Triệu Lệ Quyên, sự tận tâm của Hứa Ưu chỉ là bổn phận, không đáng được khen ngợi.

Trong văn phòng trưởng khoa, Hứa Ưu hỏi về tình trạng của mẹ.

"Một tháng trước bà ấy vẫn bình thường, sao lại tái phát nhanh vậy? Không ai kích động bà ấy mà."

Bác sĩ Lưu gật đầu, ra hiệu cho Hứa Ưu ngồi xuống: "Bệnh của mẹ cháu chủ yếu là do tâm lý. Ví dụ, mấy ngày trước bà ấy than đau đớn, làm nhiều xét nghiệm nhưng kết quả đều bình thường. Cuối cùng chúng tôi phải cho bà ấy truyền glucose, sau đó hỏi bà cảm thấy thế nào, bà bảo đã đỡ nhiều, không còn đau nữa."

"Ý bác sĩ là mẹ cháu không bệnh?"

"Không phải, bà ấy nghĩ mình bệnh, đó chính là bệnh, là bệnh tâm lý."

"Vậy phải làm sao để mẹ cháu khỏi bệnh?"

"Điều này phụ thuộc vào bà ấy."

Hứa Ưu tuyệt vọng. Cô đã xin phép và trở về, nhưng kết quả là như vậy. Đứng trong hành lang, cô cảm thấy kiệt sức, không còn sức để thay đổi tình hình, không biết mẹ thật sự bệnh hay giả bệnh.

Buổi tối, y tá đẩy xe đi phân phát thuốc cho từng giường. Đến lượt Triệu Lệ Quyên, cô y tá nhẹ nhàng vỗ vai Hứa Ưu, ra hiệu cô ra ngoài nói chuyện.

"Chúng tôi phát vitamin C thông thường cho mẹ cháu, hãy chú ý theo dõi tình trạng của bà ấy tối nay."

"Dạ."

Y tá dặn dò xong, đi sang phòng bệnh tiếp theo. Hứa Ưu đứng ngoài chờ một lúc rồi trở vào phòng của mẹ.

"Mẹ cảm thấy thế nào?" Hứa Ưu khẽ hỏi.

"Đỡ nhiều rồi." Triệu Lệ Quyên nhắm mắt lại. "Mẹ buồn ngủ."

Chẳng bao lâu sau, Triệu Lệ Quyên thực sự ngủ. Hứa Ưu nhìn mẹ mình, nước mắt lăn dài. Bà thật sự bệnh hay giả bệnh?

Trưa hôm sau.

Triệu Lệ Quyên ăn xong, Hứa Ưu tranh thủ lúc trưa quay về nhà bà ngoại lấy quần áo và đồ dùng cá nhân. Cô tắm gội, tóc ngắn chỉ cần lau khô.

Cô nhìn bức ảnh của ông ngoại trên tường, trong lòng ngẩn ngơ. Nếu ông còn sống, mọi chuyện sẽ khác.

"Haiz." Tiếng thở dài của bà ngoại kéo Hứa Ưu trở về thực tại. Bà nhìn cô, ánh mắt dò xét: "Cháu giống ba cháu quá. Mỗi lần nhìn cháu, mẹ cháu lại nhớ về quá khứ. Ba cháu vô tâm như vậy, mẹ cháu sao không phát bệnh chứ?"

Đôi khi sự sụp đổ chỉ đến từ một câu nói. Hứa Ưu nắm chặt tay, lông mày nhíu chặt, thở dài nhìn người trước mặt. Cô không thể chịu đựng thêm nữa.

"Bà bảo cháu về chăm sóc mẹ, cháu đã về rồi. Bây giờ bà lại nói mẹ không muốn gặp cháu, vậy cháu phải làm sao? Bà muốn đẩy cháu vào đường cùng sao?"

Giọng nói của Hứa Ưu bình tĩnh nhưng chất chứa nỗi đau. Trong gia đình này, không ai bình thường, đối với cô, tất cả đều là những người điên.

Khi trở lại bệnh viện, Hứa Ưu như biến thành người khác, ít nói, nhạy cảm và khép kín. Cô nhìn mẹ truyền glucose, uống vitamin C mà không biết đến bao giờ tình trạng này mới kết thúc. Trường học không thể cho phép nghỉ lâu như vậy, giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện thúc giục nhiều lần, nếu cô không trở lại sẽ bị đuổi học.

Tô Gia Hảo đến thăm mà không báo trước, cô tính toán thời gian và nhờ lớp trưởng giúp điểm danh, sau đó tự mình về nhà. Cô thuê khách sạn, để đồ đạc xuống rồi gọi điện cho Hứa Ưu.

"Cậu ở bệnh viện nào?" Tô Gia Hảo hỏi gấp gáp.

"Sao? Cậu nói gì?"

"Nói nhanh đi!"

"Cái gì cơ?"

"Thôi được! Cậu mau xuống đây đón tớ, tớ đang ở cổng bệnh viện."

Vừa dứt lời, Hứa Ưu suýt va vào cột đèn, khó tin hỏi lại: "Cậu ở đâu?"

"Tớ nói, tớ đang ở cổng bệnh viện!" Giọng Tô Gia Hảo đầy cấp bách. "Trời nóng quá, tớ sắp chết nóng rồi! Cậu đừng lề mề nữa!"

Hứa Ưu không ngờ mình có thể chạy nhanh đến vậy. Khi cô đến cổng bệnh viện, Tô Gia Hảo đang đứng bên cửa hàng nhỏ, miệng ngậm que kem, trông thật khổ sở vì nóng.

"Cậu điên rồi." Hứa Ưu nói. Cô không ngờ Tô Gia Hảo dám trốn học để về thăm mình.

"Tớ không điên, cậu mới điên." Tô Gia Hảo vuốt mồ hôi trên trán Hứa Ưu, không chê bẩn.

"Xin phép một đi không trở lại, gọi điện hỏi cái gì cũng không nói. Nếu tớ không về thì sao? Lẽ nào để cậu một mình mà không quan tâm gì cả?"

Cô đưa Hứa Ưu chai nước. Nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của bạn, cô cười: "Cậu còn nóng hơn tớ."

Nhìn chai nước mát lạnh, Hứa Ưu không biết nói gì, nước mắt trào ra. Cô nghĩ, trên thế gian này, không ai tốt với mình hơn Tô Gia Hảo.

Hai người đến khách sạn Tô Gia Hảo đã đặt, vào phòng bật máy lạnh. Thấy Hứa Ưu vẫn mặc áo khoác, Tô Gia Hảo liền giúp cô cởi ra.

"Trời nóng thế này còn mặc áo khoác, xem cậu nóng đến thế nào rồi. Mau đi rửa mặt đi."

Tóc Hứa Ưu ướt đẫm mồ hôi, cô gật đầu, bước vào phòng tắm.

Tô Gia Hảo tiện tay ném áo khoác lên giường, một lọ thuốc nhỏ màu trắng rơi ra từ túi áo. Cô không nghĩ ngợi nhiều, cầm lên xem, nhưng lập tức sững sờ.

Hứa Ưu vừa rửa mặt xong, một chân còn chưa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Tô Gia Hảo cầm lọ thuốc, liền vội vàng đến giật lấy, nhưng bị đẩy ra.

"Hứa Ưu, cậu đừng làm tớ sợ." Giọng Tô Gia Hảo run rẩy, lọ thuốc trên tay ghi rõ tên thuốc ngủ.

Bị lộ bí mật, Hứa Ưu không thể kiềm chế nữa, ôm chặt Tô Gia Hảo và bật khóc. Thực ra, ngay khi nhìn thấy Tô Gia Hảo, cô đã muốn khóc rồi.

Nghe tiếng khóc của bạn, mắt Tô Gia Hảo cũng ướt nhòe, cô cảm thấy mũi cay cay. Cô vứt lọ thuốc vào thùng rác, dùng tay vuốt ve đầu Hứa Ưu, nghẹn ngào an ủi: "Khóc đi, khóc ra sẽ thấy dễ chịu hơn."

"Tớ chịu không nổi nữa, cậu biết không? Mấy ngày nay tớ muốn ôm mẹ cùng nhảy lầu cho xong, không muốn sống nữa! Tớ thực sự rất mệt mỏi!"

"Cậu đừng nói bậy..." Tô Gia Hảo vội ngắt lời.

"Cậu để tớ nói hết." Hứa Ưu tiếp tục: "Bác sĩ nói mẹ tớ hoàn toàn là vấn đề tâm lý. Dù truyền glucose hay uống vitamin C, tớ cảm thấy mẹ chỉ đang trả thù tớ. Vì tớ là con của Hứa Hải Quân, mẹ hận ông ấy nên hận luôn tớ. Gia Hảo, tớ chịu không nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, mẹ không điên thì tớ cũng điên. Mỗi ngày nhìn mẹ như vậy, tớ chỉ muốn uống hết số thuốc này, chết cho xong."

"Cậu dám chết sao! Đừng làm chuyện dại dột!" Sự nghiêm trọng của chuyện này vượt quá tưởng tượng của Tô Gia Hảo. Cô nhìn Hứa Ưu đầy đau đớn.

"Thế thì chúng ta đưa bà ấy đi. Dù ở đâu thì điều trị cũng như nhau. Tớ sẽ cùng cậu chăm sóc bà ấy. Tớ còn nhiều tiền lì xì, không sợ."

Hứa Ưu lắc đầu. Cô không thể kéo Tô Gia Hảo vào tình cảnh này.

"Không ai quản mẹ cậu sao? Cậu là con của bà ấy, hổ dữ không ăn thịt con, nếu cậu có chuyện gì ai sẽ chăm sóc bà ấy?"

"Tớ không biết." Hứa Ưu nhạy cảm và dễ vỡ như thủy tinh, Tô Gia Hảo thấy may mắn vì mình đã đến. Nếu không, với tình trạng của Hứa Ưu, không biết cô sẽ làm gì dại dột.

Chưa nói xong, điện thoại Hứa Ưu reo lên. Triệu Lệ Quyên không thấy cô, đi tìm khắp nơi.

"Alo."

"Con đi đâu?"

"Con ra ngoài mua đồ."

"Mau về!"

"Dạ, con về ngay."

Cúp máy, Hứa Ưu cảm thấy đắng ngắt: "Tớ phải về."

"Tớ đi với cậu!"

"Không cần—"

"Tớ đi với cậu!"

Tô Gia Hảo kiên quyết, nắm chặt tay Hứa Ưu, ánh mắt cầu khẩn: "Tớ không vào, tớ sẽ đứng ngoài phòng bệnh. Hãy để tớ đi cùng cậu."

Sự phòng bị của Hứa Ưu đã yếu đi, cô cũng là người, cần có ai đó quan tâm và yêu thương.

Tô Gia Hảo như ý nguyện, đi cùng Hứa Ưu về phòng bệnh, đứng ngoài cửa, không vào trong. Cô tò mò nhìn xung quanh, thấy cửa sổ đều không có tay nắm, bị đóng kín, hành lang đông người qua lại, không phân biệt được ai là bệnh nhân.

"Tớ đi nộp tiền viện phí, cậu đi với tớ nhé." Hứa Ưu cầm tờ giấy.

"Được." Tô Gia Hảo gật đầu, cùng Hứa Ưu đến quầy thu viện phí.

Nhân viên quầy thu phí dường như đã quen biết Hứa Ưu, còn trò chuyện với cô. Tô Gia Hảo đứng bên cạnh chờ đợi. Đột nhiên, cô thấy một người đàn ông bước nhanh về phía Hứa Ưu, cô chưa kịp phản ứng, đã nghe Hứa Ưu run rẩy gọi: "Cậu."

"Mẹ cháu lại vào viện sao?" Triệu Kiến Quốc cau mày, giọng nghiêm khắc: "Ai cho cháu về chăm sóc? Thế này là sao? Bọn họ thật vô lý!"


-----------------------

Lời của tác giả: Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ chuyên mục của tôi.

Thực ra khi viết đến chương này, tôi cảm thấy rất khó khăn. Tôi đã phải dừng lại nhiều lần mới có thể viết tiếp. Nhiều người không tin rằng một câu nói đơn giản có thể trở thành giọt nước tràn ly với người trưởng thành, nhưng điều đó thực sự không phải là sự cường điệu.

Có những lúc tôi tự hỏi, nếu mười năm trước không gặp vợ mình, cuộc sống của tôi bây giờ sẽ như thế nào. Chắc chắn, nó sẽ không tốt như hiện tại.

--------

*Nam tử hán - mặc dù là từ thường dùng cho đàn ông nhưng theo ngữ cản thì điều này không phải là nhằm phủ nhận giới tính của Hứa Ưu mà là để tôn vinh tinh thần kiên cường và sự đáng tin cậy của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro