Chương 53: Mình thích cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nước đá đổ đầy lên mặt Phương Lỗi theo cằm chảy xuống làm ướt cả bộ vest. Những mảnh băng nhỏ rơi xuống ống quần.

Không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Giờ trưa, xung quanh nhà hàng đầy khách ăn uống, nhiều ánh mắt tò mò hướng về phía ba người. Trong mắt người ngoài, cảnh hai nữ một nam thường dễ dẫn đến những suy đoán không hay.

Khi cốc thủy tinh bị đặt mạnh xuống bàn, Hứa Ưu nhìn Phương Lỗi với ánh mắt băng giá, sắc bén như lưỡi dao, đầy phẫn nộ như con thú sắp lao vào cắn xé.

Phương Lỗi không ngờ lại có người nhắm vào mình. Khi bị đổ nước đá lên mặt, anh ta ngẩng đầu nhìn, thấy ánh mắt sắc bén của Hứa Ưu đối diện. Một giây sau, anh ta đã lấy lại bình tĩnh, bật dậy.

Với chiều cao 1m85, cánh tay mạnh mẽ, Phương Lỗi đứng dậy với gương mặt xám xịt, nước đá từ áo vest nhỏ giọt xuống sàn.

Anh ta chỉ vào Hứa Ưu, lợi dụng chiều cao để áp đảo, lớn tiếng chửi:

"Mày bị điên à?"

Hứa Ưu vốn nhút nhát, nhưng nếu ai dám bắt nạt Tô Gia Hảo, cô sẽ không ngại lao vào đối đầu. Với những lời Phương Lỗi vừa nói, chỉ đổ một cốc nước đá là quá nhẹ nhàng!

"Phương Lỗi! Chúng ta kết thúc rồi!"

Tô Gia Hảo đẩy ghế, kéo Hứa Ưu đứng dậy, chắn trước mặt cô.

Phương Lỗi bắt đầu hiểu ra, cảm thấy tức cười:

"Cô thật buồn cười, chúng ta có quan hệ gì? Cô nghĩ mình đang đi bắt gian sao?"

"Tôi chỉ muốn nói rõ ràng, mong anh từ nay đừng gọi cho tôi nữa."

Tô Gia Hảo nhìn Phương Lỗi, hôm nay cô chỉ muốn nói rõ mọi chuyện. Hai người chỉ là người quen biết qua vài bữa ăn, đã không hợp nhau thì đừng liên lạc nữa. Nhưng không ngờ Hứa Ưu lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

"Hừ—" Phương Lỗi cười khinh bỉ.

"Vừa mới xong dự án của ba cô, cô đã trở mặt rồi? Đừng tưởng tôi không biết tại sao cô đi ăn với tôi."

"Phương Lỗi!"

Tô Gia Hảo bị chạm đến điểm đau, nhất là trước mặt Hứa Ưu.

"Tô Gia Hảo! Đừng giả vờ cao thượng, trong mắt tôi cô chỉ là—"

Chưa kịp nói hết, Tô Gia Hảo đã thấy Hứa Ưu định lao lên. Sợ Phương Lỗi sẽ động tay động chân, cô kéo Hứa Ưu lại:

"Hứa Ưu!"

Điều kỳ lạ là khi nghe tên Hứa Ưu, sắc mặt Phương Lỗi thay đổi liên tục, cười nhạo:

"Hóa ra là Hứa Ưu?"

Phương Lỗi nhíu mày, biểu cảm từ khó tin đến khó hiểu, cuối cùng là ghét bỏ. Giờ đây hắn ta đã hiểu những hành vi kỳ lạ trước kia của Tô Gia Hảo.

"Cô thích phụ nữ, tại sao lại đi hẹn hò? Ba mẹ cô có biết không?"

Phương Lỗi nhìn Tô Gia Hảo và Hứa Ưu với ánh mắt khinh bỉ.

"Mày đang nói bậy bạ gì đấy!" Hứa Ưu tròn mắt, hoảng hốt.

"Tao nói bậy?" Phương Lỗi chỉ vào Tô Gia Hảo.

"Hỏi cô ta xem tao có nói bậy không!"

Rồi hắn ta cười lạnh lùng.

"Hai người diễn trò giỏi thật! Coi tao như con khỉ à!"

Ngỡ rằng đây là một chuyện tình tay ba tầm thường, ai ngờ lại có một sự biến chuyển kịch tính. Ngay cả trên mạng cũng hiếm thấy những tình tiết như vậy, nhiều người bắt đầu xì xào bàn tán.

Hứa Ưu sợ nhất là tình huống này. Cô có thể chịu được sự đàm tiếu, nhưng không muốn Tô Gia Hảo bị người khác chỉ trích. Một cô gái tốt như Tô Gia Hảo không đáng bị đối xử như vậy.

Cô kéo tay áo Tô Gia Hảo, nhìn quanh những ánh mắt tò mò, rồi nhìn Phương Lỗi, thấy Tô Gia Hảo vẫn im lặng, cuối cùng cắn môi nói với Tô Gia Hảo:

"Cậu nói gì đi chứ! Cậu không phải như vậy!"

Tô Gia Hảo mặt không cảm xúc, nắm chặt tay.

"Cô đúng là dám làm tất cả vì ba mình. Rõ ràng là đồng tính, còn phải đi hẹn hò với đàn ông? Cô không thấy ghê tởm sao, tôi thì ghê tởm đấy!"

Phương Lỗi không bỏ qua cơ hội chọc vào nỗi đau của Tô Gia Hảo, rồi liếc nhìn Hứa Ưu, cười nhạt.

"Tôi có gì thua kém đứa bán nam bán nữ này? Đàn ông không—"

Chưa nói hết câu, Tô Gia Hảo đã tát mạnh vào mặt Phương Lỗi, mặt đỏ gay:

"Ba mẹ anh không dạy anh làm người, để tôi dạy!"

Nói xong cô kéo Hứa Ưu quay đi.

Phương Lỗi ôm mặt bị tát, nhìn xung quanh thấy mọi người bàn tán chỉ trỏ:

"Cô gái thích ai là quyền của cô ấy."

"Một gã đàn ông lực lưỡng mà đi nói lời khó nghe như vậy."

"Đúng, đúng."

"Đáng đời!"

Phương Lỗi đột nhiên trở thành tâm điểm bị xung quanh chỉ trích, tức giận không có chỗ phát, hắn dành phải bỏ lại bữa trưa còn chưa kịp đụng vào mà chạy.

-----

Suốt đường về, Tô Gia Hảo im lặng, mặt quay ra cửa sổ, ánh mắt mơ hồ. Chiếc áo trắng ngà làm cho vai cô trông gầy gò, khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng.

Hứa Ưu lái xe chậm rãi, mặt nhăn nhó, cô cảm thấy thật rất hối hận. Cô nghĩ rằng mọi chuyện đều do mình, nếu không vì sự can thiệp của cô, Tô Gia Hảo sẽ không bị Phương Lỗi xúc phạm như vậy. Cô tự trách mình là gánh nặng của Tô Gia Hảo.

Khi về đến nhà, Tô Gia Hảo cũng không nói một lời mà tự mình đi vào phòng, ôm chiếc gối trái bí màu xanh mà cô từng chê bai, nhìn chăm chăm vào sàn nhà màu trắng.

Hứa Ưu theo sau, vào phòng nhìn Tô Gia Hảo đăm chiêu, cảm thấy tội lỗi và đau lòng tột độ, nghĩ rằng mình không nên làm phiền cô nữa.

Cúi đầu, bước nhẹ nhàng, ngón chân cong quắp bất an, Hứa Ưu bước đến bên Tô Gia Hảo, từ từ ngồi xuống vuốt nhẹ tóc cô, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Giọng run rẩy: "Gia Hảo."

"Ừm?" Tô Gia Hảo ngước nhìn, thấy mình trong đôi mắt sáng của Hứa Ưu.

"Xin lỗi."

"Tại sao lại xin lỗi?"

"Vì mình làm cậu bị hiểu lầm."

Giọng Hứa Ưu yếu dần.

"Mình tưởng hai người đang yêu nhau, nên khi anh ta ngoại tình, mình... mình rất giận. Mình không biết hai người không có gì—"

Ngay từ đầu Tô Gia Hảo đã nói với Hứa Ưu rằng cô và Phương Lỗi không có quan hệ gì. Nhưng Hứa Ưu luôn tự cho rằng mình đúng. Lần này, Tô Gia Hảo muốn làm rõ để Hứa Ưu biết cô luôn nói thật.

"Vậy bây giờ cậu tin rồi chứ, mình và Phương Lỗi không có gì."

"Mình tin! Sau này cậu nói gì mình cũng tin!"

Tô Gia Hảo nhìn Hứa Ưu rồi lại chìm vào im lặng, cắn môi, trong đầu là những gì đã xảy ra hôm nay.

Thực ra Phương Lỗi nói gì cô không quan tâm, anh ta sẽ là và vẫn là người xa lạ mà sau này không liên lạc nữa.

Điều khiến Tô Gia Hảo im lặng đó là cô đã bị lộ bí mật trong lòng. Vấn đề mà gần đây luôn làm cô bận tâm nhưng giờ đây đã có người cho cô câu trả lời.

Mặt Tô Gia Hảo hơi tái, lòng đầy lo lắng. Cô luôn nghĩ Hứa Ưu là bạn tốt, vì vậy tốt với Hứa Ưu là chuyện đương nhiên. Nhưng càng lớn, Tô Gia Hảo càng không chắc chắn về định nghĩa "bạn tốt", ngược lại càng cảm thấy dao động.

Đặc biệt khi Hứa Ưu rời xa, Tô Gia Hảo luôn lo lắng, tâm trạng rối bời, luôn nhớ đến Hứa Ưu như nhớ người yêu, thậm chí chỉ nghe giọng nhìn ảnh cũng khiến cô rung động.

Tô Gia Hảo phải thừa nhận, cô lo lắng và bối rối về chính mình.

Ánh mắt trở lại trên khuôn mặt Hứa Ưu, đột nhiên Tô Gia Hảo buông gối, tiến đến gần:

"Mình thích cậu."

Trong khoảnh khắc đó, Hứa Ưu như thấy một tia sáng bùng lên, rồi lại biến mất.

Ngón tay dừng giữa không trung, bị nắm lấy, nhưng chưa kịp nói thêm gì, Hứa Ưu như bị điện giật, rụt tay lại, lùi bước.

Mặt Tô Gia Hảo cứng đờ, ngẩn người, ngón tay hơi mở, ánh mắt đầy bối rối. Chẳng lẽ mình hiểu lầm? Không thể nào.

"Cậu, cậu uống nước đi, mình đi lấy."

Hứa Ưu ngồi lâu chân tê, đứng dậy lảo đảo vài bước.

Tô Gia Hảo muốn giúp, nhưng bị tránh né, lùi vào ghế sau mới đứng vững, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Đợi khoảng một phút, Hứa Ưu vẫn chưa quay lại, Tô Gia Hảo không thể ngồi yên. Đã nói rồi thì không thể ngồi chờ, cô muốn một câu trả lời từ Hứa Ưu.

Ra khỏi phòng, thấy Hứa Ưu đứng cạnh bàn ăn, tay nắm chặt ghế.

Bước chân Tô Gia Hảo nhẹ nhàng, không gây tiếng động, cô đi đến sau lưng Hứa Ưu, ôm chặt cô, má áp vào lưng cô.

Ấm áp, mềm mại.

Hứa Ưu xoay người, ngẩng đầu, ngạc nhiên đối diện với đôi mắt dịu dàng, ánh mắt như làn nước.

Ngón tay trắng trẻo của Tô Gia Hảo từ từ lướt lên cánh tay Hứa Ưu, từ cổ, tai, trán, lông mày, mũi cuối cùng chạm vào đôi môi hồng.

"Hứa Ưu, mình thích cậu."

---

Tác giả có lời: Cuối cùng cũng nói ra, Tô Gia Hảo thật tuyệt vời!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro