Chương 63: Quay Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không phải cậu nói là mình có thể hư một chút sao?"

Hứa Ưu đã thực hiện chữ "hư" đến tận cùng, cô nói rằng sẽ làm lò sưởi cho Tô Gia Hảo, thực ra thì trong lòng đã sẵn sàng "hư hỏng".

"Cậu nghiêm túc một chút đi—"

Tô Gia Hảo thở hổn hển, kéo tay Hứa Ưu ra bật đèn pin trên điện thoại, chiếu vào mắt Hứa Ưu, rồi đè cô ấy xuống không cho cử động.

"Tiểu thư, lại sao nữa đây?"

Hứa Ưu không dám chống cự, chỉ có thể ngoan ngoãn, giả vờ không động đậy.

"mình hỏi cậu một chuyện, phải trả lời thật lòng."

"Cậu hỏi đi, mình nhất định sẽ nói thật."

Hứa Ưu thoát ra khỏi vòng tay, ôm lấy người đang nằm trên người mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô ấy.

"Trước khi có mình, cậu đã từng... đã từng thích ai khác chưa?" Tô Gia Hảo mím môi, có vẻ rất căng thẳng.

Hứa Ưu bật cười: "Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

"mình luôn muốn hỏi cậu."

Tô Gia Hảo hơi ngượng ngùng, đã yêu nhau rồi mà bây giờ lại lật lại chuyện cũ thật buồn cười, nhưng cô vẫn muốn biết nếu không thì luôn cảm thấy thiếu điều gì đó.

"Ừm... để mình nghĩ xem nào—"

Hứa Ưu cố tình kéo dài giọng, còn quay đầu, mắt đảo qua đảo lại, miệng thì thầm, như thể thực sự đang đếm xem có bao nhiêu người.

"Cậu nói thật đấy à!"

Tô Gia Hảo ban đầu giả vờ không quan tâm, nhưng khi thấy Hứa Ưu bắt đầu đếm, trong lòng vẫn có chút ghen tị. Dù đã chiếm lấy Hứa Ưu bao năm nay, nhưng mình lại chẳng có quyền gì để ghen tị.

Hứa Ưu vội ôm lấy Tô Gia Hảo, giữ chặt không cho cô ấy cử động, miệng cười đến tận mang tai.

"Không phải cậu hỏi mình sao?"

"Vậy cậu nghiêm túc một chút, đừng có đùa." Tô Gia Hảo bĩu môi, trông rất đáng thương.

"Mình đâu có đùa, mình đang rất nghiêm túc mà."

"Vậy... vậy rốt cuộc cậu đã thích bao nhiêu người?"

"Haiz—" Hứa Ưu bất ngờ thở dài, mắt nhìn xuống, nhẹ nhàng nói bên tai người yêu— "Không có ai cả, mình chỉ thích mình cậu, từ đầu đến cuối chỉ có mình cậu."

Thời gian dường như ngừng lại, mặt trăng lơ lửng trên bầu trời tỏa ra ánh sáng tĩnh lặng.

Trong lều, hai người nhìn nhau, ánh mắt như chứa đựng hình ảnh của nhau, nhưng trong ánh mắt của Tô Gia Hảo lại mang nỗi đau khôn tả.

Nếu Hứa Ưu thực sự nói rằng đã thích người khác, có lẽ Tô Gia Hảo sẽ cảm thấy dễ chịu hơn bây giờ.

"Khi nào cậu phát hiện mình thích mình?"

"Ừm, để mình nghĩ xem..."

"Không thể nào! Cậu rõ ràng nhớ mà!"

Tô Gia Hảo do dự một chút rồi hỏi: "Lúc mới tốt nghiệp phải không?"

Hứa Ưu không nói gì, chọn cách im lặng.

"Không phải lúc mới tốt nghiệp, vậy là ở đại học?"

Hứa Ưu vẫn im lặng.

"Còn sớm hơn sao?"

Tô Gia Hảo đột nhiên không dám hỏi nữa. Nếu thực sự phải truy lại từ rất lâu trước đây, thì Hứa Ưu đã sống thế nào suốt những năm qua?

"Là năm mình bị gãy chân."

Hứa Ưu cuối cùng cũng lên tiếng.

Tô Gia Hảo nghe vậy, mũi cay xè. Năm đó họ mới mười lăm tuổi.

Giữa rừng núi lúc này chỉ còn tiếng gió thổi qua lều, từng cơn từng cơn.

Không biết bao lâu sau, Tô Gia Hảo đột nhiên lật người khỏi Hứa Ưu, quay lưng lại, im lặng không nói gì.

Hứa Ưu cảm thấy mình đã nói sai, không nên nói rằng đã thích Tô Gia Hảo từ rất lâu, nếu có nói thì cũng nên kéo thời gian gần lại một chút.

Cô nghiêng người, chống tay lên, khẽ gọi— "Gia Hảo—"

Thực ra Tô Gia Hảo không phải chưa từng nghi ngờ Hứa Ưu thích mình, nhưng mỗi khi muốn hỏi rõ ràng, người này luôn tỏ ra xa cách, không để ý, còn khuyến khích mình nhanh chóng yêu đương, đừng làm phiền cô ấy chơi game.

Có lúc, thậm chí không cùng ăn cơm với mình, Tô Gia Hảo tức giận hỏi tại sao không quan tâm đến mình, cô ấy cũng không nói, khiến cho khoảng thời gian đó Tô Gia Hảo cố ý để nam sinh đưa về ký túc xá, dù chỉ là bạn học đi cùng đường cũng bị Tô Gia Hảo nói thành bạn trai trước mặt Hứa Ưu.

Nhưng Hứa Ưu thì sao, gương mặt bình thản, không nhíu mày lấy một lần, vẫn ăn uống bình thường và thậm chí ăn còn nhiều hơn. Lâu dần, Tô Gia Hảo thực sự nghĩ rằng Hứa Ưu không thích mình, và tất cả những gì cô ấy làm cho mình đều tự cho là tình bạn.

Nhưng thực ra, Hứa Ưu rất muốn đấm nát những nam sinh đưa Tô Gia Hảo về.

Người này đúng là kiểu người như con rùa.

"Mình hỏi cậu, nếu mình không nói, cậu có định giấu mãi không?"

Giọng Tô Gia Hảo nhẹ nhàng, nhưng nghe trong tai Hứa Ưu lại nặng như tảng đá.

"Mình... mình..." Hứa Ưu không biết nói dối, chỉ biết nói thật: "Ừ."

Nhưng Tô Gia Hảo thà rằng cô ấy không thành thật. Cô không thể nhịn được nữa, nếu không cho người này một bài học sau này làm sao cô còn giữ được uy quyền?

Có động tĩnh?

Khi Hứa Ưu đang định né tránh, bỗng chốc trước mắt tối sầm, một trọng lượng nặng đè lên người cô, lập tức bóng tối càng dày đặc.

Chỉ thấy đôi chân dài của Tô Gia Hảo quỳ lên hai bên, ngồi lên người Hứa Ưu. Hứa Ưu sợ đến mức không dám động đậy, đối phương còn chưa tuyên chiến, cô đã đầu hàng.

Ánh trăng từ khe lều chiếu vào, ánh sáng nhạt phủ lên khuôn mặt Tô Gia Hảo, đủ để nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, hơi thở nhẹ nhàng nhưng có chút bực bội, nhưng dù sao cũng rất đẹp.

"Cậu làm gì thế? Đừng để bị cảm lạnh—"

"Mình cắn chết cậu~~~"

Tô Gia Hảo nói rồi há miệng ngậm vào má Hứa Ưu, nhưng nỗi đau dự kiến không xuất hiện, ngược lại còn có chút nhột nhột, đầu lưỡi mềm mại lướt qua má cô để lại một vết nước.

"Sao lại ngốc thế chứ." Tô Gia Hảo dịu dàng hơn, nằm xuống người Hứa Ưu, ngọt ngào và tinh nghịch cọ cọ cổ cô. "Cậu nói xem, thích mình sao không nói sớm mà để lãng phí bao nhiêu năm, nếu không chúng ta đã sớm ở bên nhau rồi."

"Lúc đó mình không dám mà."

Hứa Ưu sợ Tô Gia Hảo bị lạnh, ôm cô ấy lật người, kéo vào trong túi ngủ.

Cơ thể Tô Gia Hảo hơi lạnh, nhưng nằm trong vòng tay Hứa Ưu lại nóng bừng. Hai người ôm nhau thật chặt, trong bầu không khí ngọt ngào này không ai muốn buông tay. Như thể không chỉ ôm lấy đối phương, mà còn ôm trọn cả những năm tháng thanh xuân đã cùng nhau trải qua.

Khoảnh khắc này, Tô Gia Hảo và Hứa Ưu như trở về tuổi thiếu niên, khi họ suýt nữa đã bỏ lỡ nhau.

"Mình nhớ cậu."

"Mình đang ở đây."

Hứa Ưu ôm chặt hơn, nhưng đó không phải điều Tô Gia Hảo mong muốn.

"Đồ ngốc, bao giờ mới thông minh lên được nữa, không biết tại sao lại thích cậu." Nói rồi, cô cúi đầu ngậm vào tai người yêu.

Tình yêu nồng nàn, đắm đuối.

Suốt đêm gần như không ngủ, Tô Gia Hảo mềm mại như nước, dịu dàng và xinh đẹp, từng lời nói ra đều khắc sâu vào trái tim Hứa Ưu khiến cô phát điên và ngạt thở.

Tô Gia Hảo ôm chặt cổ Hứa Ưu, dù mệt mỏi vẫn không ngừng run rẩy.

"Tại sao?"

"Đợi về nhà, đợi chúng ta về nhà."

"Lúc nào cũng vậy... mình không thèm nói chuyện với cậu nữa."

Hứa Ưu nhẹ nhàng dỗ dành người yêu trong vòng tay, lúc thì vuốt tóc, lúc thì xoa vai, có lẽ thực sự có phép màu, Tô Gia Hảo dần chìm vào giấc ngủ, dù miệng vẫn lẩm bẩm không hài lòng.

Một tiếng thở dài mãn nguyện, Hứa Ưu ôm chặt Tô Gia Hảo lại đặt nụ hôn nhẹ lên mái tóc đen nhánh của cô.

Khi mở mắt ra, chỉ thấy gương mặt ngủ say dịu dàng của Tô Gia Hảo.

Người này khi ngủ thật đẹp, Hứa Ưu không tìm được từ nào khác, chỉ thấy rằng người yêu của mình thật xinh đẹp. Mười mấy năm qua luôn là như vậy, chưa bao giờ thấy chán, ngược lại càng nhìn càng yêu.

Nhẹ nhàng xoay quanh những lọn tóc dài của Tô Gia Hảo, vừa nãy suýt chút nữa không kiềm chế được, nhưng khi nghĩ đến người trong vòng tay là Tô Gia Hảo, lý trí sắp sụp đổ lại được kéo trở lại.

Cô gái mà mình yêu thương sao có thể trao lần đầu quý giá trong rừng núi như vậy?

Hứa Ưu không nỡ, điều quý giá như vậy—

Phải ở trong căn phòng ấm cúng và thoải mái, trên chiếc giường phủ đầy hoa hồng, phải có rượu champagne, bó hoa và nhẫn... phải long trọng,

Phải trang trọng, phải...

Có quá nhiều điều...

Hứa Ưu không biết mình đã ngủ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, không thấy bình minh, cũng không thấy buổi sáng sớm, nhưng thật ngạc nhiên là Lâm Khả và Mục Điềm cũng chưa dậy.

Không thấy bình minh trên đỉnh núi, nhưng nhìn người mình yêu cũng tuyệt lắm. Hứa Ưu không thấy mình thiệt thòi, ngược lại còn thấy mình may mắn, chỉ là như vậy sức lực cô có chút không theo kịp.

Mọi người xuống núi về khách sạn, ăn tối qua loa rồi sớm đi ngủ.

Tô Gia Hảo vốn không buồn ngủ, nhưng được Hứa Ưu ôm trong lòng không biết từ lúc nào đã thiếp đi.

Không biết bao lâu sau, Tô Gia Hảo bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nghĩ là điện thoại của mình, theo phản xạ lấy điện thoại ra định nghe.

Bỗng nhiên, trên màn hình hiện lên ba chữ Triệu Lệ Quyên, lập tức tỉnh táo hẳn, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Ngẩn ngơ vài giây, lại nhìn người yêu đang ngủ say, cau mày, cô bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.

"Alo?"

"Hứa Ưu—"

"Dì, ơ... không phải... không phải Hứa Ưu, là Gia Hảo, uhm..." Giọng Tô Gia Hảo có chút lắp bắp. "Hứa Ưu dạo này bận quá, hôm qua cô ấy thức suốt đêm giờ còn đang ngủ ạ."

"Dì có gì cần nói thì nói với cháu, cháu sẽ chuyển lời lại."

Giọng Triệu Lệ Quyên không còn lớn như trước, ngược lại yếu ớt, run rẩy nói— "À, là như vậy, dì bị bệnh, hình như có khối u gì đó, bác sĩ nói tốt nhất là phải đến bệnh viện lớn kiểm tra, nên dì muốn lên Thành Đô để xét nghiệm."

Tô Gia Hảo nắm chặt điện thoại, vội nói: "Vậy đi, Hứa Ưu dạo này rất bận rộn, cô ấy còn đang đi công tác, để cháu đưa dì đi kiểm tra cho, cháu có người quen ở bệnh viện như vậy việc kiểm tra sẽ thuận tiện hơn, dì thấy sao?"

"Cháu có người quen, vậy thì tốt quá."

Triệu Lệ Quyên không hề thấy phiền, ngược lại cảm thấy thật tốt, sợ Tô Gia Hảo đổi ý, liền nói mình sẽ lên ngay ngày mai.

"Được, vậy mai cháu sẽ ra sân bay đón dì."

Sau khi tắt điện thoại, mặt Tô Gia Hảo đầy vẻ lo lắng, không biết làm sao nói chuyện Triệu Lệ Quyên bị bệnh với Hứa Ưu.

---

Tác giả có lời muốn nói: Bị đánh thức bởi âm thanh lạch cạch lúc 5 giờ sáng, tưởng là mưa to làm rò rỉ ban công, ra ban công thì thấy ánh sáng đỏ rực từ khu nhà bên cạnh. Lần đầu tiên tận mắt thấy lính cứu hỏa dập lửa, thực sự rất nguy hiểm, kính trọng họ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro