Chương 62: Hư Một Chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Chúng mình lên núi, tối nay có về lại kịp không?" Tô Gia Hảo nhìn vào cuốn sách hướng dẫn du lịch trên tay, trên giấy đã bị Hứa Ưu đánh dấu đầy những vòng tròn đỏ.

"Chắc chắn phải ở lại đó rồi. Mùa này dựng lều ngủ trên núi, đến sáng đón bình minh luôn, tuyệt lắm." Hứa Ưu từ phía sau ôm chặt lấy Tô Gia Hảo, giọng cô thỏ thẻ đầy nũng nịu.

"Đi đi, ngày mốt cậu về rồi, không tranh thủ hôm nay đi thì phải đợi đến kỳ nghỉ năm sau." Hứa Ưu ngả đầu, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt Tô Gia Hảo, khiến cô cảm thấy toàn thân như bị điện giật. Nhìn sang Lâm Khả và Mục Điềm, thấy họ cố tình tránh ánh mắt, cô vội gỡ tay Hứa Ưu ra, ánh mắt cảnh cáo đừng nghịch ngợm nữa.

Lâm Khả và Mục Điềm không phải kẻ thiếu tinh ý, thấy Hứa Ưu và Tô Gia Hảo như thế liền tìm cớ trở về phòng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị lên núi.

Ngay khi hai người kia rời đi, Hứa Ưu lập tức nhào tới ôm lấy Tô Gia Hảo, đặt cô ngồi lên đùi mình. Hai tay Hứa Ưu vòng qua eo, kéo Tô Gia Hảo sát vào người hít hà mùi nước hoa quen thuộc, như thể chỉ cần vậy cũng đủ để cô thỏa mãn.

"Cậu làm gì thế, Lâm Khả và Mục Điềm còn ở đây mà." Tô Gia Hảo đặt tay lên vai Hứa Ưu, ôm lấy cổ cô, giọng nói mềm mại như mèo kêu khiến lòng Hứa Ưu rộn ràng.

"Mình nhớ cậu." Hứa Ưu thì thầm bên tai Tô Gia Hảo, khẽ cắn nhẹ vào tai cô.

Tô Gia Hảo rùng mình, Hứa Ưu nhếch môi cười đắc ý.

"Đừng có nói mấy lời ngon ngọt để dỗ mình, lúc ai đó đến chỗ này, người ta gọi quá chừng mà có thèm nhấc máy đâu." Tô Gia Hảo vẫn còn cảm thấy đau lòng khi nghĩ về thời gian đó.

"Là mình sai rồi, mình bị mỡ heo che mắt." Hứa Ưu vội vàng xin lỗi, ôm lấy Tô Gia Hảo trong lòng.

"Cậu sai cái gì chứ, là mình sai, không nên gọi điện cho cậu..." Tô Gia Hảo còn chưa nói hết lời thì đã bị Hứa Ưu hôn ngắt lời. Đến khi Hứa Ưu hôn đủ, cô mới buông ra, nhưng vẫn còn lưu luyến mà vuốt ve môi Tô Gia Hảo.

"Bà xã~~~ mình sai rồi, đừng giận mình nữa nhé."

Đây là lần đầu tiên Hứa Ưu gọi Tô Gia Hảo là bà xã, khiến trái tim Tô Gia Hảo như muốn tan chảy.

"Ừm..." Tô Gia Hảo đỏ mặt, giọng nhỏ đến mức phải kề sát môi mới nghe thấy.

"Bà xã~~~" Hứa Ưu lại gọi, giọng điệu như mè nheo, như một đứa trẻ không biết thoả mãn.

"Cậu làm gì thế~~" Tô Gia Hảo vặn vẹo người, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười hạnh phúc.

"Bà xã, bà xã, bà xã—"

"Cậu không chịu thôi à!" Tô Gia Hảo cuối cùng không chịu nổi nữa, lắc đầu Hứa Ưu.

Đột nhiên, Hứa Ưu trở nên nghiêm túc, mắt cô nhìn thẳng vào Tô Gia Hảo, tay khẽ vuốt ve trên trán cô.

"Sau này, dù có già đi, mình cũng sẽ gọi cậu như vậy."

Ánh mắt sâu thẳm của Hứa Ưu chứa đầy tình yêu, lúc nào cũng như muốn tràn ra ngoài.

"Tất nhiên rồi! Cậu không gọi mình như vậy còn gọi ai nữa?!" Tô Gia Hảo ôm lấy cổ Hứa Ưu, giọng điệu có phần chiếm hữu.

Ở phòng bên cạnh, Lâm Khả và Mục Điềm không ngọt ngào như vậy. Từ sau đêm đó, mối quan hệ của họ trở nên xa lạ hơn cả người dưng.

Mục Điềm nhìn bóng lưng Lâm Khả, lòng cảm thấy xót xa, mắt nhanh chóng đỏ lên, vội vàng quay lưng lại để không bị Lâm Khả nhìn thấy.

"Em thu dọn đồ xong chưa?" Lâm Khả từ phòng tắm bước ra, thấy Mục Điềm đang quay lưng lại, trên giường là chiếc áo khoác dài tay màu đen.

"Chưa xong." Mục Điềm đã bình tĩnh lại, mắt không còn đỏ nữa, khi quay người lại chỉ dám cúi đầu, không dám nhìn Lâm Khả.

Lâm Khả khoanh tay đứng dựa vào tường, nhìn Mục Điềm loay hoay tìm túi đựng đồ.

"Nếu em không muốn đi thì cũng không sao, chị có thể nói với Hứa Ưu và Tô Gia Hảo."

Nghe thấy vậy, Mục Điềm đứng sững lại, cảm giác bị tổn thương ùa lên, cắn chặt môi, cố gắng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Khả.

"Chị không muốn đi phải không? Ở bên em chị rất khó chịu đúng không?"

"Không phải, không phải như vậy." Lâm Khả hoảng hốt, không ngờ Mục Điềm lại nói thẳng thừng như vậy.

"Nếu chị chịu nói thật, có lẽ em sẽ thấy dễ chịu hơn một chút." Mục Điềm thở dài, cảm giác đau đớn từ ngón tay lan tỏa, cô bước từng bước tới gần Lâm Khả, mắt ngấn lệ.

"Chị có thể nói thật cho em biết, chị có từng thích em không? Chỉ một chút thôi cũng được."

Lâm Khả không dám nhìn vào mắt Mục Điềm, quay đầu đi, gương mặt bình tĩnh không chút biểu cảm.

"Ha— một chút cũng không có sao?" Mục Điềm không cam tâm, cười chua chát. "Nhưng đêm đó, chị không phải như vậy, chị đã ôm em—"

"Đừng nói nữa!" Lâm Khả đột nhiên lớn tiếng, mắt hiện lên chút giận dữ.

"Đêm đó chị đã uống say, em nên đẩy chị ra."

"Em thích chị! Làm sao có thể đẩy chị ra!"

Mục Điềm hét lên, lần đầu tiên cô dám lớn tiếng với Lâm Khả.

Nhưng Lâm Khả đã quyết tâm, dù Mục Điềm có khóc lóc cô cũng không thay đổi quyết định.

"Nói sao cũng được, chị không thích em, chúng ta không thể ở bên nhau."

"Ha ha— không thích em?" Mục Điềm cười khẩy, "Vậy tại sao chị lại 'chạm' vào em?"

Mặt Lâm Khả tái nhợt, nhìn vào ngón tay mình, không nói được lời nào.

"Chị...chị không cố ý, khi ấy chị thực sự đã quá say."

Mục Điềm đỏ mắt, người run rẩy. Cô không ngờ Lâm Khả lại đổ hết trách nhiệm lên việc say rượu, cô ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc nức nở.

"Mục Điềm!" Lâm Khả muốn đỡ cô dậy, nhưng tay còn chưa chạm vào đã bị đẩy ra mạnh mẽ.

"Đừng chạm vào tôi!!" Một tiếng 'bịch' vang lên, lưng Lâm Khả va vào tường.

Lâm Khả khó tin nhìn cô gái trước mặt, cô gái từng rất ngoan ngoãn.

Mục Điềm không thể ghét Lâm Khả, nhưng cũng không thể không yêu cô. Dù không được yêu lại, cô vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm, không muốn yêu đơn phương nữa. Cô hít một hơi sâu, đỏ mắt, dùng tay áo lau nước mắt đứng dậy và cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tôi hiểu rồi." Mục Điềm cắn chặt môi, nuốt đau thương vào lòng, cố gắng nở nụ cười gượng gạo. "Thu dọn đồ đi, đừng để chị Hứa Ưu và chị Gia Hảo phải đợi lâu."

Nói xong, cô quay đi và tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Lâm Khả nhìn bóng lưng kiên cường của Mục Điềm, lòng đầy hối hận. Cô muốn giải thích nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Chị, chị không cố ý, chị chỉ là—"

"Không cần nói nữa." Mục Điềm không muốn nghe thêm, cô nhét đồ vào túi và đứng lên. "Chị yên tâm, chúng ta đều đã trưởng thành, em sẽ không bắt chị phải chịu trách nhiệm đâu và em cũng không phải loại người bám mãi không buông."

Một đêm vui vẻ chỉ là một giấc mộng xuân, chỉ cần thấy vui là được rồi.

Cả bốn người thuê một chiếc xe, Lâm Khả và Hứa Ưu thay nhau lái, cuối cùng đến nơi vào khoảng bảy giờ tối.

Mặc dù đã cuối kỳ nghỉ, nhưng vẫn có rất nhiều người leo núi, phần lớn là các cặp đôi trẻ tuổi, và một số người đam mê nhiếp ảnh mang theo máy ảnh và chân máy để chờ đón bình minh sáng mai.

May mắn là họ đã thuê lều từ trước, nếu không không biết sẽ phải trả bao nhiêu tiền. Một chai nước ở quầy hàng trên đỉnh núi cũng đã 30 tệ, chưa kể đến tiền thuê lều.

Hai chiếc lều, một cho Tô Gia Hảo và Hứa Ưu, một cho Lâm Khả và Mục Điềm.

"Không ngờ Mục Điềm lại được ưa thích đến vậy." Tô Gia Hảo nói.

Đỉnh núi đầy những thanh niên trẻ, Mục Điềm với vẻ ngoài như búp bê rất dễ thu hút các chàng trai. Khi dựng lều, đã có vài người đến giúp đỡ và tán gẫu với cô, thậm chí sau khi dựng xong lều họ vẫn chưa rời đi.

Lâm Khả nhìn thấy vậy, ôm lấy tay, chui vào lều và kéo khóa lên.

Tô Gia Hảo và Hứa Ưu nhìn nhau, đặc biệt là Tô Gia Hảo.

"Cậu nói xem, hai người đó làm sao thế? Không thèm nói chuyện với nhau, còn lạnh nhạt như vậy."

"Mình cũng không biết, có thể họ đã cãi nhau." Hứa Ưu nhún vai, chỉ vào lều, "Chúng ta cũng vào đi, gió lớn quá coi chừng cảm lạnh."

Ban đêm trên đỉnh núi rất đẹp, mặc dù núi ở thành phố S không cao hay hùng vĩ như ở nơi khác, nhưng không hề làm giảm đi vẻ lộng lẫy của các vì sao.

Trời dần tối, âm thanh ồn ào trên đỉnh núi dần trở nên thưa thớt, chỉ còn lại vài tiếng thì thầm thỉnh thoảng vang lên. Lúc này chỉ có tiếng kêu của vài con chim đêm, mọi người có lẽ đã ngủ cả.

Đêm tháng mười trên núi bắt đầu lạnh, Tô Gia Hảo nằm trong túi ngủ, mặc chiếc áo thun của Hứa Ưu, che kín đến tận đùi.

Có vẻ như hơi lạnh, Tô Gia Hảo thu mình lại trong túi ngủ, nhìn Hứa Ưu vẫn còn đang loay hoay, không khỏi dùng chân đạp nhẹ vào cô, thúc giục.

"Cậu còn ngẩn ngơ gì nữa, vào đây đi."

"Ừ ừ— mình đến đây." Hứa Ưu tắt màn hình điện thoại, tiếng loạt soạt vang lên, bóng đen lướt nhanh chui vào túi ngủ, nằm sát bên cạnh Tô Gia Hảo.

Vẫn là mùi hương quen thuộc của Hứa Ưu, mùi hương sữa ngọt ngào tự nhiên của cô ấy. Mỗi lần cô ấy cởi hết quần áo, mùi này lại càng nồng nàn hơn.

"Ấm không?" Hứa Ưu ôm lấy Tô Gia Hảo, đặt tay cô lên vai mình.

Mặc dù hai người đã thân mật với nhau, nhưng mỗi khi ở gần nhau như thế, Tô Gia Hảo vẫn không khỏi xấu hổ.

Cô ôm lấy cổ Hứa Ưu, tựa đầu vào ngực cô ấy. Hơi ấm từ Hứa Ưu truyền qua túi ngủ, khiến cả hai bắt đầu đổ mồ hôi.

"Đồ hư hỏng." Tô Gia Hảo đỏ mặt, môi bị hôn đến mức sưng đỏ, cô ngẩng đầu lên thở dốc.

"Cậu không thích sao?" Hứa Ưu cúi đầu, vẫn không ngừng tìm kiếm môi Tô Gia Hảo, giọng nói mơ hồ. "Chẳng phải cậu nói, mình có thể hư một chút sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro