Chương 65: Yêu cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả kiểm tra đã có, không mấy khả quan.

Tô Gia Hảo cầm tờ giấy chẩn đoán, bên ngoài phòng bệnh, Triệu Lệ Quyên ngồi trên chiếc ghế màu xanh, vẻ mặt ủ rũ không muốn nói chuyện với ai, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng.

"Trưởng khoa Trương, kết quả này nghĩa là sao?" Tô Gia Hảo không hiểu lắm.

Người đàn ông ngồi trên ghế nhìn qua báo cáo kiểm tra, rồi nhìn Tô Gia Hảo.

"Cháu nên để bạn cháu tự đến thì tốt hơn. Bệnh tình của mẹ cô ấy không khả quan lắm."

"Giai đoạn cuối sao ạ?"

"Ừm, giai đoạn cuối. Cháu muốn để bác thông báo cho bệnh nhân hay cháu muốn tự nói?"

Tô Gia Hảo cảm thấy đầu óc trống rỗng. Giờ phải làm sao đây? Nếu không nói cho Hứa Ưu biết... dù sao đây là mẹ cô ấy, nếu có chuyện gì thì Hứa Ưu có trách mình không? Nhưng nếu nói ra, với tính cách của Triệu Lệ Quyên, bà ta sẽ không buông tha cho Hứa Ưu. Hứa Ưu có thể lại rơi vào tình trạng khủng hoảng.

Cân nhắc một lúc, Tô Gia Hảo cầm báo cáo ra khỏi phòng trưởng khoa, đi đến chỗ Triệu Lệ Quyên.

"Dì, kết quả không tốt lắm. Chúng ta làm thủ tục nhập viện trước, sáng mai sẽ có bác sĩ hội chẩn. Dì thấy được không?"

Tô Gia Hảo run rẩy nói.

"Không tốt? Không tốt thế nào? Sắp chết rồi sao? Có chữa được không? Thôi, hỏi cháu cũng vô ích. Để ta tự đi hỏi bác sĩ. Văn phòng kia phải không?"

Triệu Lệ Quyên chỉ vào văn phòng mà Tô Gia Hảo vừa bước ra.

"Ừ, để cháu đi cùng dì."

Tô Gia Hảo đỡ Triệu Lệ Quyên từ ghế đứng lên. Cô không ngờ Triệu Lệ Quyên lại run rẩy dữ dội như vậy. Đúng vậy, ai mà không sợ chứ? Người phụ nữ đã mắng chửi người khác cả đời này, giờ đây đứng trước bệnh tật, cuối cùng cũng phải cúi đầu.

"Dựa vào hình ảnh CT ngực, chúng tôi đưa ra chẩn đoán ban đầu là ung thư phổi. Sau khi làm sinh thiết, chúng tôi xác nhận rằng bệnh đã di căn sâu, ung thư phổi đã di căn não. Chúng tôi khuyên nên áp dụng xạ trị."

"Bác sĩ... tôi... tôi còn sống được bao lâu?" Triệu Lệ Quyên nghẹn ngào hỏi.

"Chị đừng nản chí. Hiệu quả điều trị còn tùy thuộc vào từng người. Trước tiên, hãy giữ tinh thần lạc quan, duy trì tâm trạng vui vẻ. Nếu thích ứng được với phương pháp xạ trị chị có thể sống thêm 3 đến 5 năm nữa. Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Hôm nay hãy làm thủ tục nhập viện, ngày mai chúng tôi sẽ hội chẩn thêm."

Nghe trưởng khoa Trương nói xong, Triệu Lệ Quyên hoàn toàn sụp đổ, ngồi bệt xuống ghế, run rẩy đứng dậy nhìn Tô Gia Hảo, bỗng nhiên thẳng lưng.

"Hứa Ưu đâu? Mẹ nó bệnh nặng thế này mà không thấy mặt. Nó cũng học theo thằng cha vô dụng của nó sao? Bây giờ nó thành đạt rồi, không cần tao nữa, xem tao như gánh nặng. Nó trốn? Để xem nó trốn được bao lâu! Tao sẽ kiện nó! Đồ vô lương tâm, đáng lẽ tao nên giết chết nó từ nhỏ! Khi cha nó bỏ rơi nó, là tao! Tao nuôi nó khổ sở bao năm, giờ thì tốt rồi, nó coi tao như rác rưởi! Tao sẽ không để nó sống yên ổn!"

Triệu Lệ Quyên mắt đỏ ngầu, nghiến răng chửi rủa, ngoài phòng bệnh, các bệnh nhân khác bắt đầu tụ tập nhìn vào bên trong.

"Đúng là có người bất hiếu như vậy sao."

"Đúng thật, thật là đáng thương."

Tô Gia Hảo thấy càng lúc càng có nhiều người đứng xem, chỉ trỏ, cô vội vàng đóng cửa lại, bước đến trước mặt Triệu Lệ Quyên.

"Dì, đừng làm vậy. Có gì chúng ta về nhà rồi nói. Trưởng khoa Trương, thật xin lỗi đã làm phiền bác. Sáng mai chúng tôi sẽ đến làm thủ tục nhập viện. Cảm ơn bác rất nhiều. Cháu xin phép đưa dì về nhà trước, dì cần thời gian để chấp nhận điều này. Xin lỗi đã làm phiền bác."

Tô Gia Hảo áy náy nhìn trưởng khoa Trương. Cô không ngờ Triệu Lệ Quyên lại chửi mắng Hứa Ưu ngay tại bệnh viện. Báo ứng? Báo ứng là gì? Ai sẽ nhận báo ứng, có lẽ chỉ trời biết. Trời cao có lý lẽ của mình.

Triệu Lệ Quyên làm ầm lên như vậy, Tô Gia Hảo càng quyết tâm không nói cho Hứa Ưu biết. Nếu bây giờ Hứa Ưu trở về, kết cục chỉ có một: Hứa Ưu sẽ mang tiếng xấu, bị Triệu Lệ Quyên làm cho sụp đổ lần nữa, rồi Triệu Lệ Quyên sẽ chết vì bệnh.

Vì Triệu Lệ Quyên đã đến giai đoạn cuối, Tô Gia Hảo chỉ có thể làm một việc: bảo vệ Hứa Ưu. Hứa Ưu đã sống trong cảnh bế tắc này suốt hơn hai mươi năm, bây giờ cuộc sống của cô ấy mới có chút ánh sáng, cô tuyệt đối không cho phép Hứa Ưu rơi lại vào vòng xoáy đó.

Con người ai cũng ích kỷ, lần này mình ích kỷ một lần, dù có thể sau này cô ấy sẽ hận mình. Tô Gia Hảo nghĩ thầm trong lòng.

Tô Gia Hảo đưa Triệu Lệ Quyên về nhà thuê, hít sâu một hơi.

"Dì, dì nghỉ ngơi trước, cháu đi thay đồ rồi chúng ta ra ngoài ăn tối."

Tô Gia Hảo mỉm cười nói với Triệu Lệ Quyên.

Người ta nói 'đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại' huống chi lúc này Triệu Lệ Quyên còn cần đến Tô Gia Hảo.

"Ừ, được rồi. Dì nghỉ một lát. Nãy ở bệnh viện dì nói những lời đó chỉ vì sốt ruột. Dì sợ chết mà không ai chăm sóc, con thông cảm cho dì nhé Gia Hảo."

Triệu Lệ Quyên ngồi trên sofa, khóc lóc thảm thiết nhìn Tô Gia Hảo.

"Không sao đâu dì. Dì nghỉ ngơi đi, cháu sẽ đi thay đồ."

Tô Gia Hảo bước vào phòng ngủ, nằm thẳng trên giường, mắt nhắm nghiền suy nghĩ, ánh mắt không tiêu điểm. Nếu không phải điện thoại reo, cô cũng không biết mình đã ngẩn ngơ bao lâu.

Nhìn xuống, thấy là Hứa Ưu gọi, môi cô không tự chủ được nở nụ cười.

"Bà xã~~~"

Giọng Hứa Ưu mềm mại, như món bánh đậu mềm mới ra lò.

"Làm gì đấy?" Tô Gia Hảo cố ý giả giọng nghiêm túc trêu cô ấy.

Nghe tiếng cười khúc khích từ đầu dây bên kia.

"Mình nhớ cậu. Hôm nay cậu không gọi cho mình."

"Mình cũng nhớ cậu."

Cả ngày nay Tô Gia Hảo nào có thời gian gọi cho Hứa Ưu, vừa mở mắt đã chạy đến bệnh viện loay hoay đến bây giờ mới về, còn phải nghe Triệu Lệ Quyên khóc lóc chửi bới. Ngày hôm nay cô xin nghỉ, nhưng còn mệt hơn cả đi làm.

"Sao cậu không nói gì thế?"

Hứa Ưu không nghe thấy tiếng Tô Gia Hảo, thắc mắc. Bình thường nói chuyện cô ấy sẽ líu lo như con chim nhỏ, hôm nay sao lại yên lặng thế này.

"Không có gì đâu, chỉ là nhớ cậu thôi."

"Xin lỗi cậu nhé, mình sẽ về sớm thôi, không cần đợi lâu đâu."

Hứa Ưu cầm điện thoại, lòng đầy tự trách. Hai người lẽ ra phải quấn quýt không rời, nhưng giờ lại cách xa nhau, thật khó chịu.

"Cậu ngốc à, mình đâu có trách cậu."

Tô Gia Hảo không thích Hứa Ưu cứ thận trọng với mình như vậy.

"Chỉ là đi công tác thôi mà. Có biết bao cặp đôi cũng phải xa nhau đâu chỉ có chúng ta. Miễn là cậu không lăng nhăng, chỉ yêu mình mình là mình vui lắm rồi."

Tô Gia Hảo vừa nói đến đây, nghe thấy Triệu Lệ Quyên gọi mình từ phòng bên, cô vội vàng che điện thoại.

"Mình không nói chuyện nữa, đồ ăn giao đến rồi, mình đi ăn đây."

"Ừ— yêu cậu."

"Sao cúp nhanh thế."

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Hứa Ưu thì thầm.

"Yêu cậu."

Bên kia, Tô Gia Hảo nhảy khỏi giường, mang dép chạy vào phòng của Triệu Lệ Quyên. Vừa vào, cô thấy bà ấy nằm trên giường, không ngừng kêu đau.

Tô Gia Hảo đến gần, thấy mắt Triệu Lệ Quyên đỏ hoe.

"Dì, dì sao thế? Có phải khó chịu không?"

Triệu Lệ Quyên ôm ngực, giơ tay về phía Tô Gia Hảo, miệng vừa mở chưa kịp nói gì, lại bắt đầu ho.

Tô Gia Hảo vội đỡ bà ấy dậy.

"Cháu đưa dì đến bệnh viện ngay."

Trưa hôm đó, Triệu Lệ Quyên nhập viện, tiền là do Tô Gia Hảo trả.

Suốt hơn một tuần nay, Tô Gia Hảo liên tục xin nghỉ, tiền thưởng tháng này không có, lương còn bị trừ gần năm trăm, nhưng cô không thể bỏ Triệu Lệ Quyên một mình. Chỉ cần cô rời phòng bệnh, điện thoại sẽ reo liên tục.

Không còn cách nào khác, Tô Gia Hảo thuê thêm một hộ lý, còn mình thì cuối tuần vào thay.

Nhưng thuê hộ lý cũng không dễ. Triệu Lệ Quyên bệnh đến nỗi không ngủ được, nhưng cứ thấy Tô Gia Hảo là lại phàn nàn về hộ lý, chửi Hứa Ưu không có lương tâm. Làm Tô Gia Hảo mỗi lần nghĩ đến việc đi thăm bệnh, lòng lại thấy hoảng hốt.

"Chiều nay công ty có tiệc, sếp nói không ai được về sớm."

Tiểu Mỹ vừa trang điểm vừa than thở.

"Dù sao bạn trai mình cũng đến đón, cậu cũng để người yêu đến đón đi."

"Mình á?"

Tô Gia Hảo lúng túng.

"Người yêu mình đang đi công tác."

"Thật sao, không sao đâu, lúc đó cậu đi nhờ xe bạn trai mình, để mình bảo anh ấy đưa cậu về."

"Không cần đâu, chắc mình không ở lâu, mẹ người yêu mình bị bệnh, mình phải chăm sóc bà."

"Cậu đúng là vợ hiền dâu thảo, chưa cưới mà đã lo rồi."

"Không còn cách nào khác, phải lo cho người già mà."

Bữa tiệc tổ chức tại một nhà hàng nướng Hàn Quốc, mười mấy đồng nghiệp vào đã làm đầy căn phòng.

Tô Gia Hảo không tập trung vào bữa tiệc, hầu như không ăn gì, thỉnh thoảng mới gắp vài miếng kim chi.

"Tôi xin phép nói vài lời."

Nam quản lý có vẻ đã uống say, lảo đảo bước đến bên Tô Gia Hảo, không nói lời nào đã muốn kéo tay cô ấy.

Tô Gia Hảo lùi ra sau, nhưng nam quản lý không buông tha, chen ngồi cạnh cô, tay khoác vai, hướng về mọi người nói.

"Tiểu Tô là một nhân viên giỏi, xinh đẹp, năng lực làm việc... cũng mạnh! Đúng không nào?"

Nói xong, hắn quay sang nhìn Tô Gia Hảo.

"Nào Tiểu Tô, tôi kính cô một ly. Thay mặt công ty, tôi kính nhân viên giỏi của chúng ta. Công ty có cô thật là may mắn!"

Tô Gia Hảo ngại ngùng cầm ly, định cụng ly thì bị ngăn lại.

"Không phải uống như thế. Để tôi chỉ cô."

Hắn nắm lấy tay Tô Gia Hảo, khoác qua tay mình.

"Đúng rồi, rượu phải uống thế này mới ngon! Rượu giao bôi, không giao bôi thì không ngon!"

Đôi mắt dâm đãng của hắn dán chặt vào Tô Gia Hảo, liếc lên liếc xuống, cuối cùng dừng lại ở đôi chân trắng nõn, hắn nuốt nước bọt, càng sát gần cô hơn, chân hắn cọ vào chân cô.

Mọi người nhìn nhau, không ai đứng ra giúp Tô Gia Hảo. Đám đồng nghiệp nam thì cười thầm, còn các đồng nghiệp nữ thì lo sợ bản thân sẽ là người tiếp theo bị quấy rối.

"Ông bị bệnh à! Đồ chó dại! Đến đâu cũng muốn động duc!"

Tô Gia Hảo hất tay hắn ra, giận dữ mắng.

"Cô... cô dám! Cô có biết tôi là ai không? Tôi đã làm gì cô? Có ai làm chứng không? Tin không, mai tôi cho cô nghỉ việc!"

Nam quản lý say xỉn, lắp bắp hăm dọa Tô Gia Hảo.

"Tôi nghỉ ngay bây giờ!"

Tô Gia Hảo nói, không đợi hắn phản ứng, cô lớn tiếng quát.

"Nhìn bộ dạng ghê tởm của ông kìa! Ông nghĩ mình là ai? Chỉ có chút chức vị nhỏ xíu mà tưởng mình ngon lắm! Tôi thấy loại như ông đầy, càng lên cao càng ngã đau! Đợi đấy, chỉ là chưa tới lúc thôi! Tôi làm ở đây chỉ là để trải nghiệm cuộc sống cho vui thôi! Không có công việc này thì tôi vẫn sống tốt hơn ông nhiều! Ông nghĩ có thể dùng chức vụ để quấy rối sao? Ông còn non lắm! Làm người nhưng sống như chó!"

Nói xong, cô quay đầu bước ra cửa, rồi đột ngột quay lại, không chút do dự lấy ly nước đá trên bàn tạt vào mặt nam quản lý.

"Tỉnh táo lại đi, đồ cặn bã!"

Rồi rời khỏi nhà hàng.

"Phù! Sảng khoái quá!"

Tô Gia Hảo cảm thấy đây là khoảnh khắc cô oai phong nhất đời. Thật tiếc Hứa Ưu không thấy được. Tiếc thật!

Nhà hàng không xa nhà, Tô Gia Hảo định bụng đi bộ về trong gió mát buổi đêm.

---

Tác giả có lời muốn nói: Có rất nhiều phụ huynh như vậy. Đây không phải là phóng đại mà là thực tế. Và tôi nhận ra rằng, những người vô trách nhiệm nhất thường lại muốn kết hôn và sinh con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro