Chương 66: Muốn Come Out

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa về đến nhà, Tô Gia Hảo mệt mỏi ngã phịch xuống sofa, không bật đèn. Mãi đến khi điện thoại nhấp nháy ánh sáng, cô mới cầm lên xem, thì ra là cuộc gọi video của Hứa Ưu. Tô Gia Hảo vội bật đèn, rồi mới nhận cuộc gọi.

"Cậu đi dự tiệc về rồi à? Sao về sớm thế?" Hứa Ưu hỏi.

"Ừ, tiệc chưa xong nhưng mình về trước. Tiểu Ưu Ưu, mình có chuyện muốn nói với cậu. Mình đã nghỉ việc rồi. Chẳng là mình đã tạt nước đá vào mặt tên quản lý mà mình kể với cậu bữa trước."

"Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Mau kể cho mình nghe, cậu làm tớ lo quá." Hứa Ưu lo lắng hỏi.

"Chỉ là... trong bữa tiệc hôm nay, hắn tiếp cận mình, muốn mình uống rượu giao bôi với hắn, còn nhìn chằm chằm vào chân mình và mắt hắn như dán chặt lên đùi mình á! Hắn còn lấy cái chân size 44* của hắn cọ vào chân mình nữa! Cậu nói xem, hắn có bệnh không? Các nữ đồng nghiệp trong công ty ai mà không bị hắn quấy rối, cái tay hám gái của hắn xưa nay đâu chừa ai. Mình nhịn hắn không phải chỉ một hai ngày đâu." Tô Gia Hảo vừa ấm ức vừa kể về chiến tích hôm nay của mình với Hứa Ưu.

"Chỉ tạt nước thôi à? Loại người như thế tạt nước là quá nhẹ rồi. Thật là, lắm kẻ không làm được việc tử tế. Không sao đâu, nghỉ việc thì nghỉ. Thời gian này cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần vội tìm việc. À đúng rồi, mình cũng muốn nói với cậu chuyện này. Tranh thủ thời gian này không bận việc gì thì cậu đi xem nhà đi. Dự án của mình kiếm được cũng khá, cộng với tiền tiết kiệm trước đây chắc cũng đủ mua một căn rồi. Cậu chọn căn nào cậu thích nhé, mình muốn cho cậu một ngôi nhà."

Nghe Hứa Ưu nói xong, Tô Gia Hảo nghĩ đến Triệu Lệ Quyên đang nằm viện, nghĩ đến những lời mắng chửi không thể nghe nổi của bà ta về Hứa Ưu, cô không kìm được nước mắt. Hứa Ưu tốt như vậy, sao lại có cha mẹ như thế! Ông trời thật không công bằng.

"Được, mai mình sẽ đi xem nhà, chọn một căn mà mình thích để làm tổ ấm của chúng ta." Tô Gia Hảo nghẹn ngào nói.

"Thôi nào, mình đi tắm đây. Từ nhà hàng đi bộ về ra đầy mồ hôi. Cậu cũng nghỉ sớm đi nhé. Ngủ ngon, người yêu của tui."

"Ừ, mình cũng đi ngủ đây. Ngủ ngon, bảo bối của mình."

Cúp cuộc gọi, Tô Gia Hảo nằm trên sofa ngẩn ngơ. Nghỉ việc cũng tốt, Hứa Ưu kiếm tiền lo cho gia đình, cô sẽ lo phần hậu phương, trước tiên là giải quyết xong chuyện của Triệu Lệ Quyên. Giờ có nhiều thời gian để chăm sóc bà ta, sau này Hứa Ưu về, cô cũng có thể giải thích rõ ràng. Đúng rồi, làm thế đi. Tô Gia Hảo đứng dậy đi tắm, ngủ sớm dậy sớm. Mai còn phải đến bệnh viện, còn một trận chiến cần phải đánh. Nghĩ đến đây, dũng khí vừa tụ lại trong lòng cô bỗng tiêu tan một nửa. Tô Gia Hảo không biết rằng, đây không chỉ là một trận chiến khó khăn mà còn là một trận chiến dai dẳng.

---

Ngày hôm sau

Tô Gia Hảo mang bữa sáng đến phòng bệnh của Triệu Lệ Quyên. Nhìn thấy bà ấy, cô không biết phải mở lời thế nào. Mới chỉ một tuần không gặp, Triệu Lệ Quyên đã gầy đi nhiều, mặt mày vàng vọt, so với lần trước đến thăm còn tệ hơn. Người phụ nữ từng ngạo mạn, mắng người đầy khí thế, giờ nằm gọn giữa giường, đeo mặt nạ oxy, nhìn thật đáng thương. Dù sao bà ấy cũng là người đã nhìn cô lớn lên. Tô Gia Hảo đứng ngoài cửa, hít một hơi sâu rồi mới bước vào.

"Dì ơi, hôm nay dì cảm thấy thế nào?" Tô Gia Hảo nắm tay Triệu Lệ Quyên hỏi.

"Gia Hảo, cháu đến rồi. Haiz, cơ thể dì ngày một tệ hơn. Cứ điều trị như thế này thôi, không còn cách nào khác." Triệu Lệ Quyên nhìn trần nhà với ánh mắt trống rỗng. Khi con người ta sợ hãi tột cùng mới chịu mềm lòng. Có lẽ giờ đây Triệu Lệ Quyên thật sự sợ hãi.

"Dì đừng nghĩ vậy. Bác sĩ đã nói rồi mà, dì phải giữ tinh thần lạc quan, chắc chắn không sao đâu. Cháu biết điều trị rất đau đớn nhưng xin dì hãy cố gắng chịu đựng. Cháu sẽ hỏi thêm bác sĩ về tình trạng của dì. Dì đừng lo lắng, thời gian này cháu sẽ chăm sóc dì, dì đừng sợ."

Nghe Tô Gia Hảo nói vậy, mắt Triệu Lệ Quyên đỏ hoe, gật đầu.

Nói xong, Tô Gia Hảo bước ra khỏi phòng, đi đến văn phòng bác sĩ.

"Trưởng khoa Trương, tình trạng của dì cháu thế nào rồi? Hiệu quả điều trị nửa tháng nay ra sao?"

Tô Gia Hảo nhìn bác sĩ Trương lật xem hồ sơ của Triệu Lệ Quyên, thỉnh thoảng nhíu mày, khiến cô lo lắng.

"Nửa tháng qua, bệnh nhân thường xuyên đau đầu, buồn nôn, nhưng bà ấy rất tích cực điều trị. Chúng tôi đã tiến hành điều trị chống ung thư toàn thân cho cô ấy. Sau này, có thể cô ấy sẽ gặp khó khăn về ngôn ngữ, vận động, mờ mắt, thậm chí có thể thay đổi tính cách, trầm cảm. Gia đình phải chuẩn bị tâm lý. Để giảm đau đớn, chúng tôi áp dụng phương pháp kết hợp thuốc Đông y, giúp giảm triệu chứng, tăng cường ăn uống. Quá trình điều trị ung thư rất đau đớn, người nhà phải thường xuyên động viên bệnh nhân, đừng để họ quá căng thẳng hay lo lắng vì những cảm xúc tiêu cực này không tốt cho việc cải thiện bệnh tình."

Nghe xong tình trạng của Triệu Lệ Quyên từ bác sĩ Trương, Tô Gia Hảo chầm chậm quay lại phòng bệnh.

"Bác sĩ nói thời gian qua dì rất tốt, tích cực điều trị, cơ thể cũng có tiến triển. Tốc độ di căn cũng đang được kiểm soát. Dì đừng quá lo lắng, bác sĩ còn nhấn mạnh rằng dì phải giữ tâm trạng thoải mái, không căng thẳng, chúng ta cố gắng lên."

Tô Gia Hảo ngồi bên giường Triệu Lệ Quyên, vừa gọt trái cây vừa an ủi.

Táo được cắt nhỏ, cô dùng tăm xiên đưa đến miệng Triệu Lệ Quyên, chỉnh lại gối cho bà ấy ngồi thoải mái hơn.

Thời gian qua, Triệu Lệ Quyên chịu nhiều đau đớn, người không chỉ già đi mà còn mất hết tinh thần. Bà nằm nửa nằm nửa ngồi trên giường, môi khô nứt nẻ, tróc da.

"Dì ăn chút táo cho đỡ khô cổ đi ạ."

"Dì không ăn nổi."

Triệu Lệ Quyên quay mặt sang một bên, yếu ớt nói.

"Dì muốn ăn gì? Cháu đi mua cho dì, hoặc về nhà làm cũng được."

Đột nhiên mắt Triệu Lệ Quyên lóe lên, quay lại nhìn Tô Gia Hảo.

"Ô mai ngào đường, dì muốn ăn ô mai ngào đường."

"Cháu đi mua ngay, dì đợi chút nhé."

Tô Gia Hảo đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. Thật ra không xa lắm, chỉ cần qua một con phố là đến khu ẩm thực nên đi nhanh cũng chỉ mất mười phút. Nhưng đây lại là trong bệnh viện, sáu thang máy chẳng có cái nào nhanh, đợi mãi cô mới chen vào được.

Đến nơi mua ô mai ngào đường, quay lại bệnh viện, đã mất nửa tiếng.

Triệu Lệ Quyên nhìn những trái ô mai đỏ mọng, mím môi, chỉ ăn một quả rồi không ăn nổi nữa, nước mắt rưng rưng.

"Hồi nhỏ Hứa Ưu rất thích ăn món này."

Tô Gia Hảo nhìn bà ấy mà không biết an ủi sao. Khi có thể tốt với con thì không làm, giờ khóc cũng vô ích. Trái tim Hứa Ưu đã đầy vết thương.

Mặc dù đã nghỉ việc, nhưng Tô Gia Hảo lại cảm thấy mệt mỏi hơn cả khi đi làm. Trước đây, đi làm còn có hai ngày nghỉ cuối tuần, nhưng giờ đây phải ở bên Triệu Lệ Quyên suốt ngày. May mà có hộ lý giúp ban ngày, cô mới có chút thời gian thở.

"Cậu không định nói cho Hứa Ưu biết sao?" Lâm Khả nhíu mày.

"Mình biết cậu có ý tốt, nhưng lỡ có chuyện gì, cậu sẽ nói sao với Hứa Ưu?"

"Mình không phải không muốn nói, chỉ là muốn đợi cô ấy bận xong đợt này. Công việc của cô ấy đang đến giai đoạn cuối nên nhanh nhất cũng chỉ vài ngày nữa là xong. Mình không muốn cô ấy cố gắng lâu như vậy mà giờ lại phải bỏ cuộc."

Tình cảnh này khiến Tô Gia Hảo nhớ đến hồi đại học, khi Hứa Ưu phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi học. Cô không muốn Hứa Ưu phải trải qua chuyện như thế này một lần nữa bởi nếu lần này Hứa Ưu sụp đổ, có lẽ cô ấy sẽ không thể đứng dậy được nữa.

"Lâm Khả, cậu cứ xem mình ích kỷ đi. Chuyện của gia đình Hứa Ưu quá phức tạp và rắc rối. Giờ cô ấy ở bên mình, mình không thể đẩy cô ấy vào hố lửa thêm nữa. Mình đã quyết tâm sẽ ở bên cô ấy đến đầu bạc răng long, cậu hiểu chứ?"

Lâm Khả ngạc nhiên nhìn Tô Gia Hảo, lắp bắp hỏi.

"Cậu... cậu muốn come out sao?"

Tô Gia Hảo im lặng một lúc rồi gật đầu.

"Chắc chắn mình sẽ come out. Hứa Ưu yêu mình, và mình cũng yêu cô ấy. Sẽ không có ai khác yêu mình như cô ấy."

Không khí bỗng trở nên nghiêm trọng. Lâm Khả nhìn Tô Gia Hảo, cảm giác như mới hiểu thêm về cô bạn này.

"Không ngờ cậu lại yêu Hứa Ưu đến mức này, nghĩ cho cô ấy đến thế. Hứa Ưu chờ cậu bao nhiêu năm này đúng là xứng đáng."

Tô Gia Hảo thấy vẻ buồn bã của Lâm Khả, không khỏi nhớ đến Mục Điềm và đêm hôm ấy tại khách sạn.

Cô thăm dò hỏi.

"Cậu và Mục Điềm, rốt cuộc là thế nào?"

"Mình..."

Lâm Khả ngập ngừng, mắt đượm buồn.

"Cô ấy sẽ chuyển đi, mình đã đồng ý."

"Vậy à, mình cứ tưởng hai người đã ở bên nhau rồi."

"Không, chúng mình không ở bên nhau."

"Thật ra, Mục Điềm rất tốt, không chỉ xinh đẹp mà còn chu đáo."

Tô Gia Hảo không phải muốn bênh vực Mục Điềm, chỉ là nói ra những gì cô thấy và cảm nhận. Nhưng tình cảm là chuyện của hai người, nếu Lâm Khả không muốn, cô cũng không thể ép. Nhưng họ là bạn bè và việc lo lắng cho nhau là điều không thể tránh khỏi.

"Cho mình hỏi lý do được không?"

Lâm Khả thở dài, món mì Ý trong đĩa còn lại một nửa nhưng cô không còn muốn ăn nữa. Dựa vào ghế, ánh mắt xa xăm.

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi nói.

"Cô ấy còn quá trẻ, mình sợ với cô ấy đây chỉ là trò chơi. Khi trò chơi kết thúc, cô ấy sẽ không còn muốn chơi nữa."

"Sao cậu lại nghĩ vậy? Mục Điềm không phải người như thế."

Lâm Khả lắc đầu, buồn bã nói.

"Thôi, cứ xem như mình nhát gan."

Niềm vui về thể xác có thể kết thúc trong một đêm, nhưng tình cảm thì sao? Lâm Khả thật sự sợ hãi. Phải đối mặt với sự phản bội của người mình yêu một lần nữa, trải qua nỗi đau như chết đi sống lại thêm lần nữa, ở tuổi 27, cô không chịu nổi. Nếu một cái đám cưới lại diễn ra, Lâm Khả sợ mình sẽ không bao giờ đứng lên được nữa.

Mỗi người có nỗi sợ riêng trong tình yêu. Nhìn Lâm Khả lúc này Tô Gia Hảo cảm thấy mình thật may mắn. Đời trước đã tích bao nhiêu phúc, đời này mới gặp được Hứa Ưu - một người yêu cô như bảo vật.

Không lâu sau, Tô Gia Hảo chào tạm biệt Lâm Khả để đến bệnh viện chăm sóc Triệu Lệ Quyên.

Còn Lâm Khả một mình dạo bước trên con đường lát đá, không còn vội vã như trước bởi vì chẳng còn ai chờ đợi cô nữa.

---

Tác giả có lời muốn nói: Tâm trạng mình đã tốt hơn. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ, để lại nhiều bình luận nhé. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Mình sẽ chăm chỉ viết hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro