Chương 67: Quay Trở Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Công việc ở thành phố S kết thúc sớm, lúc ban đầu đến đây Hứa Ưu không mang nhiều đồ đạc, bây giờ khi rời đi cũng rất nhẹ nhàng.

"Em chắc chắn không muốn ở lại? Thành phố S không tốt sao?" Giang Du mỉm cười, nhướn mày hỏi.

"Thành phố S rất tuyệt, nhưng em vẫn muốn trở về." Hứa Ưu lắc đầu, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

"Ở nhà có người đang đợi, nếu em không về sớm thì e rằng cô ấy sẽ tức tối chạy đến tìm em."

Giang Du mở to mắt nhìn Hứa Ưu, ngạc nhiên vì hiếm khi thấy cô ấy đùa cợt. Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của Hứa Ưu, trông cô thực sự hạnh phúc.

"Có gia đình thì khác hẳn nhỉ, không giống như bọn này – độc thân cô đơn." Sau khi chào Giang Du, Hứa Ưu không dám chậm trễ một phút nào liền đặt vé máy bay sớm nhất. Cô cố tình không báo trước với Tô Gia Hảo, chỉ nghĩ đến cảnh Tô Gia Hảo sẽ vui mừng đến mức nào khi thấy mình, cô chỉ muốn biến thành Tôn Ngộ Không ngay lập tức một cú nhảy lên Cân Đẩu Vân là đến bên cô ấy.

Máy bay nhanh chóng hạ cánh tại Thành Đô, Hứa Ưu lấy hành lý xong liền bước nhanh ra khỏi sân bay, bắt ngay một chiếc taxi về nhà. Khi đi qua cửa hàng hoa dưới khu chung cư, Hứa Ưu dừng lại vài giây rồi bước vào. Khi đi ra, trong tay cô cầm một bó hoa hồng đỏ thắm, trang trí bằng hoa baby trắng, hệt như tâm trạng của cô lúc này.

Mặc dù đã thầm yêu Tô Gia Hảo nhiều năm, nhưng Hứa Ưu luôn cảm thấy mình không xứng đáng để tặng hoa cho cô ấy. Trước đây, cô chỉ có thể đứng nhìn người khác tặng hoa cho Tô Gia Hảo mà chỉ biết ghen tỵ và giận dỗi trong lòng. Nhưng bây giờ thì khác, cô không chỉ có thể tặng, mà còn có thể tặng một cách công khai.

Nhìn bó hoa trong tay, Hứa Ưu cảm thấy vui sướng, không kìm được mà bước nhanh về nhà.

Trước tiên, cô dán tai vào cửa để nghe ngóng, không có tiếng động nào. Sau đó, cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, vào giờ này cô ấy không ở nhà sao?

Hứa Ưu không nghĩ nhiều, có lẽ Tô Gia Hảo đang ngủ. Bình thường, cô ấy không thích ngồi trong phòng khách, chỉ vì mình thích xem tivi nên cô ấy mới ngồi cùng, còn thực ra cô ấy thích dùng điện thoại hơn.

Lấy chìa khóa từ trong túi ra, cảm xúc càng thêm hồi hộp, khi tra chìa khóa vào ổ tay cô run lên. Trên đường về, Hứa Ưu đã nghĩ sẵn, chỉ cần vào nhà, bất kể Tô Gia Hảo đang làm gì, thậm chí là đang tắm, cô cũng sẽ xông vào và quỳ gối tặng bó hoa hồng này, bù đắp tất cả những ghen tị của mình trong suốt những năm qua.

Nhưng khi mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh ngạc. Trên bàn ăn bày đầy hộp đồ ăn thừa, trên ghế sofa chất đầy quần áo của Tô Gia Hảo. Nhìn vào bếp thì lại khá sạch sẽ. Có lẽ suốt thời gian qua, Tô Gia Hảo chỉ ăn đồ ăn ngoài.

Hứa Ưu tìm một chỗ trống để đặt hành lý, rồi cẩn thận đặt bó hoa hồng xuống. Nhìn cảnh lộn xộn trong nhà, cô thở dài.

"Được rồi! Đã cưới một nàng công chúa về nhà thì dù có phải dọn dẹp nhà cửa cả đời cho cô ấy, mình cũng cam lòng, xứng đáng!" Hứa Ưu không cảm thấy mệt, ngược lại còn thấy vui vẻ hơn.

Nghĩ rồi, cô bắt đầu dọn dẹp. Đầu tiên là gom quần áo bẩn có thể giặt máy vào máy giặt, rồi ngâm quần áo lót vào chậu để lát nữa giặt tay. Sau đó là dọn rác trên bàn ăn, quét nhà lau nhà, Hứa Ưu làm đâu vào đấy. Sau hơn hai tiếng dọn dẹp, nhìn lên giá phơi đầy quần áo lót, cô không khỏi ngượng ngùng, trong đầu hiện lên những hình ảnh không nên có, lập tức lắc đầu để xua đi, tự nghĩ: "Mình thật sự biến thành con chó con rồi sao?"

Khi đã dọn dẹp xong xuôi, Hứa Ưu ngồi xem tivi trong phòng khách, thấy Tô Gia Hảo vẫn chưa về, cô bắt đầu lo lắng. Ban đầu cô định không báo trước để tạo bất ngờ, nhưng bây giờ đã về nhà lâu như vậy mà Tô Gia Hảo vẫn chưa về, hơn nữa hôm nay không gọi một cuộc điện thoại nào, hoàn toàn không giống phong cách của cô ấy. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Những suy nghĩ tiêu cực càng lúc càng nhiều, Hứa Ưu càng lo lắng, không thể ngồi yên cô vội lấy điện thoại gọi cho Tô Gia Hảo.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, không như mọi khi sẽ nhanh chóng có người nhấc máy, lần này phải chờ đến khi sắp tắt máy thì mới có người nhận.

"Gia Hảo!"

Giọng Hứa Ưu đầy lo lắng, Tô Gia Hảo thoáng giật mình rồi ổn định cảm xúc, cố tình dùng giọng ngọt ngào, âu yếm nói—

"Alo, tiểu Ưu Ưu, cậu nhớ mình rồi à?"

"Nhớ cậu chứ! Nhớ đến phát điên! Cậu đang ở đâu thế?"

Hứa Ưu hỏi thẳng.

Tô Gia Hảo làm sao không nhận ra sự khẩn trương trong giọng nói của Hứa Ưu, lòng cô bắt đầu lo lắng, sao Hứa Ưu lại đột nhiên hỏi mình ở đâu?

"À, ừm, mình đang ở chỗ Mục Điềm, không phải Lâm Khả và Mục Điềm đang cãi nhau sao, Mục Điềm muốn dọn đi, Lâm Khả không cho, nên mình đến xem, khuyên nhủ họ. Cậu... cậu ở đâu? Cậu không phải đã về rồi chứ?"

"Đúng rồi, mình về nhà rồi, công việc ở thành phố S kết thúc sớm. Ban đầu mình muốn tạo bất ngờ cho cậu, không ngờ mở cửa ra lại thành bất ngờ không mong muốn. Để mình đến đón cậu nhé? Tiện thể tặng quà cho bọn họ."

"Không không! Đừng đến, ừm, mình đang chuẩn bị về rồi, giờ này là giờ cao điểm, cậu đến đây sẽ kẹt xe. mình đi tàu điện ngầm về là được rồi, tàu điện ngầm nhanh, như vậy mình sẽ gặp cậu sớm hơn."

Tô Gia Hảo lo lắng vội ngắt lời Hứa Ưu, rồi nói tiếp:

"Mình rất thèm món đậu phụ thối của Thái lão sư và bánh chiên đèn dầu, cậu đặt giúp mình một phần ngoài được không, thèm từ lâu rồi, cậu không ở đây cũng chẳng ai đi cùng mình, quán lại xa nữa..."

Tô Gia Hảo giả bộ làm nũng, Hứa Ưu tưởng tượng ra khuôn mặt của cô ấy lúc này, đôi lông mày nhíu lại, môi chu chu, cằm khẽ run lên, nghĩ đến việc sắp được gặp người mình thương nhớ, khóe miệng Hứa Ưu không kìm được mà cong lên, nhìn bó hoa hồng trên bàn trà, may mà còn có một điều bất ngờ khác.

"Được rồi được rồi, mình sẽ đặt ngay bây giờ, đảm bảo khi cậu về là có ăn liền. Nhưng cậu phải nhanh về nhé, mình nhớ cậu sắp chết rồi."

Tô Gia Hảo nghe giọng yêu thương của Hứa Ưu, không khỏi đỏ mặt, hai người nói vài lời yêu thương rồi mới cúp máy.

Ngay khi tắt điện thoại, Tô Gia Hảo lập tức hít một hơi sâu. Cô quá hiểu Hứa Ưu, với tính cách của Hứa Ưu, chắc chắn sẽ đợi mình ở cửa tàu điện ngầm. Thay vì để cô ấy tình cờ phát hiện chuyện của Triệu Lệ Quyên, tốt hơn là mình chủ động nói.

"Dì, Hứa Ưu đã về rồi, công việc ở thành phố S của cô ấy đã xong. Dì thấy thế nào—"

Triệu Lệ Quyên từ sau khi tát Hứa Ưu vào dịp Quốc tế Lao động, đến giờ vẫn chưa gặp lại cô ấy, không một cuộc điện thoại hay tin nhắn, mẹ con còn xa lạ hơn người dưng.

"Cảm ơn cháu, Gia Hảo. Dì muốn gặp Hứa Ưu một lần, cháu có thể gọi nó đến bệnh viện được không? Dì biết mình sắp chết, cũng biết nó ghét dì, nhưng có một số việc dì cần phải giải thích cho nó, dì biết."

Triệu Lệ Quyên mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nhìn Tô Gia Hảo, đôi mắt mờ đục ngấn lệ, không còn dáng vẻ kiêu ngạo của ngày xưa.

"Cháu yên tâm Gia Hảo, dì sẽ không mắng nó nữa. Với tình trạng của dì hiện tại, cũng không còn sức mà mắng. Dì chỉ muốn nói vài lời với nó thôi."

Nói xong, Triệu Lệ Quyên run rẩy đưa tay ra, nắm chặt tay Tô Gia Hảo.

"Gia Hảo, Hứa Ưu gặp được cháu là phúc của nó. Thời gian qua nó không ở đây, cháu chăm sóc dì đủ thứ, dì thực sự cảm ơn cháu, thật lòng."

Tô Gia Hảo vội nắm chặt bàn tay chỉ còn da bọc xương của Triệu Lệ Quyên, giọng cũng nghẹn ngào—

"Dì đừng nói vậy, dì đã nuôi nấng cháu, cháu chăm sóc dì cũng là điều nên làm. Cháu sẽ bảo Hứa Ưu đến vào ngày mai, hôm nay dì hãy nghỉ ngơi đi."

"Được."

Sắp xếp xong người chăm đêm, Tô Gia Hảo dặn dò vài lời rồi mới rời bệnh viện.

Cô vội vã về nhà, suốt đường đi cứ nghĩ cách làm sao nói với Hứa Ưu, không phải sợ cô ấy trách mình giấu chuyện mà chỉ là thấy ông trời quá bất công với Hứa Ưu.

Khi lòng đầy tâm sự, thời gian trôi rất nhanh, đoạn đường từ tàu điện ngầm trở về vốn không xa bỗng chốc đã đến nơi.

Quả nhiên, vừa ra khỏi ga, người đang đợi ở cạnh tay vịn thang cuốn không ai khác chính là Hứa Ưu.

Mũi Tô Gia Hảo bỗng nhiên cay xè, túi xách trên vai rơi xuống cũng không biết, may mà có người phía sau nhắc nhở, không thì hôm nay mất hết đồ đạc rồi.

Thời gian nhanh chóng chuyển đến gần tháng mười một, thời tiết không còn nóng như trước. Buổi chiều, hầu hết mọi người đều mặc áo dài tay, dù chưa quá lạnh nhưng gió đã bắt đầu se se.

"Ôi, ôi, ôi— đậu phụ thối đến rồi~~~"

Hứa Ưu không thay đổi nhiều, vẫn ngốc nghếch như vậy, mỗi lần gặp Tô Gia Hảo là chỉ số thông minh tụt dốc, hành vi trẻ con hết đợt này đến đợt khác.

"Mau mở miệng, ăn một miếng."

Hứa Ưu mở túi, dùng que tre xiên một miếng đậu phụ thối, như dâng báu vật đến bên môi Tô Gia Hảo, rồi cố tình dí mũi vào túi, hít mạnh, sau đó nhăn mặt giả vờ ghét bỏ.

"Hôi chết đi được—"

"Cậu mới hôi! Cậu hôi nhất!"

Tô Gia Hảo đẩy đầu Hứa Ưu ra, miệng nhai đậu phụ thối.

"Cậu đặt hàng ngoài hay tự đi mua thế?"

"Đặt hàng ngoài, bảo họ giao đến cửa ga tàu điện ngầm."

Nói rồi cô đưa tờ hóa đơn dài màu trắng đến trước mặt Tô Gia Hảo.

"Mình còn ghi chú nữa nè, phải thật hôi, vợ tui thích ăn."

Tưởng cô nói đùa, Tô Gia Hảo nhìn xuống, quả nhiên trên hóa đơn có ghi chú thật, lập tức đỏ mặt xấu hổ, giậm chân mắng yêu.

"Cậu không biết xấu hổ à."

"Sao phải xấu hổ?"

Hứa Ưu nhìn quanh, nắm tay Tô Gia Hảo rồi đút vào túi mình.

"Cậu không phải vợ mình à? Mình đâu có nói sai."

Nói rồi, cô cố tình dùng cánh tay cọ cọ vào ngực Tô Gia Hảo, cắn môi, giục: "Mau về nhà đi, mình 'nhớ' cậu sắp chết rồi."

"Đồ háo sắc~~~"

---

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người ngày 520 vui vẻ, chúc tất cả mọi người hạnh phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro