8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ, thừa dịp hai đứa không ở nhà, cha mẹ hai nhà tập trung tại nhà họ Park bắt đầu thương lượng chuyện “đại sự”.

“Mẹ t/b, cậu nói hai đứa nó có gì khác trước kia sao? Không chút nào giống bạn trai bạn gái, lại không thấy hẹn hò, lại không cùng đi ăn cơm, đi dạo phố, tiếp tục như vậy không được a, cháu của chúng ta chừng nào mới có đây.” Mẹ Park trước hết làm khó dễ.

“Cậu nói quá đúng, nhưng mà, cậu nói xem chúng ta có thể làm gì đây?Chúng ta đã đem hai đứa ghép thành một đôi, kế tiếp còn có thể làm cái gì?” Mẹ Kim cũng hấp tấp, dáng vẻ bắt đắc dĩ.

“Ngược lại tớ có một biện pháp rất hay, cũng không biết hai người có đồng ý không?” Mẹ Park cười gian như kẻ trộm nhìn vợ chồng Kim.

“Biện pháp gì?” Mẹ Kim vội vàng hỏi, đến lúc này rồi, chuyện gì mà không đồng ý được?

Cha Park giật mình, cũng không nghĩ vợ ông lại hấp tấp như vậy, nhàn nhạt mở miệng hỏi.

“Là chuyện gì, cứ nói đi.”

“Là thế này, tớ muốn hai đứa này dọn ra ngoài ở, thứ nhất, có thể bồi dưỡng tình cảm. Thứ hai, hai đứa nó ở cùng một chỗ, củi khô lửa bốc, ha ha, đến lúc đó chúng ta chẳng phải có cháu ôm sao?” Mẹ Park ở trong đầu ảo tưởng một đứa bé béo núc ních đang gọi bà nội, thật là hạnh phúc!

“Daebak, ý kiến này thật hay!” Mẹ Kim lập tức vỗ bắp đùi, kêu to tán thành.

Hai người đàn ông nghe được cuộc nói chuyện của vợ mình, sắc mặt tối sầm, gân xanh trên trán nổi lên, hai người này đem con bọn họ làm thành đồ chơi sao? Muốn thế nào thì được thế đó hả?

Trời ạ, ý tưởng khác người như vậy, cũng chỉ có vợ ông mới giơ tay tán thành.

“Khụ, vợ à, chuyện này nên cùng bọn nhỏ thương lượng một chút phải không?” Cha Park hắng giọng, nhắc nhở vợ mình.

“Không cần, cùng hai đứa nói chuyện, chuyện này nhất định không thành công. Tính tình con trai anh, anh còn không biết sao? Nói đạo lý với nó, anh cũng nói rồi, nhưng mà con của anh, đến cuối cùng anh là người bị thuyết phục.” Mẹ Park cự tuyệt.

“Đúng, cũng không cần nói với t/b, nha đầu kia chắc chắn sẽ giơ tay phản đối, đến lúc đó lại phải cãi nhau.” Mẹ Kim cũng đồng ý với mẹ Park.

“Không nói với chúng nó, vậy làm sao để chúng dọn ra ngoài ở? Cũng không thể tự nhiên đuổi hai đứa đi chứ?” Cha Kim nói trúng tim đen chỉ ra vấn đề.

“Chuyện này...” Mẹ Park nhất thời ngu ngơ, vấn đề này đúng là không dễ giải quyết.

“Nếu không thì như vậy đi, trước tiên đem chuyện này nói với Jinyoung, xem ý nó thế nào. Dù sao, Jinyoung thật sự thích t/b, cho nên, chuyện này để Jinyoung làm thì tốt hơn.” Cha Park tỉnh táo nói.

“Đúng, để Jinyoung nói với t/b, Jinyoung nhà chúng ta từ nhỏ đã thích  t/b nhà hai cậu, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.” Mẹ Park không chút khách khí ở trước mặt ông bà thông gia đề nghị, muốn con trai mình lừa con gái nhà người ta ra ngoài ở chung.

“Jinyoung đồng ý không?” Mẹ Kim trầm tư một lát, hỏi.

“Yên tâm, chắc chắn đồng ý!” Mẹ Park vỗ ngực đảm bảo, không muốn cũng phải đồng ý, hừ hừ!

“Vậy cứ làm như vậy đi, nói với Jinyoung, để cho nó nghĩ biện pháp thuyết phục t/b dọn ra ngoài ở. Chúng ta rất nhanh có thể bồng cháu rồi.” Mẹ Kim dùng sức gật đầu, đồng ý ý kiến của bọn họ.

“Về sau chúng ta chính là sui gia rồi, ha ha.” Mẹ Park cầm tay chị em tốt của mình, cười không khép miệng được.

Hai người đàn ông bị gạt sang một bên, bốn mắt nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ, ai, ai kêu vợ bọn họ như thế này, chỉ có thể uất ức tụi nhỏ thôi!

Buổi tối, sau khi Jinyoung trở lại liền bị lời nói của cha mẹ doạ sợ, nhưng mà, anh rất nhanh khôi phục tỉnh táo, theo thói quen đưa tay đẩy mắt kính trên mũi.

“Mẹ, mọi người nhất định phải làm vậy sao? Cha Kim cùng mẹ Kim cũng đồng ý rồi sao?” Âm thanh nhàn nhạt nghe không ra ý tứ gì.

“Đồng ý, bọn họ cũng giơ tay đồng ý!” Mẹ Park đảm bảo với con trai.

Jinyoung nhìn bộ dáng của mẹ sợ mình không tin, cũng biết chỉ có mẹ cùng mẹ Kim đồng ý thôi.

“Cha, ý của cha thế nào?” Jinyounghỏi ý tứ của người trụ cột trong nhà.

“Con nói đi.” Cha Park bất đắc dĩ trừng con trai, ông có quyền lợi phản đối sao? Trụ cột chân chính trong nhà bọn họ chính là người ngồi bên cạnh ông đây.

Anh biết. . . Jinyoung không tiếp tục hỏi nữa, nhưng chuyện này cũng được, gần đây công việc của anh quá bận rộn, mới không có thời gian cùng “bạn gái” mới nhậm chức trao dồi tình cảm, cha mẹ hai nhà cùng nháo loạn đúng là nhắc nhở anh, chủ ý này thật tốt.

“Được, chuyện này con sẽ thực hiện, nhưng con có một yêu cầu.” Tròng mắt đen của Jinyoung chợt loé, giảo hoạt nhìn cha mẹ mình.

“Yêu cầu gì?” Mẹ Park không hiểu hỏi.

“Dọn ra ngoài phòng sẽ do con tự tìm, hơn nữa nếu không được sự đồng ý của con, không được đi tìm chúng con.” Jinyoung cũng không muốn thỉnh thoảng lại có người làm kỳ đà cản mũi, nhiễu loạn kế hoạch lấy vợ của anh.

“Cái gì, mẹ là mẹ con!” Mẹ Park bất mãn kêu lớn, không cho bà tìm vậy có gì mà chơi?

“Mẹ, nếu như muốn con dọn ra ngoài, phải đồng ý yêu cầu của con, không thì thôi.”

“Vậy... được rồi. Nhưng mà, chúng ta có thể thấy mặt hai con chứ?”Mẹ Park bất đắc dĩ thoả hiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro