9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con trai dọn ra ngoài ở, t/b cũng dọn đi, vậy còn cái gì vui để bà chơi? Lần này, ngược lại là bà đau khổ, chủ ý của mình, bây giờ lại làm hại mình.

“Chúng con mỗi tuần đều sẽ về nhà ăn cơm với mọi người.” Jinyoung tỉnh táo nói với mẹ mình.

“Con trai, con đã sớm muốn dọn ra ngoài phải không?” Mẹ Park rất khó để không nghi ngờ con trai đầy bụng mưu kế của mình.

“Không có, con còn muốn cám ơn mẹ, là mẹ chỉ dạy cho con một ý kiến hay.” Khoé miệng Jinyoung khẽ giơ lên, vẻ mặt vui vẻ nói.

Mẹ Park liếc con trai một cái, đây là con cái gì đây, luôn lấy tâm cơ ra đùa giỡn mẹ mình, thật là không đáng yêu!

Jinyoung khó có dịp ăn cơm với t/b, không phải anh hẹp hòi, mà là anh không có thời gian, cô gái đó luôn không rãnh, đợi đến lúc cô rãnh, chính là anh bận rộn, cho nên nhiều năm qua, thời gian bọn họ ở chung thật sự rất ít, mỗi lần đều là t/b chạy tới tìm anh mượn tiền, xong chuyện lại biến mất không thấy bóng dáng.

Cha mẹ hai nhà nghĩ ra biện pháp này, mặc dù không giống với cha mẹ nhà khác, nhưng nói tóm lại, anh rất thích cách làm này.

Chỉ là, anh vui lòng, cũng không có nghĩa cô bé kia sẽ nguyện ý, anh rất hiểu cô, cô nhất định sẽ mắng bọn họ điên rồi.

“Mọi người điên rồi sao? Em nghe lầm sao?” Biểu hiện của nữ chính bên này thật là giống như Jinyoung dự đoán, trừng to mắt mắng anh.

“Không có, em không có nghe lầm.” Jinyoung bình tĩnh, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.

“Này, tại sao lại như vậy?” Rất may mắn là cơm nước xong anh mới nói chuyện này, bằng không cô sẽ giận đến ăn mất ngon.

“Là ý của cha mẹ em với cha mẹ anh phải không?”

“Ừ.” Jinyoung khẽ gật đầu, không nói ra mình cũng đồng ý với ý kiến của bọn họ.

“Điên rồi sao? Ba mẹ em đang nghĩ gì vậy, em không phải là con ruột của họ hả? Lại đem em đưa vào miệng cọp, làm cái gì vậy?” T/b tức giận đến không suy nghĩ, quên rằng con cọp trong miệng mình chính là người đàn ông ngồi đối diện.

Nụ cười của anh trong nháy mắt trở nên thâm trầm, đường cong khoé miệng cũng biến thành lớn hơn, tròng mắt đen cách tròng kính nhìn chằm chằm t/b, đột nhiên bị nhìn chằm chằm, t/b mới phát hiện lời mình vừa nói.

“Ha ha, em chỉ là ví dụ, ví dụ.” Chột dạ cười gượng hai tiếng, tranh thủ thời gian giải thích.

“Không sao cả, nói anh là miệng cọp cũng không sai.” Câu nói của Jinyoung có ý khác, nhưng người thiếu đầu óc như t/b đương nhiên nghe không hiểu.

“Ý anh là sao?” Nói anh là miệng cọp, anh cũng đồng ý là sao?

“Chuyện này, nói với em cũng vô ích.” Jinyoung đem chủ đề chuyển về đúng đề tài.

“Hay là em cho rằng, em có thể thay đổi suy nghĩ của cha mẹ, thuyết phục họ buông tha chuyện này?”

Hai câu nói ngắn ngủi, lập tức làm miệng t/b ngậm lại, nói không ra nửa chữ phản bác. Jinyoung thấy thế, khẽ mỉm cười, giống như bộ dáng dụ dỗ người khác, rất là mị hoặc.

"Kim t/b, dọn ra ngoài có rất nhiều điều tốt, chẳng lẽ em chưa nghĩ đến sao?” Từng chữ từ trong miệng anh nói ta, dụ hoặc mười phần.

“Chẳng lẽ em muốn ở nhà, bị cha mẹ quan sát chúng ta sao?”

Lời nói của Jinyoung lập tức nhắc nhở t/b, quan hệ của bọn họ là tạm thời, là giả, nếu như ở nhà, không chừng sẽ bị phát hiện, đến lúc đó liền xong đời, cô nhất định sẽ bị lột da.

Vừa nghĩ tới tính tình nóng nảy của mẹ mình, t/b không khỏi rùng mình một cái, đưa tay chà xát da gà nổi lên.

“Jinyoungie, vậy làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao? Dọn ra ngoài ở. Hay là em sợ ở cùng anh, lo lắng sẽ xảy ra chuyện không nên xảy ra?” Jinyoung cười đến cực kì dịu dàng, gương mặt vô hại.

“Anh... nói bậy gì đó, em đâu có sợ, đâu có lo lắng?” T/b chột dạ la lớn, nhưng gương mặt lại không tự chủ được đỏ lên.

Jinyoung đáng ghét, thế nhưng nói chuyện lại mập mờ như vậy, làm cho cô tim đập nhanh lại đỏ mặt!

“Nếu như vậy, còn vấn đề gì?” Jinyoung tiếp tục duy trì nụ cười.

“Nhưng...” T/b cảm giác có chỗ là lạ, nhưng không nghĩ ra chỗ nào.

Thấy cô vẫn do dự không quyết đoán, Jinyoung không thể làm gì khác là xuất ra đòn sát thủ.

“Nếu em dọn ra ngoài ở với anh, vậy anh liền xoá bỏ món tiền lần trước em mượn, như thế nào?”

Dụ dỗ, tuyệt đối là dụ dỗ!

“Đây là anh nói, đồng ý!” Chỉ sợ anh đổi ý, giọng nói của t/b đặc biệt lớn.

Thật là nghèo còn bị ức hiếp! Ai kêu cô lỡ sa vào rồi, không có quyền đàm phán, cuộc sống sau này, cô khẳng định còn tìm anh mượn tiền, cho nên có thể thiếu ít chút nào hay chút đó.

“Thật mừng khi chúng ta có chung ý kiến. Chờ anh tìm được phòng sẽ tìm em, em chỉ cần chờ anh thông báo là được rồi.” Jinyoung lạnh nhạt nói.

“Hừ, biết.” T/b tức giận hướng anh làm bộ mặt quỷ, người này luôn bày ra bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, biết trước, thấy trước, nhìn được tương lai, thật làm cho người ta khó chịu.

Jinyoung giống như không nhìn thấy bộ mặt giả quỷ ngây thơ của cô, vươn tay ở trên mái tóc mềm mại của cô khẽ xoa mấy cái, giống như trấn an con chó nhỏ, cất dấu sau tròng kính là cưng chiều cùng thâm tình không muốn ai biết.

Kế hoạch của Jinyoung đã hoàn thành, nửa tháng sau liền tìm được phòng ốc thích hợp, nhanh chóng giúp t/b dọn dẹp hành lý, trực tiếp vào nhà ở, căn nhà này có ba phòng đã trang trí xong, đối với bọn họ mà nói là dư dả.

“Jinyoung, anh chẳng phải là quá nhanh sao?” T/b không khỏi oán trách anh như thế nào nhanh như vậy đã tìm được phòng, bây giờ giá phòng không cao sao, anh không cần suy nghĩ kĩ sao?

”Nhanh đem hành lý đi sắp xếp."Jinyoung mỉm cười, làm sao anh không biết tâm tư của cô.

“Tuân lệnh!” T/b bày ra bộ dáng khoe mẽ với anh, sau đó kéo hành lý của mình đi vào một phòng trống.

Cô nhìn một vòng quanh phòng, cảm giác không tệ, chỉ cần nghĩ đến sau này có thể thoát khỏi người mẹ hung dữ của mình, cô liền không nín cười được.

“Ha, quá tuyệt vời.” Thả mình xuống giường nệm mềm mại, cô hoàn toàn quên mất mấy phút trước mình còn oán trách anh tìm được phòng quá nhanh.

“T/b, nếu không nhanh sắp xếp hành lý, anh sẽ không đợi em, anh sẽ tự đi ra ngoài ăn cơm.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng của Jinyoung, nhắc nhở cô vì là ngày đầu tiên nên phải ra ngoài ăn tối, nếu không cô đói bụng là chắc rồi.

“Thật mất hứng. Biết rồi, tới ngay.” Cô nhỏ giọng nỉ non, từ trên giường bò dậy la hét với người bên ngoài.

Một lát sau, t/b từ trong phòng chạy ra.

“Chỉ biết thúc giục người khác!”

“Có đi hay không?” Jinyoung đã ăn mặt chỉnh tề đứng trước cửa, bình tĩnh nói.

“Tới rồi tới rồi, chẳng phải là tới rồi sao? Jinyoung đáng ghét, luôn đối xử không tốt với người ta.” T/b cầm giày vội vàng đi về phía anh, vừa mang giày, vừa ở đó lẩm bẩm.

“Còn không đi?” Jinyoung mở cửa, cũng không quay đầu lại nói.

“Xong rồi.” T/b không cam lòng trừng mắt nhìn anh một cái, đóng cửa lại, đi theo anh vào thang máy.

"Jinyoung, ăn mừng chúng ta ngày đầu tiên chuyển nhà, chúng ta ăn nhiều một chút được không?” Tròng mắt t/b loé sáng, nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Em trả tiền?” Khoé miệng Jinyoung không lộ ra dấu vết nói.

“Anh là người có tiền, không thể keo kiệt như vậy. Nên chơi liền chơi, nên ăn liền ăn, đến chết cũng không thể mang tiền theo, anh kiếm tiền không sài, vậy kiếm làm gì?” T/b bày ra bộ dáng nghiêm túc.

“Anh kiếm tiền cho vợ tương lai của anh, em là ai?” Jinyoung cười nhạt nói.

“Jinyoung, ý của anh là về sau tiền anh kiếm được đều cho vợ anh đúng không?” T/b nhất thời cứng họng, cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ có suy nghĩ này.

“Không được sao?”

Chẳng biết tại sao, t/b chỉ cần nghĩ đến sau này có một người phụ nữ có thể quang minh chính đại sài tiền của anh, mà không cần trả, trong lòng lại có chút chua xót.

"Thiên vị quá đó. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng được xem là thanh mai trúc mã, sao không thấy anh đối với em hào phóng như vậy.” T/b bĩu môi buồn bã nói.

Jinyoung nhịn cười, trong đâu cô rốt cuộc đựng những thứ gì, nếu anh đối với cô không phải hào phóng thì chắc cả cuộc đời này không có ai hơn anh, từ nhỏ đến lớn, tiền của anh đều là cô vô tư sử dụng, cô muốn cái gì, anh đều không nói hai lời liền cho cô.

“Vậy được rồi, em muốn ăn cái gì, anh mời được chưa?” Jinyoung anh thích cưng chiều cô như vậy.

“Anh nói cái gì?” T/b cười đến tặc tặc, giống như muốn chiếm tiện nghi của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro