[17+][Markbam] DẠ TIỆC: BOLD (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠ TIỆC: BOLD (hạ)

Tác giả: Lordane

Nguồn: http://lordane913.lofter.com/post/1f596102_12dfc393f

CP: #Markbam

Phối diễn: Jaebum, Jinyoung, Yugyeom, Youngjae, Jackson

Edit: #JackyMonie

Thể loại: hiện đại, OCC, AU, giả nữ (Bam Bam), 17+, OE

---------------------------

"Không phải có người chỉ huy của cậu ở đấy sao?"

Đoàn Nghi Ân quơ quơ cái tai nghe trên tay vẫn còn phát ra tiếng nói cô độc.

Bam Bam bội phục tính cách lanh lợi của Đoàn Nghi Ân, thiếu chút nữa cậu cho rằng đối phương nhìn thấu mình rồi. Cho dù cậu là lính đánh thuê chuyên nghiệp nhưng cũng biết không ít cách tháo bỏ máy móc, nhưng phần lớn vẫn cần đến Thôi Vinh Tể điều khiển máy móc ở tầm xa.

"Cậu muốn liên lạc với người chỉ huy, có thể liên lạc với tôi." Đoàn Nghi Ân giơ đầu ngón tay gõ vào vị trí máy truyền tin sau tai.

"Nếu cậu ta có thể chịu được âm lượng của ông anh này." Bam Bam vui vẻ đồng ý, cho một chú ý công việc duy nhất là báo động phá hư màng nhĩ.

Lúc hai người lui về cầu thang, em trai nhỏ của Đoàn Nghi Ân tìm đến. Là một người cao lớn da trắng mũi cao, tóc nhuộm màu vàng có độ sáng khác nhau, làm Bam Bam suýt nhìn nhầm cậu thành con lai.

"Tháo tia hồng ngoại lại là việc tốn sức." Nghe chỉ thị của Đoàn Nghi Ân xong, Lông Vàng to xác(*) không chân chó như những em trai khác, ngược lại có chút bất mãn, "Lúc đầu không phải nói em chỉ cần hấp dẫn hỏa lực sao?"

(*) Lông Vàng to xác: gốc là Đại Kim Lông (大金毛), vì bạn Khiêm to xác và nhuộm đầu vàng, trên thực thế bạn nhỏ cũng được sánh với chó lớn lông vàng mà ^^

Có lẽ nắm rõ tính tình nhóc thủ hạ của mình, Bam Bam không chờ bao lâu, Đoàn Nghi Ân dùng thứ gì đó lấy "ly" làm đơn vị đo lường trả giá thành công với Lông Vàng to xác, khiến đối phương sảng khoái cầm tai nghe của mình lao tới nhiệm vụ mới.

Bam Bam nhìn em trai nhỏ lập tức đi đến cầu thang, đồng thời cậu bị âm thanh bùng nổ trong tai nghe dọa cho rụt cổ theo bản năng, đồng thời cười trên nỗi đau của người khác, có chút hiếu kỳ hỏi, "Anh hứa cho cậu ta cái gì? Rượu?"

"Rượu?" Đoàn Nghi Ân chớp mắt một hồi, mới hiểu ra ý Bam Bam nói điều kiện mình đưa ra cho Kim Hữu Khiêm, "Không không, tôi chỉ hứa, sẽ mua sữa lắc chocolate cho nó thôi."

Người trong giới xã hội đen chính cống trong tâm khảm của Bam Bam vì Lông Vàng to xác mà biến thành bộ dạng gì tạm thời không nói đến, lúc này mấu chốt là hai người phải tránh mục tiêu lão Phác đang tiến lên tầng ba nơi chuyên dành cho mấy tên đứng đầu tìm vui, không thể tránh được, Đoàn Nghi Ân áp mặt đến, kéo Bam Bam đi thẳng đến cánh cửa duy nhất ở tầng ba không chút trở ngại.

Căn phòng lớn này khoảng bảy tám phòng lớn nhỏ ở tầng hai gộp lại, đẩy cửa ra mùi hôi thối của dịch thể đậm đà xông vào mũi. Trên đất trải thảm nhung lông dê, trong phòng không có ánh đèn nhức mắt, chỉ có một disco ball treo ở giữa trần nhà mang tính tượng trưng, cũng không có người hát, chỉ có máy karaoke phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn lóe lên chiếu vào các góc tối mỗi người da thịt trần trụi chồng lên một người, còn có hơi ấm của người.

"Ewwwww..." Bam Bam chán ghét bịt mũi mình, mắt mũi má nhăn dồn lại một chỗ, "Nơi này là lò mổ thịt à, từng đống thịt người chất lên nhau, rốt cuộc bọn họ lấy ham muốn đâu ra vậy chứ."

Đoàn Nghi Ân nghe vậy không khỏi bật cười, cũng may bên trong phòng không có mấy người tinh thần tỉnh táo, không ai chú ý tới hai người họ. Mùi cháy trong không khí làm người ta muốn nôn cũng đã kiểm chứng điều này.

Nhưng lão Phác không giống vậy, lão sẽ không đụng hàng độc, sợ rằng trong không gian này chỉ có mình lão duy trì được tỉnh táo.

Lão Đoàn đương gia dạy dỗ chó tốt, dù hôm nay đã là lão sói hung ác, quy tắc không đụng "thuốc" làm ăn đã sớm tùy ý phá vỡ, lão vẫn còn nhớ lão Đoàn đương gia răn dạy chuyện xấu khi dính độc... Trong mắt Đoàn Nghi Ân mang chút ý mỉa mai, rất nhanh tìm được lão Phác ngồi dựa lên ghế salon ngay dưới disco ball để mấy em hầu hạ mình.

Bam Bam men theo tầm mắt Đoàn Nghi Ân cũng nhìn thấy mục tiêu, "Anh định giải quyết lão thế nào?"

"Để mục tiêu mất ý thức, chắc cậu hiểu kỹ xảo này?"

"Chỉ cần có cơ hội đến gần." Bam Bam ám chỉ đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ Đoàn Nghi Ân, nơi đó giấu động mạch chủ.

"Cơ hội giao cho tôi." Đoàn Nghi Ân nói ngắn gọn bên tai Bam Bam, anh chợt bắt lấy tay cậu, đẩy cậu lên ghế salon ở khu vực trung tâm trong phòng.

Đột nhiên có "cô gái" ngã lên ghế salon dẫn đến sự chú ý, bao gồm cả ba kẻ đứng đầu có tư cách ngồi ở ghế salon dài chính giữa cùng mấy người xung quanh. Chỉ là nhìn thấy Đoàn Nghi Ân theo sát phía sau, thì hiểu ý gật đầu với anh một cái, lão Phác ôm mấy em trẻ tuổi, cũng có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người mấy lần.

"Tiểu Đoàn, cậu đang..." Không biết ai hỏi câu này.

Đoàn Nghi Ân chậm nửa nhịp cười nói, "Làm phiền nhã hứng của các vị, dưới lầu không còn phòng..."

Bam Bam gần như chỉ cho phép anh nói đến mức có thể nghe hiểu, nhìn đúng thời cơ đưa tay nắm vạt áo Đoàn Nghi Ân, lôi kéo làm anh lảo đảo một cái, một tay đè lưng ghế salon sau ót Bam Bam, đầu gối quỳ đè lên đầu nệm, tạo thành tư thế giam cầm người dưới thân mình.

"Thời cơ vừa đúng." Đoàn Nghi Ân nói đủ cho hai người nghe. Vô cùng biết ơn đối phương nhanh tay lẹ mắt giúp anh cắt đề tài.

"Không cần cảm ơn."

Tiếng hai người nói chuyện dễ bị tiếng dâm mỹ của mọi người xung quanh che đi.

"Bây giờ làm gì?" Bam Bam cố ý giữ đầu Đoàn Nghi Ân để người ngoài không thấy mặt anh, ngược lại mình ở phía đối diện để lộ mặt, đôi mắt nheo lại không chút kiêng dè nhìn thẳng đám người lão Phác đang nhìn về phía mình, nâng cằm tiến đến gần tai Đoàn Nghi Ân, chậm chạp nói từng câu từng chữ "Nói lời tán tỉnh".

"Lại phải diễn xuất sao?"

Đoàn Nghi Ân thấp giọng cười hai tiếng, cho dù không thấy mặt, cũng có thể nhìn ra được cơ thể anh đang khẽ run vì cười. "Tay đặt trên người rồi... tôi nghĩ cái này không cần diễn?"

Anh nghiêng đầu, hôn lên môi đối phương, "Nhưng em phải chủ động một chút, bảo bối."

Ở góc độ của Bam Bam không thể thấy rõ những cái nhíu mày của người khác, mơ hồ đoán được dụng ý của đối phương, vào nơi tìm vui cũng không thể làm chút chuyện vui, nhất định phải tỏ ra không ăn ý.

Không nói lời thừa, cậu đưa tay bám lấy cổ Đoàn Nghi Ân, đặt môi mình lên môi đối phương, nhưng chưa gì cậu đã có phản ứng, đưa một hàng răng trắng đến, nửa nhẹ nửa nặng cắn môi dưới mềm mại của Đoàn Nghi Ân.

"Sh..." Đoàn Nghi Ân cố ý làm như bị đau, vỗ lên hông cậu một cái, đặt môi mình lên môi đối phương, Bam Bam lập tức bật cười tránh đi, vô tình hay cố ý kéo Đoàn Nghi Ân đang không vững trọng tâm ngồi lên ghế salon, bản thân cậu thì ngược lại ngồi trước mặt người đàn ông kia.

"Có phải như vậy rất tự nhiên không?" Bam Bam cúi đầu xuống, mái tóc dài tự nhiên rũ xuống mặt hai người cũng bảy tám phần che đi khe hở giữa cả hai. Cậu có thể cảm nhận được có không ít ánh mắt còn đang dừng trên người bọn họ, Đoàn Nghi Ân muốn tỏ vẻ thân thiết để đánh lừa phán đoán của những người khác, cũng chính là để Bam Bam nghĩ ra kế sách hay nhất.

Nếu Đoàn Nghi Ân nói giao cho anh tạo cơ hội, Bam Bam không phí quá nhiều sức, dứt khoát giống như lần trước hôn môi anh đẹp trai nhị đương gia trước mặt, hai tay cũng không rảnh rỗi, một thân rắn chắc trong lớp áo khoác của Đoàn Nghi Ân, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh sờ mó bắp thịt rắn chắc.

Trao đổi cái hôn vô cùng nóng bỏng, hai tay Đoàn Nghi Ân cũng không quên vuốt ve bờ ngực và cái hông gầy nhỏ của Bam Bam, cái mông nhỏ được quần tây kiểu nữ màu đỏ ôm gọn.

Bam Bam đáp lễ liếm cục xương ở yết hầu của Đoàn Nghi Ân, dứt khoát lột áo khoác anh ra, còn mở nút áo sơ mi ở dưới, nhìn qua đã thấy thập phần không kiềm nổi.

"Bây giờ tôi là đàn bà?"

Cậu đang ám chỉ Đoàn Nghi Ân không thể làm lộ phần hạ thân của cậu, nhưng lời nói lại không hợp với phần hạ thân đã nổi lên phản ứng kỳ lạ.

Bam Bam có bao nhiêu lá gan phóng túng vẫn đủ hiểu biết. Hơi thở không kiềm được tăng lên, Đoàn Nghi Ân bị khiêu khích cho nổi giận, chân mày xinh đẹp nhíu lại, cánh tay dùng sức siết chặt eo Bam Bam, để ngực cậu hoàn toàn dán chặt vào mình, không cách nào làm loạn, nhưng lửa khô không có chỗ phát tiết chỉ có thể cắn mút cái miệng nhỏ của người kia để trả thù lại.

Nhưng dường như sau khi hai người bị đối phương cởi áo khoác, cảm giác bắp thịt tiếp xúc chỉ cách hai lớp áo mỏng quá chân thật, so với tư thế trước cảm giác còn đòi mạng hơn. Đến mức này, biết rõ chuyện xấu dễ làm, Bam Bam và Đoàn Nghi Ân không dám lộn xộn nữa, giả bộ vuốt ve cũng dừng lại.

Ngoại trừ hôn môi cái gì cũng không làm được, ngay cả trong mũi cũng ngập hơi thở của đối phương, tố chất cơ thể của Bam Bam tuyệt đối không kém, nhưng cũng dần dần cảm thấy thiếu dưỡng khí. Cậu mơ màng suy nghĩ nếu lúc này Thôi Vinh Tể cùng Lông Vàng to xác làm xong nhiệm vụ tầng bốn, vậy lúc này có thể thấy hai người làm gì không... thật sự có lỗi với ông anh trai thẳng kia.

Hai tay giữ mặt Bam Bam, dường như đôi môi không ngừng dây dưa cuối cùng đã rời đi, hơi thở của Đoàn Nghi Ân cũng bất ổn, một bên ổn định huyết dịch đang dâng trào của mình, một bên dùng ngón tay lau sạch nước bọt dính ở khóe miệng Bam Bam: "... Nói chút gì dễ nghe xem."

Bam Bam lập tức tỉnh táo, đôi mắt nheo lại ẩn hiện chút nguy hiểm, đôi ngươi xanh xám nhạt trong đáy mắt còn mờ mịt sắc dục nổi lên tia giảo hoạt.

"Muốn... loại dễ nghe thế nào?"

"Trên người lão kia không có hàng..." Đoàn Nghi Ân liếc lão Phác cách đó không xa, giọng khó lường, "Cái gì cũng được."

"Ha..." Bam Bam nhếch môi, cậu khẽ rên một tiếng thật dài, tiếng vang đầy lộ liễu trong không gian ngược lại coi như là hoàn mỹ, "Nhị đương gia anh thật... thật đẹp trai..."

Đoàn Nghi Ân suýt nữa không nhịn được mà bật cười. Anh vội rũ mái xuống che kín gương mặt, "Được rồi, đừng nói nữa."

Liếc thấy ánh mắt dò xét của lão Phác tia đến, mà lần này anh không làm bộ không nhìn thấy, ngược lại tia thẳng tầm mắt đến.

Đoàn Nghi Ân hoàn toàn ném đi lớp ngụy trang đần độn, nhếch mày cười... bất luận là người đàn ông nào cũng không nhịn được loại khiêu khích này, anh thờ ơ hôn lên cần cổ thon dài của người trên thân, chạy dọc đến bên tai nhạy cảm của người kia, ánh mắt giống như biểu thị công khai đánh dấu lãnh thổ. Thấy lão Phác nhanh chóng đẩy oanh yến xung quanh đứng dậy, Đoàn Nghi Ân mấp máy môi không dễ nhận ra, "Cơ hội đến rồi, chuẩn bị xong."

Bam Bam liếc thấy vẻ mặt của Đoàn Nghi Ân có thể đoán được tình hình... anh đang dồn sức chọc giận lão Phác. Vẻ mặt khiêu khích như vậy người trong Kình Đầu đều nhận ra được, tuyệt đối không phải là Đoàn nhị đương gia hướng nội ngu ngốc. Ngay cả nhiều năm khổ tâm kinh doanh đi ra ngoài bộ mặt kia cũng bỏ đi, Bam Bam biết Đoàn Nghi Ân đã dốc toàn sức, nên mình cũng chỉ được thành công.

Trong đầu lập tức thoáng qua những thứ này, cậu ở trên đùi Đoàn Nghi Ân bị lão Phác túm lấy cánh tay.

"A, đại đương gia...!" Bam Bam giả vờ kinh ngạc, giảm lực thuận theo tựa sát người đàn ông trung niên cường tráng, đứng dậy chớp mắt còn cảm thấy hai tay Đoàn Nghi Ân đè ở hông mình bất đắc dĩ tăng thêm lực, nhưng rất nhanh đã thả ra.

"Cô gái này bác muốn, ngại quá, tiểu Đoàn." Lão Phác nhìn sơ qua khá thỏa mãn với vẻ nhu thuận của Bam Bam, lão già bị khơi mào lửa ghen cháy sạch mặt mũi, hiếm thấy lão quên thay bộ dạng từ ái của trưởng bối, cướp đi mục tiêu khoái cảm của người anh tuấn trẻ tuổi hơn mình khiến lão mất đi phần lớn lý trí.

"Cô gái" bên cạnh sờ vai cũng không thấy lão phòng bị, chỉ nghe chất giọng mềm nhũn không phân biệt được nam nữ ở bên tai mình vang lên, "Đại đương gia, ngồi nha, chúng ta chơi với nhau?"

Giây kế tiếp đầu ngón tay thon dài đặt bên cổ lão Phác, ngón tay chuẩn xác tìm đến động mạch cổ, ba ngón tay ấn vào, trong nháy mắt phần lớn máu bị cản lại tạo lực ép, ngay cả phát ra tiếng tức giận lão Phác cũng chưa phát ra, não thiếu dưỡng khí khiến lão lập tức rơi vào trạng thái sốc.

Đoàn Nghi Ân lập tức tiếp lấy người đàn ông mềm nhũn ngã xuống, cùng Bam Bam trưng ra dáng vẻ hầu hạ lão đại ngồi lên ghế salon, đảo mắt chắc chắn không ai chú ý đến bên này, mới làm như vô sự để lão Phác ngồi xuống trước.

Bam Bam leo lên người đàn ông đã mất ý thức làm việc, lúc ấy còn bị Đoàn Nghi Ân bất mãn ngăn lại. Nhưng muốn thuận lợi đào được cầu mắt thì phải xem như đang làm "chuyện tốt", quả thật chỉ có cái tư thế này mới làm được.

Thấy Đoàn Nghi Ân không còn kiên nhẫn nữa, Bam Bam nhanh chóng tháo cái máy nhỏ màu đen trên cổ, không chút khách khí mở mí mắt của lão Phác bắt đầu quét.

Toàn bộ quá trình không quá lâu, nhưng rõ ràng Bam Bam cảm thấy như một năm, bắp thịt toàn thân căng thẳng tiến vào trạng thái chiến đấu, ngũ giác hoàn toàn tập trung vào tình hình hiện tại, vẻ mặt lưỡi dao liếm máu của kính đánh thuê cuối cùng không khống chế được mà hiện ra. Cậu phải đảm bảo một khi phát sinh sự cố, mình lập tức phản ứng mau hơn tất cả mọi người.

Cũng may tiếng động đồi trụy quanh mình vẫn như cũ, không xuất hiện bất kỳ uy hiếp nào. Toàn bộ quá trình Bam Bam chăm chú đào được thông tin tròng đen ở hai mắt của lão Phác xong mới khẽ thở nhẹ một hơi, cất "mặt dây chuyền nhỏ" bằng thủy tinh cất ở phía dưới choker.

Nhưng cậu không phát hiện ra trong giây phút này Đoàn Nghi Ân yên tĩnh lạ thường. Bam Bam nâng mặt định bàn với đối phương bước tiếp theo làm gì, lại thấy Đoàn Nghi Ân bất ngờ đưa tay vào bên sườn trong áo khoác của mình, mò tới rút con dao nhỏ quân dụng Bam Bam giấu trong áo.

Ngay sau đó trở tay, lưỡi dao đâm thẳng lên cổ lão Phác đang không còn sức chống trả.

"Đừng...!" Bam Bam thấp giọng kêu lên, lập tức đè tay Đoàn Nghi Ân lại, nhưng cậu không dám dùng sức, Bam Bam biết rõ đao của mình rất sắc, sợ ngăn không được lại thêm củi thêm lửa.

Đoàn Nghi Ân cúi đầu, mái tóc màu vàng rũ xuống che đi phần mắt, Bam Bam chỉ có thể thấy anh mím chặt môi đồng thời vì cắn chặt răng mà cằm căng lên, hơi thở vì nhịp tim tăng cao mà trở nên nặng nề. Tay cầm dao cũng đang run rẩy, thậm chí đè trên cổ lão Phác tạo ra một đường máu không rõ. Cậu dám đánh cược tuyệt đối không phải vì sợ hãi.

"... Không cần buộc tội, bây giờ tôi có thể giết lão họ Phác này." Đoàn Nghi Ân nói từng chữ một, nặn từng tiếng qua kẽ răng dường như muốn nghiền nát răng.

"Quả thật bây giờ anh có thể giết lão, nhưng không an toàn lắm, lượng máu ở động mạch cổ lớn không qua mấy giây sẽ bị phát hiện, trên người anh cũng sẽ dính máu, bên ngoài nhiều vệ sĩ như vậy, súng đạn sẵn sàng, hai chúng ta, chỉ có một khẩu súng, tôi không gánh nổi anh đâu." Đầu Bam Bam xoay chuyển, tốc độ nói cực nhanh.

Đoàn Nghi Ân chờ ngày này quá lâu rồi, thậm chí giờ phút này trong đầu cũng chỉ có ý nghĩ giơ tay đâm xuống là có thể kết thúc tất cả. Anh chậm rãi ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bam Bam, "Không cần bảo vệ tôi, chỉ cần lão chết, tôi thế nào cũng được."

"Đương nhiên là có vấn đề!" Bam Bam đột nhiên siết chặt tay cầm dao của Đoàn Nghi Ân, "Tôi có vấn đề, tôi không muốn anh có chuyện."

Đoàn Nghi Ân kinh ngạc, vẻ mặt hận thù hơi giãn ra.

Tuyệt đối Bam Bam không phải là người có lòng đồng cảm, nhưng đau khổ trong đôi mắt đen nhánh của Đoàn Nghi Ân cậu lại có thể chân thật cảm nhận được. Còn nhỏ tuổi ăn nhờ ở đậu thì phải giả dạng một người không phải chính mình, loại cảm giác tương tự tuổi thơ này chỉ sợ cậu là người hiểu nhất trên thế giới này, tất nhiên, cũng là người thoát khỏi đấy.

"Anh, bây giờ không thể làm bẩn tay anh, bắt anh mạng đổi mạng với lão không đáng, cũng không thể để lão hồ đồ chết thoải mái như vậy. Giết lão kết quả cũng không tốt lên, anh cũng sẽ bị cảnh sát truy cứu trách nhiệm." Đưa tay còn lại nắm lấy tay Đoàn Nghi Ân, Bam Bam chậm rãi trấn an, "Anh nhìn em, em bảo đảm với anh sẽ để lão chết rất thảm, giao lão cho em, em sẽ để lão thấy mình mất đi thứ lão thích nhất, tất cả tài sản và quyền lợi, để lão thấy anh sống tốt hơn ai khác, sau đó mới để lão chết."

"Thật?" Vì lời của cậu, trong mắt người đàn ông nhất thời mơ hồ, thậm chí giọng nói có chút ngây ngẩn do dự hỏi.

Bam Bam nghiêm túc gật đầu, nhẹ nhàng gỡ lấy năm ngón tay buông lỏng của Đoàn Nghi Ân, cầm lấy con dao quân dụng, cất lại vào vỏ dao trong áo khoác. Tầm mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi cơ thể Đoàn Nghi Ân dần thả lỏng, Bam Bam nở nụ cười trấn an với anh, tiến đến hôn một cái lên gò má hao gầy.

"Anh tin em." Đoàn Nghi Ân nhẹ giọng nói.

"Em cũng tin anh."

Bam Bam chớp mắt mấy cái, sờ thiết bị nhỏ nằm yên ổn ở giữa xương quai xanh, "Nên đưa Phật về phương Tây, để chúng ta hoàn tất hợp tác lần này chứ?"

Vì vậy các vị khách đang say mê giao hợp thể xác rất nhanh nghe được tiếng kêu từ khu vực ghế salon...

"Trời ạ, đại đương gia Phác té xỉu rồi, hình như thiếu dưỡng khí! Mau gọi người!"

Trong lúc nhất thời người xem náo nhiệt cùng mấy người chơi thuốc thần chí không tỉnh táo loạn thành một nồi cháo, Bam Bam và Đoàn Nghi Ân nhân cơ hội đi theo đám người mở cửa hóng mát lẩn ra ngoài, chờ vệ sĩ được gọi đến một căn phòng duy nhất, mới hiên ngang đến cầu thang nối tầng ba tầng bốn kết nối với em trai Lông Vàng to xác của Đoàn Nghi Ân.

Tai nghe giống như sinh ra ràng buộc khó hiểu với cậu, cậu em trai đeo thậm chí không nhớ phải trả lại cho Bam bam, kỳ lạ là ông anh nắm tai nghe trong tay kia cũng không nhớ ra việc nhắc nhở Lông Vàng to xác trả tai nghe lại cho mình, Bam Bam đưa nhìn anh rời đi không khỏi nheo mắt một cái... sợ là ông anh này có vấn đề.

          

                      

Quả nhiên một tia hồng ngoại ở tầng bốn cũng không sót một cái, toàn bộ đều được tháo bỏ, mật mã cửa phòng, két sắt đều đã bị Lông Vàng to xác và Thôi Vinh Tể liên thủ phá vỡ, camera giám sát đều nằm trong lòng bàn tay của Thôi Vinh Tể, hai người mở két sắt dễ dàng hơn so với tưởng tượng.

Trong ngăn kéo lớn như vậy chỉ có một quyển sổ ghi chép nhỏ, nhìn qua hơi cũ, góc bên có nhiều hư hại. Nếu không phải Đoàn Nghi Ân gật đầu khẳng định, Bam Bam khó có thể tin được mấy đồng tiền có thể mua được quyển sổ nhỏ giản dị chứa bao nhiêu tài sản và tội nghiệt.

Bam Bam đưa tay cầm lấy quyển sổ nhỏ, lại không ngờ lúc thu tay về, chỗ cổ tay áo đột nhiên có một tia đỏ vặn vẹo chiếu lên.

"M* kiếp! Trong này vẫn còn một tia hồng ngoại!"

Bam Bam vừa dứt lời, còi báo động chói tai đột nhiên vang vọng trong cả tòa nhà.

"Hiện không liên lạc được người chỉ huy của em, sao thoát được?" Sợ rằng mấy tên vệ sĩ dưới lầu sẽ chạy lên ngay, Đoàn Nghi Ân lo âu nhíu mày.

Ngược lại Bam Bam không nhanh không chậm nhét túi bảo đảm bí mật trong áo khoác, có mấy phần giảo hoạt cười cười nói với anh, "Phá nhà đó, anh quên rồi?"

Lựu đạn mai phục ở tầng hai giống như đáp lại lời cậu vậy, theo sau là tiếng nổ liên hoàn trong đêm khuya yên tĩnh, tòa nhà chịu lực bị uy hiếp khẽ rung, nổ phạm vi nhỏ kéo đến lửa bùng lên, tiếng thét chói tau đánh thức người dự hội loạn thành một đoàn. Mọi người bận bịu chạy thoát thân, căn bản không ai rảnh rỗi để ý đến báo động vang lên trước đó mấy giây.

Xuyên qua phần lớn cửa sổ sát đất có thể thấy ánh lửa từ tầng hai đang bén lên, cùng với đầu người lục đục từ trong nhà chạy ra, cách cửa lớn không xa cảnh sát tiếp viện đã đứng đó tham gia nhiệm vụ điều phối xe tầm thường, Bam Bam nhìn một mảng hỗn độn phía dưới lộ ra nụ cười châm biếm.

Cậu đưa tay về phía Đoàn Nghi Ân, "Chúng ta, cũng mau trốn chứ?"

Đáy mắt dịu dàng bị ánh lửa hừng hực thắp sáng, tựa như có sinh vật thần kỳ gì đó mới từ trong ngọn lửa bước ra. Người kia không chút do dự nắm tay cậu: "Được."

-END-

** Có lúc t để "anh - em" lúc lại để "tôi - anh/em" là xét hoàn cảnh "người thứ 3" có nghe được hay không, nhưng sau cùng để "anh-em" vì hình như có gì đó đã thay đổi trong họ, mọi người biết mà ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro