[NC - 17][Jinson] DẠ TIỆC: BLIND [Thượng 1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠ TIỆC: BLIND

Tác giả: 杯面餐肉 plus 蛋

Nguồn:http://earsalineare.lofter.com/post/1d159823_12ddf98ab

CP: #Jinson

Edit: #JackyMonie

Thể loại: hiện đại, OCC, AU, cường cường

---------------------------

Phác Trân Vinh nâng tay trái lên nới lỏng cà vạt, thử tháo nút áo trên cùng cho thở ngợp. Anh một thân áo sơ mi quần tây bình thường phối thêm áo khoác đen, bên ngoài quấn một khăn quàng có logo lớn màu sáng... phụ trang không tính là quá khoa trương, nhưng liếc một cái là biết cố ý chuẩn bị. Nhưng sự chuẩn bị của anh, sự chuẩn bị của bọn họ, tính sơ không chỉ có vậy. Lúc này anh đang chú tâm vuốt thư mời trong tay, tai nghe bí mật gắn trong tai truyền tin, tạm thời hợp tác với người đang cải trang, còn có phòng tác chiến bàn plan A đến Z... mọi chuyện đã sẵn sàng. Phải nói thứ duy nhất làm anh bất ngờ là từ tối qua mắt phải bắt đầu điên cuồng giật, giờ phút này nhận nhiệm vụ đứng bên ngoài hội trường với đèn đuốc sáng choang, mắt phải không nghe lời cũng không biết hưng phấn cái gì, thậm chí có xu hướng càng lúc càng nghiêm trọng.

Chuyện này rất hiếm, hiếm thấy có việc làm vị cảnh sát ưu tú hàng năm tâm lặng như nước trở nên nóng nảy. Anh cúi đầu liên tục nhìn về thứ nặng trĩu trên tay, đồng hồ đeo tay vốn thuộc về "cô gái" xinh đẹp bên cạnh anh, mơ hồ biến anh thành dạng đứng đắn xa hoa ăn mặc có chừng mực thoải mái.

"Tay anh cứng quá đấy, anh trai. Như vậy quá mất tự nhiên." Bạn gái có eo thon, chân dài, tóc bay bay nói với anh.

À, Phác Trân Vinh xoa xoa huyệt thái dương. Cái vị đang oán trách anh cũng là một trong những nhân tố gây cho anh lo lắng. Anh bất lực theo hướng dẫn của đối phương dời cánh tay một chút: "Bam Bam à, không phải anh trai, mà anh yêu."

"Ewww! Anh Trân Vinh, anh thích thế nào?"

Giọng nói của Thôi Vinh Tể cùng tiếng bàn phím cành cạch cách mấy cây số đồng thời truyền vào tai nghe của Phác Trân Vinh và Bam Bam, trước tiên là liếc mắt, sau đó cười phụ họa. Trong lúc nhất thời bên tai Phác Trân Vinh dường như có mấy trăm con vịt hợp sức kêu. Anh khó chịu nhíu mày, kéo tai nghe ra xa.

"Sắp tới cửa rồi chứ?" Một giọng nói khác cắt đứt đoạn đối thoại. Ông Trời à, Phác Trân Vinh chưa bao giờ cảm thấy cấp trên Lâm Tại Phạm của anh có một tia thái độ làm việc qua loa, đáng để hai vị nhân viên ngoài biên chế kia học tập cho tốt, "Trân Vinh, có tình huống khác thường thì nhanh chóng thông báo cho tôi và Vinh Tể."

"Tiếp nhận."

Bên phía Thôi Vinh Tể có một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi. Bam Bam nghe vậy liếc một cái: "Anh trai lại tra chỗ gác?"

"Anh yêu." Phác Trân Vinh không bỏ biệt hiệu này.

"Anh, anh yêu. Whatever." Bam Bam đảo con ngươi một vòng, "Muốn... chúc em may mắn không? Nói không chừng nửa đường có thể gặp một anh đẹp trai nhìn vừa ý rồi tới luôn, cuộc sống công việc không bỏ bê thứ nào." Cậu tròn mắt nhìn Phác Trân Vinh, lại nói với Thôi Vinh Tể trong tai nghe, "Oh, nhưng loại party này không có người bình thường đi... What? Man, em đương nhiên là người bình thường."

Lần này vô cùng may mắn Thôi Vinh Tể tự giác đẩy Phác Trân Vinh ra khỏi cuộc nói chuyện vô bổ này, chỉ có cậu và Bam Bam trong tần số riêng không nhanh không chậm nói nhảm chuyện nhà. Nhưng không biết bị câu nào của Bam Bam chọt trúng, tim của Phác Trân Vinh đang bất an lại càng bất an hơn.

Mắt trái giật là có tiền tài, mắt phải giật thì có gì? Anh xoa xoa mi tâm, lớp da mỏng kia tựa hồ càng thoải mái.

"Được rồi, chúng tôi đến rồi." Phác Trân Vinh mím môi, quay mặt sang trong đáy mắt lại lộ ra ý cười, bàn tay đang để ở khuỷu tay cậu lại trượt đến bên hông nhỏ của cậu, đối phương bị bất ngờ không kịp đề phòng kêu một tiếng.

"Tất cả cẩn thận." Lâm Tại Phạm dặn dò.

Anh gật đầu, lần cuối nâng tay lên nhìn chiếc đồng hồ xa lạ, dồn trăm phần trăm tinh thần đi về phía cửa dẫn đến hội trường.




Trưng bộ mặt vui vẻ nghênh đón một đoàn Oanh Yến, cuối cùng Vương Gia Nhĩ mệt mỏi lui vào phía sau hậu trường bữa tiệc. Thủ hạ có sức quan sát tốt lập tức gọi phục vụ bưng mâm đến, lấy một ly rượu vang đưa đến tay hắn, Vương Gia Nhĩ nhận lấy rũ mắt nói một câu cảm ơn.

Qua tối nay, hắn có thể hoàn toàn giải thoát.

Tám tháng trước Vương Gia Nhĩ "thuận lợi hoàn thành" nhiệm vụ nằm vùng trong cục cảnh sát mà lão Phác giao cho, trở lại Kình Đầu một đường lên chức trùm nhỏ, hắn lại bắt đầu quen với nhiệm vụ gián điệp mới. Đây là Lâm Tại Phạm giao cho, cơ hội duy nhất để hắn rửa tay gác kiếm thoát khỏi nơi này.

Vương Gia Nhĩ nhấp một ngụm rượu, ép mình tập trung tinh thần. Đầu hắn nhanh chóng nhớ lại lúc Lâm Tại Phạm hướng dẫn hắn truyền tin mật, ánh mắt vẫn không ngừng quét nhìn mỗi góc nhỏ của hội trường. Qua tám tháng với thân phận gián điệp Vương gia Nhĩ đã sớm luyện cho mình bản lĩnh đã thấy qua sẽ không quên được. Nhiệm vụ tối nay là giúp cảnh sát lấy được sổ ghi chép buôn bán để định tội. Còn nhân viên kết nối - Vương Gia Nhĩ theo miêu tả sơ bộ của Lâm Tại Phạm tìm kiếm một lượt... ăn mặc phong cách nữ, chiều cao gần 180, dáng người đẹp mắt... cứ thế không tìm được đối tượng hắn cần giúp đỡ.

Không biết có gặp chuyện gì khi vào hội trường không. Mặt hắn thì không biến sắc nhưng đáy lòng lại không yên.

Hội trường đêm nay đều do lão Phác và mấy tên dẫn đầu sắp xếp. Ngoài mặt là dạ tiệc kinh doanh linh đình, gỡ xác ra chính là party loạn giao đúng nghĩa. Không thấy được ánh sáng còn làm đủ mọi cách giữ bảo mật. Mỗi khách mời lần này đến đều là người có máu mặt, người thượng lưu bảo mật thân phận, sắp xếp trạm gác người bình thường không dễ vào. Vương Gia Nhĩ lo lắng là hợp lý.

Có lẽ hắn không vui quá rõ, thủ hạ bên cạnh Vương Gia Nhĩ nhạy bén nhận ra, kết hợp với dáng vẻ quan sát khắp nơi của hắn, lại hiểu thành không tìm được đối tượng hắn để ý mà phiền não. Tên này cũng nóng lòng nịnh hót đại ca mà thần thần bí bí đến cạnh thấp giọng nói bên tai Vương Gia Nhĩ, đá mắt về phía cánh cửa duy nhất dẫn vào hội trường.

Vương Gia Nhĩ quay đầu lại: "Làm sao?"

"Anh Vương, nhìn người kia, vừa đi vào đó. Cmn chân thật dài. Chậc chậc... giống như người mẫu trong tạp chí vậy..."

Người mẫu? Vương Gia Nhĩ đang ngửa đầu uống rượu thì ngừng một lát, trực giác cho hắn biết chính là người này, nên theo ánh mắt của đàn em nhìn qua, nhìn rõ đôi nam nữ đang cố chen chúc trong đám đông đi tới.

Ánh mắt tên đàn em này quả thật nham hiểm, cô gái tựa như vừa cởi bộ cánh đắt tiền trên sân khấu chữ T để mặc bộ vest rồi vội vã đến dự tiệc. Nhưng Vương Gia Nhĩ không nhìn người đó. Tầm mắt của hắn khóa trên bóng người ôm cô gái kia, rõ ràng nghe được trong lòng hắn có người đá đổ cái bình lẫn lộn đủ vị, vỡ vụn đầy đất.

Phác Trân Vinh. Bạn trai của hắn. Bạn trai cũ.

Tám tháng không gặp, Phác Trân Vinh vẫn vậy. Hắn quen thuộc đến không thể quen hơn nữa, nhớ đến không thể nhớ hơn được nữa, người khiến hắn tám tháng qua mỗi đêm đều mơ nhưng không dám gặp. Không đoán được Phác Trân Vinh cứ vậy xuất hiện trước mắt Vương Gia Nhĩ. Nhưng cách hơn nửa hội trường, Vương Gia Nhĩ cảm thấy người này thật xa lạ. Lối ăn mặc của anh khác thường ngày, có phải là cách diễn bất cần đời tinh xảo của anh hay không. Hắn không nói được. Chia tay quá lâu, hắn chỉ cảm thấy nổi nhớ đè nén trong ngực, gặp lại thì vui mừng cùng với cảm giác ghen tức vô hình nào đó, toàn bộ bị trộn lẫn, cuối cùng tạo thành nửa giây tròn mắt nhìn, nhưng đủ để tên đàn em bên cạnh hắn hiểu sai thành hắn để ý với cô gái bên cạnh Phác Trân Vinh.

"... Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai?" Tầm mắt Vương Gia Nhĩ vẫn dính trên người Phác Trân Vinh đang vui vẻ nâng ly với người khác, quay đầu hỏi đàn em bên cạnh.

Tên đàn em này lập tức đáp: "À, quản lý nội bộ mới của hội thương mại Phác thị." Hắn liếc nhìn Vương Gia Nhĩ không đổi sắc mặt, vội nói thêm: "Tên kia không phải xương cứng(*) gì. Anh Vương, anh muốn người bên cạnh anh ta, anh ta không có can đảm từ chối."

(*) Xương cứng: ý chỉ những người có máu mặt, ông lớn trong giới.

Anh mày không muốn cô gái của người ta, anh mày chỉ cần người ta thôi. Vương Gia Nhĩ nghĩ, trên mặt không biến sắc vỗ vai đàn em, trả lại ly rượu rỗng.

"Không sai, lần này cho chú mày nhớ. Nhưng lần tới thấy loại hàng hóa tốt này..." Mắt hắn liếc một cái tỏ ý còn mấy lão đại kia, "Đầu óc thông minh một chút, lên trên xem trước đi."

Dứt lời, Vương Gia Nhĩ bỏ mặc đàn em đang trưng ánh mắt khâm phục bước về phía Phác Trân Vinh, không biết tại sao đột nhiên nhớ tới lúc hắn cùng Phác Trân Vinh tham gia học kỹ năng diễn xuất khi còn nằm vùng ở cục cảnh sát. Phác Trân Vinh luôn nhập vai mau hơn, còn hắn luôn ấp a ấp úng, đến khi đối đầu gay gắt sẽ lộ ra chân tướng ngay. Thời gian lâu như vậy, Vương Gia Nhĩ tự nhiên thấy buồn cười, lúc hắn và Phác Trân Vinh gặp lại ngược lại mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ.

"Hai vị, làm phiền rồi."

Vương Gia Nhĩ nói, đầu ngón tay chọt chọt bả vai Bam Bam, chờ hai người xoay người lại mới mở miệng nói: "Buổi tối cần giữ phòng cho hai người không?" Tầm mắt hắn không chút kiêng kỵ nhìn Bam Bam, tựa như không chú ý đến Phác Trân Vinh. Nhưng trong không khí vô hình chung ngưng đọng lại thứ gì đó làm Vương Gia Nhĩ biết rõ Phác Trân Vinh không chút sợ hãi cong môi cười.

"Tôi cần." Bam Bam, đối tượng tiếp viện tối nay của hắn, cậu dùng chất giọng nam nữ bất phân nói lên ám hiệu kết nối, thậm chí dư một cái trừng mắt, "Anh ta không cần." Cậu chỉ Phác Trân Vinh cười nói.

Vương Gia Nhĩ bắt trước dáng vẻ trừng mắt của cậu, không để mắt đến má trái của mình gần như bị ánh mắt của Phác Trân Vinh nhìn đến đục lỗ, hướng về phía Bam Bam hơi cúi người.

"Mời đi theo tôi."

Từ đầu tới cuối hắn không cho Phác Trân Vinh một ánh nhìn hay cơ hội mở miệng. Còn Bam Bam xoay người theo Vương Gia Nhĩ rời đi không có chút do dự, chỉ là trước khi đi còn cho Phác Trân Vinh một cái nhìn chế giễu, quả nhiên phát hiện giữa hai người có dòng nước ngầm mạnh mẽ. Nhưng mặt Vương Gia Nhĩ không có chút cảm xúc, Phác Trân Vinh cũng không cách nào gây khó dễ khi đang làm nhiệm vụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn trai cũ của mình vô căn cứ biến mất tám tháng cùng bạn gái tạm thời của mình sóng vai rời đi, ngón tay dùng sức siết ly rượu đến trắng bệch.


"Chú em, vì đàn bà làm tổn thương hòa khí là không đáng." Sau khi Vương Gia Nhĩ rời đi, lập tức có người cầm ly đế cao đi đến trò chuyện với Phác Trân Vinh, giọng điệu rất tầm thường, "Dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng là khu vực của Kình Đầu nhà người ta. Một con đàn bà thôi mà, cứ nhường đi."

Lúc này tất nhiên chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao. Phác Trân Vinh cố thu tầm mắt nghề nghiệp lại, nghiêng đầu khẽ nâng ly lấy lòng đối phương: "Ngài nói đúng. Tôi đây vừa mới đến, nhất thời không nhận ra được, suýt nữa còn làm loạn." Anh cố gắng thu sự lanh lợi trong mắt lại, ngụy trang cho mình thành một con chim mới nhiều tiền ngu ngốc, "Cảm ơn ngài đã nhắc nhở."

"Không có gì." Đối phương phất tay, ra vẻ người đi trước thản nhiên giúp Phác Trân Vinh phổ cập, "À, người vừa rồi là Vương sir, có vẻ như dùng cô bạn nhỏ của cậu làm hoa hiến Phật rồi."

"Lời này có ý gì?"

"Đấy, ngồi bên kia đều là thủ lĩnh chân chính. Vương sir đưa cô bạn nhỏ của cậu đến kìa."

Phác Trân Vinh theo hướng chỉ của người tốt, chỉ nhìn thấy vệ sĩ xếp lớp này đến lớp khác, nhưng cũng hiểu rõ Bam Bam không đi sai mục tiêu, thở hắt một cái.

Chỉ là nghĩ ngàn lần, anh cũng không ngờ Lâm Tại Phạm nói "người kết nối" sẽ là Vương Gia Nhĩ. Anh đã đoán được có thể gặp đối phương, nhưng tuyệt đối không phải như vậy. Ngoài miệng Phác Trân Vinh tiếp tục cùng người kia xã giao, cảm giác mí mắt mình không nghe lời nhảy rất vui vẻ, cũng không biết tâm tư bay về phương nào.


Một trăm chín mươi tư ngày, Phác Trân Vinh thoáng nghĩ, lồng ngực bùng lên tức giận. Lần gặp Vương Gia Nhĩ cuối là chuyện của một trăm chín mươi tư ngày trước. Hôm đó cuối tuần. Giống như cuộc sống vào cuối tuần của bọn họ, anh cùng Vương Gia Nhĩ ăn cơm, tập thể hình, xem phim, cuối cùng trở về nhà trọ của anh nằm cùng giường đắp chung chăn. Bọn họ ân ái, là Vương Gia Nhĩ chủ động. Bây giờ nghĩ lại chỗ nào cũng đầy kế hoạch cho lời tạm biệt, nhưng lúc ấy Phác Trân Vinh không biết chút gì. Cũng không hay biết gì về chuyện này khiến anh hoang mang, rất lâu sau cũng không cách nào tỉnh dậy một mình vào buổi sáng lạnh giá.

Anh ăn mặc nghiêm chỉnh, đi vào cảnh cục, làm bộ không nghe lời chào hỏi từ những người khác, cho đến khi nghe được Lâm Tại Phạm thông báo Vương Gia Nhĩ phản bội gia nhập hội Kình Đầu, giống như dao phay treo trên đỉnh đầu anh quá lâu cuối cùng cũng rơi xuống, chặt đứt cổ họng anh.

Bây giờ Phác Trân Vinh cũng không biết những ngày đó anh trải qua thế nào. Nên giận Vương Gia Nhĩ giấu anh? Hay dứt khoát nghi ngờ những lời hắn nói, rốt cuộc những việc kia có mấy phần thật giả? Anh từng giận. Khi đó Phác Trân Vinh nghĩ, nếu lúc mới gặp lại Vương Gia Nhĩ đã vào trạng thái dùng súng đối đầu nhau, nói không chừng có thể hỏi hắn có phải ban đầu nói thích anh là giả hay không? Nhưng đáp án này theo tình hình hiện tại lập tức mất đi ý nghĩa. Vì vậy anh mặc thời gian dập tắt lửa giận.

Nhưng khi Vương Gia Nhĩ xuất hiện lần nữa... lấy thân phận người kết nối phối hợp hành động với bọn họ... lấy thân phận người có tiếng của hội Kình Đầu để xuất hiện... Phác Trân vinh mới phát hiện trái tim anh có một tảng băng tan thành đại dương, làm củi bên trong không có cơ hội cháy, còn Vương Gia Nhĩ lạnh lùng không cho anh chút mặt mũi chính là chút lửa nhỏ, chạm đến tất cả tình cảm anh đè nén trong lòng. Anh mừng vì Vương Gia Nhĩ không phản bội, mừng vì Vương Gia Nhĩ bình yên vô sự, lại hận hắn biến mất, hận hắn im lặng không nói, hận hắn bây giờ làm như không có chuyện gì xảy ra. Dù tất cả những chuyện này Vương Gia Nhĩ không sai, anh cũng không căm ghét. Nhưng khi bình tĩnh anh lại mơ hồ bóp nát ly rượu trong tay: Anh hận nhất là Vương Gia Nhĩ ở nơi anh không biết chịu đựng những đau khổ anh không hiểu.


"... Vinh? Trân Vinh?"

"Anh, có nghe không đấy?"

Phác Trân Vinh bị hai tiếng nổ tung trong tai nghe kéo về, vội vàng dùng động tác uống rượu che đi đáp một câu "Không sao", Thôi Vinh Tể ở đầu kia thở phào nhẹ nhõm. Không đợi Phác Trân Vinh đặt câu hỏi, Thôi Vinh Tể đã lầm bầm "Aiz thật may bên này không xảy ra vấn đề", ngay sau đó mới giải thích: "Anh Trân Vinh, chỗ Bam Bam có biến. Tên nhóc kia không biết sao lại bị sắc dục làm mờ mắt đi theo Nhị đương gia đẹp trai rồi, cũng không biết tình hình thế nào, phải chờ tin của em ấy trước."

"Vậy anh bây giờ?"

"À..."

Thôi Vinh Tể lắp bắp, nhường Lâm Tại Phạm tiếp chuyện: "Trân Vinh, trước tiên cậu ở tại chỗ chờ lệnh." Anh dừng một chút, nói thêm, "Nhưng... tôi có thể duyệt cho cậu nghỉ mười phút đi vệ sinh."

Làm đồng nghiệp nhiều năm tất nhiên hiểu giọng điệu ấy có phần áy náy, che giấu đi việc muốn chứng minh phỏng đoán quan hệ của Phác Trân Vinh và Vương Gia Nhĩ. Anh không trả lời, nhưng khi thấy Vương Gia Nhĩ lách người trong đám vệ sĩ thì khóe miệng vô thức nhếch lên.

"Thất lễ."

Phác Trân Vinh không chút áy náy nói với người đàn ông đang lải nhải bên cạnh, không một giây trì hoãn đặt ly trong tay xuống, bước nhanh đuổi theo thân ảnh kia còn tháo tai nghe nhét vào túi.



Trong hội trường nhiều người hỗn tạp, dù chỉ đi chen lấn trong đám người để đuổi theo Vương Gia Nhĩ cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ đối phương dường như ý thức được Phác Trân Vinh đang đến gần, cứ năm lần bảy lượt tránh anh. Trên mặt Phác Trân Vinh lộ ý cười, trong lòng lại bực bội vì điều Vương Gia Nhĩ đang làm. Sau khi cùng Vương Gia Nhĩ lượn trong hội trường mấy vòng, anh chọn đúng thời cơ bước một bước dài phá vỡ cục diện bế tắc, gắt gao chặn lấy Vương Gia Nhĩ đang định tránh đi vào vách tường.

"Vương sir, đã lâu không gặp."

Phác Trân Vinh dựa rất gần, không cho Vương Gia Nhĩ cơ hội trốn thoát. Đưa tay vào trong túi Bam Bam để lại lấy còng tay cảnh sát dùng ra, nhân lúc Vương Gia Nhĩ không chú ý nhanh chóng răng rắc một tiếng, một đầu khóa cổ tay đối phương làm Vương Gia Nhĩ có chút bất ngờ mà nâng mi lên.

"Anh Phác, đây là cách anh hỏi thăm sức khỏe?"

Người đàn ông bị hỏi ngược lại không vì phản ứng của Vương Gia Nhĩ mà ngừng động tác. Anh không cần nghĩ dùng đầu còng tay còn lại vòng lên tay không đeo đồng hồ của mình, nhẹ nhàng két một cái khóa lại.

Vương Gia Nhĩ cố tỏ vẻ thoải mái cười một tiếng, đáy lòng lại vang lên hồi chuông cảnh giác.

Bộ dạng này của Phác Trân Vinh không thấy nhiều, thậm chí có thể nói là rất mê người, nhưng tuyệt đối bạn là đối tượng làm anh nổi giận. Trong lòng cho Vương Gia Nhĩ biết đây không phải là thời cơ tốt để đối mặt với Phác Trân Vinh. Không, thậm chí có thể nói là thời điểm tệ hại nhất. Nhiệm vụ trên người, cậu không thể ngửa bài với Phác Trân Vinh được, nhưng nhìn qua là biết đối phương không rõ câu trả lời sẽ không bỏ qua, làm Vương Gia Nhĩ làm thế nào đi nữa trên mặt vẫn bất động thanh sắc, trong lòng lại mơ hồ hoảng loạn.

Sự do dự của cậu chỉ kéo kéo dài nửa giây, theo bản năng lựa chọn lấy bất biến ứng vạn biến. Vương Gia Nhĩ quơ quơ cái còng trên tay, lúc nhếch môi cẩn thận quan sát biểu cảm của Phác Trân Vinh, nói: "Thật đáng tiếc, anh Phác. Tôi không có hứng thú với loại này. Anh muốn chơi khoản này thì tìm nhầm người rồi."

"Hả? Phải không?" Phác Trân Vinh cũng không có ý nhượng bộ, ngược lại ép càng sát hơn, gần như ép cả người Vương Gia Nhĩ vào trong bóng tối ở góc tường, "Tôi chắc chắn tôi không tìm nhầm người. Chỉ là bây giờ người này không được tự nhiên, không quý trọng cơ hội tôi cho em ấy..."

Phác Trân Vinh nói không rõ ràng, nhưng Vương Gia Nhĩ hiểu: Phác Trân Vinh rất giận, giận vô cùng. Còn cái gọi là cơ hội trong miệng anh, không khác nào uyển chuyển uy hiếp Vương Gia Nhĩ nắm chắc thời gian thẳng thắn với anh, nếu không chờ đến cùng kết quả chỉ có bị anh nghiêm trị.

Nhưng Vương Gia Nhĩ không thỏa hiệp. Không, không phải bây giờ. Hắn cười, nụ cười có phần chân thành, "Thật ngại quá, anh Phác. Tôi không hiểu anh đang nói gì, mời anh buông tôi ra."

Giới hạn kiên nhẫn của Phác Trân Vinh vào thời khắc này tiêu tan gần như không còn.

Giây tiếp theo, anh chợt đến gần Vương Gia Nhĩ, mượn lực còng tay kéo đối phương về phía mình, người bên ngoài nhìn vào giống như tư thế thân mật ngực dán ngực. Phác Trân Vinh nhẹ nhàng tránh được đầu gối phòng ngự theo tính phản xạ của Vương Gia Nhĩ, một tay kéo cổ áo không gài nút của hắn, nhắm ngay cần cổ trắng ngần hung hăng cắn một cái.

"Shhh."

Người bị cắn đau đến mức hít ngược một ngụm khí lạnh. Lần này Phác Trân Vinh cắn rất thật, lưu lại dấu răng thì không nói, miếng thịt kia có thể bị rơi ra cũng không chừng, làm Vương Gia Nhĩ có một loại ảo giác mình đang là con mồi bị Phác Trân Vinh ngậm mạng sống. Có lẽ không phải là ảo giác, hắn cắn răng tự giễu, có lẽ tối nay hắn chính là con mồi bị Phác Trân Vinh đuổi bắt. Hắn cố duy trì nụ cười bất cần đời trên mặt, ôm một tia hy vọng chạy thoát cuối cùng, từng câu từng chữ từ kẽ răng phát ra: "Tôi từng nói, tôi không có hứng thú với loại yêu thương này của anh Phác. Nhưng nơi này có rất nhiều người cùng anh chơi, nếu cần tôi có thể giới thiệu giúp anh, anh không cần..."

"À, Vương sir đúng là người của hội Kình Đầu, người bận rộn. Trí nhớ không tốt cũng bình thường."

Đối phương thấp giọng cắt lời hắn, dây thanh quản dính sát cổ Vương Gia Nhĩ rung động, lời nói lọt vào tai hắn, "Tôi yêu thương thế nào chả lẽ em không biết? Thật sự làm tròn bổn phận đấy, Jackson. Vào thời điểm này còn không nói thật với tôi. Tôi thật sự hâm mộ cấp trên của em, có một cấp dưới trung thành như em..." Tệ hại hơn anh còn đưa lưỡi liếm ở cần cổ Vương Gia Nhĩ một cái, chú ý tới cơ thể kia run sợ không cách nào kháng cự.

Ít nhất Vương Gia Nhĩ không phản kháng khi tiếp xúc thân thể với anh. Phác Trân Vinh nghĩ vậy, thực tủy tri vị(*) liếm thêm mấy lần nữa, nhưng cũng ý thức được giọng của Vương Gia Nhĩ vào giờ phút này cũng không còn vẻ ôn hòa, hoàn toàn lãnh đạm.

(*) thực tủy tri vị: "ăn" được một lần lại muốn ăn thêm

"Tôi không biết anh đang nói gì." Người đàn ông bị anh ấn trên tường nói vậy, "Nếu có chuyện riêng, ngài có thể liên lạc riêng với tôi sau. Bây giờ tôi còn có việc, có thể phải thất lễ. Mời ngài buông tôi ra." Hắn mím chặt môi, thậm chí dùng cả kính ngữ, hoàn toàn vạch rõ giới hạn của hai người.

Vương Gia Nhĩ không biết bộ dạng này của hắn ngược lại làm Phác Trân Vinh nổi giận, giận đến mức những lý do làm anh mềm lòng lúc trước đều bị ném ra sau đầu.

"Như vậy, không bằng Vương sir cũng giữ phòng cho tôi đi, chúng ta đi nói chuyện thật tốt." Phác Trân Vinh cũng không có tâm tư đùa với hắn nữa, đáy mắt tản ra tia lạnh lẽo, "Phục vụ khách hàng cũng là công việc của em đúng không?"

Vừa dứt lời, Vương Gia Nhĩ cứ vậy bị Phác Trân Vinh một đường kéo lên tầng hai, lảo đảo theo yêu cầu người kia mở một căn phòng trống, lại bị đẩy vào căn phòng tối đen, sau lưng là vách tường lạnh băng. Hắn phản kháng, nhưng vì không dám rước lấy sự chú ý mà thu lực, không tạo được một chút cản trở với Phác Trân Vinh đang nổi giận.

Hắn đã dự liệu được Phác Trân Vinh sẽ nổi giận, nhưng không ngờ Phác Trân Vinh to gian đến mức nhiệm vụ mới làm được một nửa đã kéo cậu đi, cũng hoàn toàn không biết người kia chuẩn bị làm gì. Chuyện rõ ràng duy nhất là hắn mất đi quyền cự tuyệt Phác Trân Vinh, còn lúc này mơ hồ bất đắc dĩ làm theo sai bảo của Phác Trân Vinh.



phần thượng khá dài, vì muốn đúng hạn đăng bài cho các cô nên t cắt làm 2, phần còn lại chắc cn tuần sau sẽ có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro