Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tập tài liệu được ném tới trước mặt Gojo Satoru, Ieiri Shoko kéo cái ghế nhựa trước bàn làm việc của anh ngồi xuống rồi xoa cái cổ mỏi mệt, ngáp ngắn ngáp dài một cái nói: "Tài liệu mà cậu muốn đã được đưa tới, buồn ngủ chết tôi rồi."

Gojo Satoru cầm lấy tập tài liệu tùy ý mở ra, sau đó khóe miệng lập tức nhếch lên một nụ cười sâu không lường được: "Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì? Cảm ơn tôi với đám lão già kia quần nhau cả buổi cũng chỉ vì thuyết phục giúp cậu để lấy một bản đối sánh pheromone giả mạo với quy định hôn nhân ép buộc?"

"Vất vả rồi." Gojo Satoru bỏ tập tài liệu xuống, tựa lưng vào ghế ngồi thong thả chỉnh cổ tay áo nói: "Nhưng bọn họ ấy không phải ai cũng có thể thuyết phục được, huống chi là về chuyện của tôi nhỉ."

Ieiri Shoko nhắm mắt lại rồi vẫy tay, lười biếng nói: "Đừng, tôi vẫn nên coi như không tồn tại câu cảm ơn đó đi, nghe cậu nói một câu cảm ơn tôi tức thì sợ muốn tổn thọ, thế nên cậu chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn phải xuống tay với đứa trẻ trong nhà cậu ư?"

Gojo Satoru bất đắc dĩ cười, ngón tay thong thả gõ lên mặt bàn: "Cậu đừng nói lời khó như như vậy chứ."

"Chẳng qua tôi" Gojo Satoru dừng lại vài giây, như đang nghĩ tới điều gì thú vị lắm, hắn nhẹ rủ nửa đôi mắt ẩn giấu một cảm xúc nào đó, từ từ cười nói: "Có hơi chờ không nổi nữa mà thôi."

Giọng nói này dịu dàng đến mức thậm chí có thể làm cho người ta có cảm giác sởn hết cả tóc gáy, nhưng Gojo Satoru lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng cả, hắn lấy từ trong ngăn tủ ra một quyển album, ngón tay mềm mại vuốt ve lên ảnh chụp Itadori Yuuji.

Bé trai trong ảnh có nụ cười trong sáng, cả người toát ra tuổi xuân thì phấn chấn, đôi mắt màu hổ phách trong bức ảnh nhìn chăm chú vào người bên ngoài, đó là ánh mắt vừa thuần khiết lại vừa trong veo đến nhường nào, ngón tay của Gojo Satoru chỉ vào tấm ảnh miêu tả lấy người trong hình một lúc, rồi giọng nhẹ tênh nói: "Cuối cùng cũng chờ được đến lúc em trưởng thành rồi, bé con Yuuji à."

Ánh mắt Ieiri chợt lóe tia cảnh giác rồi vờ nhìn về phía bên kia, con ngươi đột nhiên co rút lại cực mạnh trong phút chốc, nhưng sau đó cô đã lập tức quay mặt đi, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, hoàn toàn coi như không nhìn thấy gì cả, đứng dậy duỗi người rồi rời đi.

Vừa nãy là gì thế.....

Ieiri lười biếng đẩy cửa ra ngoài, ánh mặt trời chiếu tầm vừa, cô hơi nheo mắt lại.

Hình như đó là những tấm ảnh chụp Itadori Yuuji từ hồi nhỏ cho đến lớn, cười, không cười, khóc, tức giận, tủi thân, vui vẻ, mặc quần áo, không mặc quần áo, đủ thứ cả, quả thực cái gì cần có đều có đủ.

Chậc.

Ieiri theo bản năng sờ lên túi trên người, qua một hồi lâu cô mới nhớ ra là mình đã cai thuốc từ lâu rồi, đành phải lắc đầu, xoa cái cổ mỏi mệt rời đi.

Thật đáng thương.

Itadori Yuuji-kun.

.....

Geto Suguru rất có hứng thú nhìn xấp tài liệu trên tay mình, tuy rằng hắn cảm thấy hồi nãy mình có hơi chịu thiệt khi đồng ý giúp Gojo Satoru làm chuyện dễ dàng như vậy, nhưng phần thưởng coi như thú vị.

Nhưng mà chuyện này giống như rất thiếu đạo đức.

Hắn vẫn luôn biết Gojo Satoru đang để ý đến một đứa bé, nhưng cụ thể ra sao hắn cũng không rảnh đi tìm hiểu, dù sao đó cũng là việc riêng của Gojo Satoru, chỉ biết đứa bé kia tên Itadori Yuuji, là một học sinh ở trường bọn họ.

Dù gì hắn cũng coi như có hơi nghe nói về Itadori Yuuji, dẫu sao vẫn chưa phân hoá mà có thể giành được hạng nhất của lớp bọn họ trong cuộc thi kỹ năng quân sự thì cũng rất lợi hại đấy.

Cuối cùng là Satoru với cậu ấy có liên quan gì đến nhau thế nhỉ.

Geto Suguru ngồi trong văn phòng, lật xem nội dung phần tài liệu này.

Mà để cho hắn thấy toàn là mấy thứ nội dung vô nghĩa gì đâu không.

"Gojo Satoru.....Không cách nào tính được cường độ tinh thần lực? Cấp Omega? Ngoài ra còn phát hiện Itadori Yuuji là gen Alpha chưa phân hóa chỉ vừa mới trưởng thành...... Hệ thống dự đoán pheromone xứng đôi đạt tới......99.999%.....?

"Vì để bảo đảm loại gen người chất lượng tốt, bây giờ yêu cầu hai bên tiến hành bước đầu thảo luận, mau chóng quyết định ngày kết hôn..... "

"?"

"Thật không biết xấu hổ mà." Geto Suguru cười nhạo một tiếng, đóng tập tài liệu này lại.

Ngay cả giới tính của mình cũng đổi thành Omega, còn cùng người chưa phân hoá kéo pheromone xứng đôi đạt tới 99.999% chuyện này vừa nhìn đã biết trăm ngàn chỗ hở rồi, chờ xíu nữa không biết đứa bé kia có thể phản ứng lại với cái gì không đúng không.

Đau đầu quá đi.

Geto Suguru nhắm nghiền hai mắt lại.

Quá không biết xấu hổ, Gojo Satoru.

Khoan đã, vừa trưởng thành....?

Geto Suguru lại mở bừng mắt.

Vừa trưởng thành mà Gojo Satoru cũng xuống tay được?

Không ngờ hắn vậy mà lại thích người còn non nớt như vậy.

Geto Suguru nhíu mày, cơ mà hắn vẫn là lần đầu tiên biết rằng, thì ra Gojo Satoru còn thích chơi AA luyến, cái hiểu biết mới mẻ này làm cho hắn hơi muốn cách tập tài liệu này ra xa một chút.

Miễn cho bị lây bệnh.

"Cộc cộc--" hai tiếng gõ cửa vang lên, Geto Suguru bình phục lại chút tâm tình, nhàn nhạt nói: "Mời vào."

Bước vào chính là một cậu trai tóc màu hoa đào, mặt mày đẹp trai sáng sủa, dưới khóe mắt có vết sẹo hình lưỡi liềm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu ấy, ngược lại có cảm giác vừa ngoan ngoãn vừa côn đồ.

Cả người cậu vô cùng khoan khoái sạch sẽ, mang đến cho người ta một cảm giác sức sống tràn trề, thậm chí hơi thở tuổi xuân mênh mông kia đủ khiến thể xác và tinh thần Geto Suguru thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn gật đầu nhẹ, ý bảo Itadori Yuuji ngồi xuống trước đi.

Cậu trai thoạt nhìn rất nghe lời, đầu tiên là nói một tiếng chào sensei, sau đó thì ngoan ngoãn ngồi xuống chờ Geto Suguru nói sự việc.

Nhưng Geto Suguru rất dễ dàng mà phát hiện thật ra cậu không hề tập trung.

Người đàn ông cười, phát hiện ra đứa trẻ Itadori Yuuji này rất thú vị.

"Là thế này, kêu em tới đây là bởi vì cấp trên đã phát một phong tài liệu, là về em."

"Tài liệu?" Itadori lấy lại tinh thần, chỉ vào mình, "Còn là về em?"

"Đúng vậy." Geto Suguru gật đầu, lấy tập tài liệu trên bàn đẩy qua đây: "Em xem trước đi."

Itadori nhận lấy tập tài liệu kia, rồi nhìn mặt bìa: "Pheromone xứng đôi với....Quy định hôn nhân ép buộc? Quy định hôn nhân ép buộc?!"

Itadori mở to hai mắt nhìn, không dám tin nói: "Đây là cái gì?"

"Như em thấy đó, nghĩa trên lời văn."

"....."

Itadori mở phần quy định hôn nhân ép buộc ra, cảm thấy có hơi kỳ lạ: "Nhưng em còn chưa phân hoá mà."

Cấp trên có hệ thống cao cấp đo lường, bình thường pheromone xứng đôi đạt tới 99% các quốc gia đều sẽ yêu cầu ép buộc kết hôn, cũng vì đào tạo loại gen người chất lượng tốt.

Itadori nghe câu này xong cảm thấy không thoải mái, "Nếu như cả hai người không muốn thì phải làm sao bây giờ."

"Đây là quy định không thể thay đổi," Geto Suguru bỏ tài liệu cần phê duyệt sang một bên từ từ nhìn lên: "Không đồng ý thì phải ngồi tù."

"....." Itadori chầm chậm nhíu mày lại, cái quy định này bây giờ cậu cũng mới biết được, cảm thấy kỳ lạ quá, nhưng tài liệu và con dấu đúng là của chính phủ......

"Nhưng mà em không cần lo lắng đâu, tổng số Alpha và Omega có thể đạt tới 99% pheromone xứng đôi cộng lại không vượt quá năm người trên toàn thế giới, cho nên cái quy định này nghe dường như rất bá đạo và rất không công bằng, nhưng trên thực tế nó xác thực lại có công bằng trên một ý nghĩa nào đó."

Geto Suguru ngước mắt nhìn về phía Itadori Yuuji, nói chuyện rất chậm: "Quốc gia sẽ cung cấp cho các em những thứ mình muốn, sẽ vì hậu đại của các em, cho nên dù các em không có tình cảm, nhưng bởi vì các em sẽ kết hôn với nhau, các em cũng có thể hưởng thụ rất nhiều thứ, điều này chẳng lẽ không tốt sao?"

Itadori càng nghe càng cảm thấy kinh hãi, mày cậu càng nhăn càng chặt, cuối cùng cậu khép tài liệu lại.

Phần tài liệu trong hồ sơ này, có rất ít thông tin về cái người Omega tên Gojo Satoru, cậu chỉ biết giới tính đối phương là Omega nam, năm nay 25 tuổi, còn lại thì không viết gì hết.

Phần tài liệu này trăm ngàn chỗ hở, nhưng con dấu lại là thật, cậu thật sự nghĩ mãi mà không ra trong này có vấn đề gì, nhưng trực giác nói với cậu rằng không thể đồng ý.

Itadori đứng lên, thở dài một hơi nói: "Em.....cần suy nghĩ thêm một chút."

Geto Suguru gật đầu: "Được."

"Vậy em đi trước đây sensei."

Nói xong Itadori xoay người đi khỏi văn phòng.

Khi cậu đi đến bên ngoài hành lang, cậu đứng trước cửa sổ, hai tay đặt ở trên mặt nhìn ra bên ngoài thở dài: "Đây là chuyện gì thế này."

Trong một căn nhà lầu phía xa, người đàn ông tóc trắng giơ camera điều chỉnh tiêu cự và khoảng cách, hắn ngắm nhìn Itadori qua màn hình, khóe miệng giương lên một ý cười dịu dàng: "Xem ra Yuuji của chúng ta không phải rất nguyện ý lắm."

Thở dài một tiếng, người đàn ông bỏ camera xuống, hắn nhìn ảnh chụp vừa rồi, nhẹ nhàng hôn lên mặt thiếu niên: "Nhưng mà không muốn cũng không thay đổi được gì, không phải sao? Nhưng......"

"Nhưng thật ra anh có thể đổi một cách khác mà em sẽ không thể nào chối từ."

Itadori đang phát ngốc, đột nhiên đang lúc ngẩn người, cậu theo bản năng nhìn về phía nhà lầu nơi xa, phát hiện cái gì cũng không có.

Lạ quá.....

Vì sao vừa rồi cậu cảm giác được bên kia có người đang nhìn mình nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro