She's my Shooting Star.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cuộn tròn lại trong vòng tay anh, tiếng khúc khích của cô nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân. 

- Dorito, nhìn này, em đan thêm cho anh một chiếc áo len nữa.

A... a... Shooting Star của anh làm gì cũng được hết, làm gì cũng tuyệt vời hết. Anh quỳ xuống đỡ lấy chiếc áo len như vật trân bảo, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt vì xúc động. Cô bật cười, nhẹ vỗ hai bên má của anh. "Nào nào, đừng mít ướt như vậy."

Nếu em không thích, tôi sẽ không làm như vậy.

Cô vẽ ra cầu vồng, mang đến ánh sáng, mang đến màu sắc, mang đến sự điên loạn cho không gian này. Cô mang đến sự sống. Cô mang đến tình yêu

Bên ngoài không gian này thật điên loạn, thật xấu xí. Không, ngay cả không gian này, trước khi có cô, nó cũng chỉ là thứ kinh tởm để duy trì sự sống. Nhưng giờ nó đã thành thiên đường. Nơi nào có Shooting Star, nơi đó chính là thiên đường tuyệt đẹp nhất.

Cô nói cô quan tâm đến anh.

Cô nói cô cần anh.

Shooting Star nói cô yêu anh.

Thứ tình cảm đó quá xa vời, anh vốn chẳng thể với tới. Nhưng cái cơ thể con người đáng chết này, cái thứ gọi là trái tim dùng để duy trì sự sống này, lại điên loạn vì cô, chao đảo khi nghe cô nói yêu anh.

Khoảnh khắc đó, anh quỳ sụp dưới chân cô.

Cô giật mình sợ hãi anh bị làm sao đó, luống cuống không biết làm thế nào. Anh kéo cô về phía mình, khẽ chạm lấy mái tóc nâu của cô, siết chặt lấy cô không rời.

Bởi chính em đã nói, Shooting Star, nên tôi sẽ không buông tay.

Bởi chính em đã nói, tôi sẽ làm mọi thứ vì em.

Những tháng ngày sau đó, thiên đường của anh chỉ có cô. Sự sống của anh là cô.

Anh tìm ra mục đích tồn tại cho con quỷ giấc mơ vô dụng này, tồn tại vì ngôi sao băng bé nhỏ tới từ trái đất ấy.

Cô là Sao Băng của anh. 

- Vậy anh sẽ là Dorito của em?

Ừ, nếu em muốn gọi như vậy.

Quỷ vốn không cần ngủ. Nhưng vì cô cần, anh vẫn tạo thói quen đó cho chính mình.

Anh thích mặc chiếc áo len xanh mà cô đan, rồi ôm lấy cô mà ngủ. Sao Băng của anh như con mèo nhỏ, luôn tìm cách cuộn tròn người lại và lần mò tìm nơi nào đó ấm áp để đánh một giấc thật say. Cô gọi nơi ấm áp đó chính là cái ôm của anh.

Anh thích mùi hương từ mái tóc nâu hơi rối của cô, nghiện ngắm nhìn gương mặt cô khi ngủ. Con người trung bình cần tám tiếng để ngủ thôi, nhưng Sao Băng của anh có khi cần đến mười tiếng. Và mười tiếng đó anh thoải mái ngắm nhìn biểu cảm gương mặt của cô, tới mức thuộc đến từng đường nét. Và khi cô có dấu hiệu muốn thức giấc, anh sẽ giả vờ nhắm mắt và chờ cô lay mình dậy, rồi khuôn mặt cô ngái ngủ chính là thứ kéo không gian này thêm một ngày tươi sáng.

Tôi là kẻ hầu, quỳ sụp dưới chân, cầu xin tình yêu của Người.

Điên loạn. Nhà Cipher luôn điên loạn.

Anh luôn được coi là kẻ hiền lành nhất trong số đó.

Nhưng thực ra, anh chỉ là chưa tìm thấy người có thể kéo cái sự điên loạn ấy ra thôi. Và đó là cô. Và đó là tình yêu anh dành cho cô. Thuần túy là tình yêu của một kẻ điên.

Và lần chạm môi đầu tiên với Shooting Star, anh đã ngất xỉu.

Anh ôm cô ấy, và cô đan len như mọi ngày, cộng thêm việc ngân nga giai điệu không tên nào đó. Đột nhiên cô cau mày phụng phịu, và ném đống áo len sang một bên. Anh tiếc cái áo đó, cô đan cơ mà, và anh ghé sát cô hỏi lí do sao cô lại bực bội. Shooting Star của anh quay lại, mỉm cười tinh quái và chạm nhẹ lên môi anh.

Thời khắc đó có gì đó như nứt vỡ. Trái tim anh nứt vỡ bung trào một cảm xúc hỗn loạn. Nó lâng lâng và kéo anh lên chín tầng mây. Và rồi anh ngã xuống sàn nhà. Shooting Star nói anh đã ngất xỉu.

Anh thực sự choáng váng. Cảm giác đó kéo anh choáng váng. Thực sự, Shooting Star của anh có thứ sức mạnh nào đó cực kì đáng sợ. Nó mê hoặc anh, điên đảo anh, làm anh ngây ngất. Anh không thể thoát khỏi nó.

Giờ thay vì ngắm nhìn cô lúc ngủ, anh lại nghiện những cái ôm, những cái hôn. Anh ghét nhìn cô rơi lệ buồn bã, nhưng lại muốn ngắm nhìn gương mặt cô long lanh nước khi anh trao cô những cơn hôn nghẹn thở. Anh chủ động hơn, nhưng anh vẫn bị cảm xúc của cô điều khiển. Anh cam lòng để cô sai khiến.

Anh không thể yêu cô được nữa. Anh cần cô.

Và anh đã tưởng tiếng cười chuông ngân của cô sẽ mãi kéo dài trong thế giới này, tiếng ngâm nga giai điệu của cô anh nghe hoài không biết chán sẽ chẳng bao giờ biến mất.

Nhưng sao băng chỉ vụt sáng trong chốc lát rồi biến mất mãi vào màn đêm.

Cô đã biết. Shooting Star của anh đang về nơi nó thực sự tỏa sáng. 

Thiên đường bỗng chốc thành địa ngục. Anh nhận ra, không có cô, đến cả không khí anh cũng thấy thật khó chịu. Không thể thở được.

Cào nát không gian trắng xóa, rồi lại tạo ra một cái khác, rồi lại phá hủy nó, rồi lại tạo ra một cái khác. 

Thiên đường của anh nơi đâu? Nơi có sao băng của anh.

Anh nhận ra, mình điên loạn nhất không phải khi bên cạnh cô, mà là khi mất đi cô.

Anh tìm cô, dõi theo cô, làm mọi cách để có thể quay trở lại bên cô.

"Tôi không thể theo đuổi một mối quan hệ dựng lên từ dối trá."

Khuôn mặt anh gượng cười méo mó khi nghe thấy câu nói đó. Em đã nói em quan tâm tôi. Em đã nói em cần tôi. Em đã nói em yêu tôi. 

Em là Shooting Star của tôi.

Tôi là Dorito của em.

Vậy mà giờ em dễ dàng liệng nó đi? 

Tôi đã làm gì sai? Em không cần tôi nữa?

Em nghĩ tôi sống sao nếu không ở bên em đây? Em tàn nhẫn như vậy sao?

"Tôi không phải sao băng của anh, Will Cipher."

Thiên đường của anh, rời bỏ anh.

"Tạm biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro