#12: Mùa thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CP: Lloyd x Kai
Warning:
Những tình tiết trong truyện đều là hư cấu và không có thật vì vậy đừng dại mà đem ra ngoài đời thực _
Góc nhìn của Kai _
OOC _
Nguồn: written by me
Ý tưởng: Tiếp tục với ý tưởng #8: Mùa hạ
==================================
"Mùa thu năm nay đẹp thật nhỉ?"
==================================
Sau một chuyến đi ở bãi biển nọ, sức khỏe của tôi dần trở nên trầm trọng hơn thì phải có lẽ là từ sau cơn mưa đó

Thời gian cũng trôi thật nhanh, bây giờ đã là mùa thu rồi kia đấy. Tôi ngước nhìn bên ngoài cửa sổ, nơi với vẫn một hình ảnh là một cây bàng nọ đang rơi lá

Mùa thu thật nhanh đã tới rồi

Nó làm tôi nhớ đến một người tôi đã gặp ở bãi biển, mặc dù không biết tên và chỉ thoáng nhìn qua nhưng tôi lại cảm thấy trên người cậu ấy có gì đó thu hút thì phải

Hay đúng hơn là nó thu hút tôi. Tôi trở về nơi bệnh viện quen thuộc, mọi thứ vẫn giống như vậy không thay đổi

Từ khi trở về, trong mỗi giấc mơ của tôi đều hình dáng của cậu thiếu niên với mái tóc vàng

Không biết cậu ấy có để ý đến tôi không nhỉ. Vì lần gặp đầu nhìn thấy cậu ấy vậy nên tôi luôn nhờ em gái của mình chọn ra những bộ trang phục và phong cách phối cũng rất đa dạng

Lá bàng lại rơi rồi, nhịp sống của tôi có vẻ càng chậm hơn người thường. Dường như không ai để ý rằng lá của cây bàng đã chuyển màu và rụng lá

Trong lòng tôi có hơi chút sợ hãi

Nhưng là vì điều gì ấy nhỉ?

Bản thân tôi đã gần 30 tuổi rồi, là vì không cưới vợ sinh con như bao người sao hay vì không báo hiếu được cho gia đình?

Quả nhiên tôi chỉ là gánh nặng của mọi người thôi nhỉ. Tôi đã từng đi học chỉ là suốt năm tiểu học đến năm sơ trung, một căn bệnh nào đó tự nhiên bùng phát trong tôi đột ngột xuất hiện và rồi tôi không còn đi học nữa

Từng chiếc lá bàng lại rơi một, có phải một lúc nào đó nó cũng sẽ một ngày úa tàn giống tôi không?

Làm tôi nhớ đến một văn bản nọ là "Chiếc lá cuối cùng" đã bao lâu trôi qua rồi, tôi cũng không nhớ rõ tình tiết nữa

Có lẽ khi em gái tôi đến thăm thì tôi sẽ nói em ấy mượn giúp tôi cuốn truyện ngắn ấy

Thật sự nghĩ lại, có lẽ tôi và cô gái ấy giống nhau đều là bị bệnh chỉ là bệnh tình của tôi và Johnsy nhỉ... không giống nhau

Căn bệnh của tôi có một cái tên rất đẹp đó là căn bệnh "Mùa Đông", ai mắc phải đều là chết trẻ và không có cách chữa

Nói tôi không tuyệt vọng đều là nói nói dối. Tôi đã tuyệt vọng những hai lần, lần đầu là khi tôi biết được bản thân sắp chết và lần thứ hai là sau khi tôi gặp cậu ấy...

Thật nực cười nhỉ, ai lại tuyệt vọng bởi vì một người lạ cơ chứ. Đây chính là tôi đang tự giễu cợt chính bản thân, tôi tự biết chứ. Mình buồn cười đến mức nào

Mỗi ngày tôi đều ra ngoài phòng khách sạn chỉ vì muốn được gặp lại cậu ấy. Chỉ khi vào những ngày âm u, thời tiết chuyển biến lạnh một chút thì tôi sẽ lại lên cơn sốt không thể ra ngoài

Vì vậy chỉ những hôm trời nắng thì tôi mới có thể ra ngoài. Em gái của tôi còn đặt biệt danh cho tôi là "Cậu bé màu nắng" đó nhưng nghe hay mà không phải sao

Nhưng tại sao lại là "màu nắng" nhỉ? Tôi cảm thấy cậu thiếu niên ấy hợp với cái biệt danh này hơn là tôi

Một hôm khi trời khá nắng noi, em gái tôi đã lấy chiếc nón rơm và đưa cho tôi. Dù không hợp lắm với bộ trang phục nhưng có thêm vài phụ kiện đi kèm cũng đẹp mà

Nhưng một cơn gió từ đâu làm bay đi chiếc nón rơm của tôi đến chỗ cậu thiếu niên đó lúc tôi không chú ý. Tôi cảm giác đây chính là lúc thích hợp để bắt chuyện

Chỉ là khi tôi vừa đến thì cậu ấy lại chạy đi. Nó làm tôi đau lắm, tại sao cậu ấy lại chạy nhỉ?

Câu hỏi ấy cứ vậy mà chảy suốt trong đầu tôi cả đêm liền. Rồi sau ngày hôm ấy tôi không còn gặp lại nữa

Mối lương duyên của tôi cũng tồi tệ thật đấy. Hết lần này đến lần khác

Sau hôm ấy cũng là những ngày mưa liên tiếp. Tôi đã phải về bệnh viện giữa chừng để điều trị mặc dù vẫn còn dang dở một chút

Và tôi cảm thấy thật tiếc nuối, có lẽ cũng chỉ đến đây thôi mà không chút tiến triển nào

Tôi bước đến khung cửa sổ và ngắm nhìn những lá cây bàn rụng dù gì ngoại trừ chuyện ngắm lá rơi và đi dạo thì tôi cũng không thể làm gì được khác

Hôm tôi xin đi biển cũng là phải khó khăn lắm mới được sự chấp thuận từ bác sĩ và cha mẹ

Tôi tự ví bản thân như con chim bị giam lỏng trong lồng. Dù có thể baynđi nhưng cũng chỉ đến trong một khu vực nhất định và lại được đưa trở về chiếc lồng

Tại sao tôi lại không giống như những người khác nhỉ?

Tại sao tôi lại mắc phải căn bệnh lạ này?

Cuối cùng, cũng chỉ gói gọn trong hai chữ "Tại sao"

Mùa thu rất đẹp, vẫn luôn rất đẹp

Nếu tôi có thể gặp lại được cậu thì tốt quá nhỉ. "Cậu bé màu nắng"...
==================================
"Rồi sẽ có một ngày em gặp lại anh" - Lloyd
===hết===
Muốn làm bốn phần cả hạ - thu - đông - xuân - hạ nhưng nhận ra bản thân chỉ có thể truyền đạt đến mùa đông là dừng

OH MY GOD!!!!










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro