Phần 30.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đột nhập vào hệ thống máy tính của Cục cảnh sát mất nhiều thời gian hơn Jiyong nghĩ. Đã là tháng Mười một, họ vẫn tiếp tục cuộc sống như thường nhật và Seungri chấp nhận việc này dễ dàng hơn so với hắn. Trong khi cậu bận rộn với công việc và tận hưởng tự do được đi lại thoải mái mà không cần sợ sệt bất cứ ai thì Jiyong càng lúc càng cáu kỉnh. Cậu không làm cùng hắn nhưng có một lần nghe được cuộc điện thoại hắn gọi một thành viên băng nhóm khác. Giọng quát nạt của Jiyong còn hơn cả tức giận, khiến cậu mừng là mình không phải thuộc cấp của hắn. Nhưng vì cơn thịnh nộ của bản thân mà Jiyong luôn giữ khoảng cách với Seungri. Cậu không hiểu lắm lý do bên trong. Có thể vì hắn không muốn la hét với cậu, có thể chỉ là ngẫu nhiên. Dù vì nguyên nhân gì chăng nữa thì nó cũng khiến cậu cảm thấy cô đơn. Đúng là có chút tức cười. Lẽ ra cậu phải mừng vì hắn để yên, không lôi cậu vào những vấn đề của băng đảng và cho cậu không gian riêng. Về cơ bản Jiyong đã trả cậu về cuộc sống ban đầu, chỉ có chút khác biệt là mỗi đêm hắn sẽ vào phòng cậu, ôm chặt cậu vào lòng và họ cùng cuộn lấy nhau. Đó là dấu hiệu duy nhất cho biết hắn vẫn hiện diện trong cuộc sống của Seungri. Cậu không biết có phải hắn cố ý như vậy không nhưng dường như là không. Jiyong là loại người không thể phân tách giữa cuộc sống cá nhân và công việc, cuộc sống của hắn chính là công việc nên chắc hắn hắn chỉ đang căng thẳng không thể làm những việc nhỏ nhặt như trò chuyện tâm sự. Giờ Seungri nghĩ là hắn đã quá ám ảnh về vấn đề này nhưng cậu đã học được rằng Jiyong không phải loại người dễ dàng buông tay. Hắn sẽ không bao giờ để Jaejoong sống sót cho dù cậu đã vượt qua được. Lòng kiêu hãnh của hắn bị nghi ngờ vì vậy hắn phải hành động.

Một buổi tối muộn trở về nhà, cậu thấy ánh sáng trong phòng làm việc của Jiyong vẫn bật như lẽ tất nhiên. Cậu chẳng buồn ngạc nhiên nữa. Seungri tháo giày, nới lỏng cà vạt và bước về phía cánh cửa, cậu gõ nhẽ vu=ì không muốn cắt ngang cuộc điện thoại nào đó nhưng khi nhẹ nhàng mở cửa ra, cậu chỉ thấy một Jiyong đã gục xuống bàn, mắt nhắm nghiền, khá giống với tình trạng khi cậu tìm thấy hắn vài ngày trước. Hắn lại làm việc quá sức. Cũng may là Jenny đảm bảo hắn ăn uống đầy đủ. Seungri nhìn qua mớ giấy tờ trên bàn, thấy mừng là lần này hắn đang thiết kế thay vì truy lùng Jaejong. Nhìn ngắm Jiyong ngủ đã trở thành thú vui của cậu. Hắn trông yên bìnn, có thể nói là ngây thơ nữa. Mái tóc hắn đã nhuộm lại màu đen tuyền giống như cậu vì họ cần ẩn mình một thời gian. Seungri thở dài lại gần hơn, khẽ gạt vài lọn tóc khỏi khuôn mặt hắn, tự cười bản thân vì đã quá . Thật ngớ ngẩn khi cậu lại trở nên thích hắn nhiều đến vậy.

"Hyung-", cậu dịu dàng lên tiếng, "Anh nên đi ngủ đi."

Càu nhàu trở mình, Jiyong mở mắt nhìn cậu.

"Mừng em về nhà," hắn ngáp dài, Seungri hơi run lên vì câu nói thận thương quá đỗi. "Phải xong cái này đã."

Cậu đảo mắt xoay người đi ra sau lungw Jiyong, cậu đặt tay lên vai hắn, tận sâu trong tâm trí cậu biết điều này đặc biệt đến thế nào. Cách đây mấy tháng hắn sẽ không bao giờ chập nhận cậu đặt tay lên người khi chưa được phép. Nhưng giờ cậu có thể xoa bóp đôi vai mệt mỏi của hắn và vui mừng khi nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn từ người đó. Họ thực sự đã vượt qua một quãng đường dài. Gần như là, à mà không, họ giống như đang yêu nhau thực sự vậy. Seungri không biết sự thay đổi choáng ngợp này diễn ra từ lúc nào, hắn không còn dọa dẫm cậu cũng như coi cậu như thú cưng nữa. Dù hai tuần qua họ không nói chuyện nhiều, Jiyong vẫn xem cậu như bạn bè ngang hàng và quan trọng nhất là hắn luôn tới phòng cậu khi kết thúc công việc mỗi ngày. Bất cứ lúc nào hắn ôm lấy cậu, cậu có thể cảm thấy hắn thả lỏng người và ngủ thiếp đi thật ngon giấc.

"Cảm giác tốt thật," Jiyong lẩm bẩm, kéo Seungri trở lại hiên thực, cậu chưa hề nghe hắn nói mấy câu kiểu này bao giờ, cảm giác thật mới mẻ.

Dạo gần đây Jiyong hơi giữ khoảng cách, điều này cũng dễ hiểu vì hắn rất bận rộn. Cũng không hẳn họ không thể thiếu tình dục nhưng vì hắn quá căng thẳng nên cậu muốn giúp đỡ. Chỉ một lần duy nhất hắn để cậu chủ động và có thể lúc này hắn cần điều đó. Thả lỏng quyền kiểm soát trong vùng an toàn nhất định vì thường hắn quá sợ hãi không thể buông bỏ cảnh giác trong mọi tình huống.

"Em có thể giúp anh thư giãn bằng cách khác," cậu thì thầm bên tai hắn, cảm thấy hắn hơi cứng người lại.

"Không—" Jiyong nghiêm khắc nói nhưng hắn nghe quá mệt mỏi nên cậu chẳng lấy đó làm quan trọng.

:Thôi nào, anh biết em sẽ không làm gì anh không thích," cậu để tay mình trượt từ bả vai xuống ngực hắn.

Lần đầu tiên cậu cảm nhận được hắn run rẩy dưới ngón tay mình. Cảm giác quyền lực thật không tưởng. Cậu đã chấp nhận chuyện Jiyong sẽ không để cho mình được lấn át trong bất cứ quan hệ kiểu gì đi nữa nhưng giờ cảm giác này rất tuyệt vời. Đột nhiên, không chỉ là về việc giúp Jiyong thư giãn nữa mà còn là thể hiện một con người khác của chính cậu. Cậu từng thích thú được thỏa mãn bạn tình của mình. Cậu thích cái cách họ rên rỉ tên mình, khi cậu làm tốt họ sẽ khen ngợi kỹ thuật của cậu, cái cách bàn tay họ luồn qua mái tóc cậu khi cậu nuốt chửng lậy họ.

"Anh có thể tin tưởng em, anh biết vậy mà phải không?" cậu nói khẽ, mút lấy vành tai hắn.

"Anh không chắc." Jiyong khịt mũi châm biếm nhưng vẫn để cậu tiếp tục.

"Nếu em muốn phản bọi anh thì đã làm từ lâu rồi, anh không nghĩ vậy sao?" cậu lùi lại, nắm lấy tay hắn kéo lên đặt lên lung mình.

Có chút không tưởng rằng hắn cho phép cậu làm vậy. Bây giờ cậu là người dẫn dắt. Biểu cảm của hắn vẫn âm trầm, ngoại trừ đội mắt còn ngái ngủ. Có thể đúng là vây. Có thế hắn quá mệt để phản đối việc cậu nằm quyền kiểm soát.

"Anh phải vất vả tìm kiếm kẻ tổn thương em. Ít nhất em có thể giúp anh thư giãn, không phải sao?" cậu giải thích, đặt tay lên cổ hắn để kéo lại gần hơn, môi họ gần chạm vào nhau nhưng cậu đợi hắn chấp nhận, thật có chút tức cười vì hắn đã từng chẳng quan tâm cậu có đồng ý hay không.

"Không chỉ vì vậy—" hắn phản đối nhưng cậu chỉ cau mày.

"Sao cũng được," cậu hối thúc, hơi thở phả lên môi hắn, và đó là lúc Jiyong nghiêng người gắn môi họ vào nhau trong một nụ hôn mãnh liệt.

Cậu cảm nhận được hắn mệt mỏi đến mức nào, hương vị thuốc là và soju khiến cậu tự hỏi hôm nay hắn đã làm gì vì hắn thường chỉ hút thuốc khi cần giải tỏa. Cậu thở dài, rướn người về phía trước để hắn dẫn dắt nụ hôn. Bàn tay hắn luồn xuống dưới áo vét cậu, kéo hông cậu lại gần. Hắn rất dịu dàng, gần như cần trọng và cậu không thể dứt khỏi suy nghĩ hôm nay hắn có gì đó khác lạ. Cậu chậm chậm lùi lại, nắm lấy tay hắn và đan tay họ vào nhau rồi cùng bước khỏi văn phòng và hướng về phòng ngủ của cậu. Nhưng Jiyong đột nhiên đứng lại ở hành lang, khiến cậu tò mò nhìn lại. Cậu chắc chắn hắn cũng đang có hứng thú, vậy sao lại dừng lại? Cả hai cùng đứng đó một lúc và hắn có vẻ như đấu tranh noioij tâm gì đó. Cậu chỉ hiểu ra khi hắn bắt đầu bước về phòng riêng của hắn. Seungri mở to mắt khó longf tin nổi. Hắn thực sự để cậu tiến vào sao? Vậy còn căn bệnh ám ảnh mọi thứ đều phải sạch bong của hắn thì thế nào? Nếu họ cùng vào đó, căn phòng chắc chắn không còn sạch sẽ nữa và cậu cũng nghi ngờ là khi xong việc họ sẽ quay lại phòng cậu để ngủ, vậy nên cậu thực lòng không hiểu nổi. Nhưng hắn vẫn kéo cậu về phía cửa và dẫn cậu vào trong. Chuyện này đúng là có thật. Cậu nghe được hắn khép cửa lại nhưng quá tập trung vào cái giường khổng lồ được xếp trải hoàn hảo, mội vật dụng nhỏ nhất đều được bày trí ngăn nắp tỉ mỉ. Cậu có chút giật mình khi hắn xuất hiện phía sau, hôn lên cổ cậu và cởi bỏ chiếc áo khoác trên người cậu.

"Anh để em vào phòng anh." Cậu ngơ ngẩn nói.

Đúng là quá choáng váng. Jiyong đã từng nói phòng riêng là chốn trú ẩn thiên đường của hắn và lúc cậu được phép bước vào căn phòng ở Căn cứ cậu đã cảm thấy cực kỳ đặc biệt rồi. Nhưng đây, đây còn quan trọng hơn nữa.

"Em nói anh có thể đặt niềm tin ở em. Đây là thử nghiệm," hắn lặng lẽ nói, trong khoảnh khắc cậu tưởng giọng nói hắn có chút run rẩy nhưng cậu không chắc mình có nghe đúng không.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro