At The End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông ấy không đến tiễn cậu, không một tin nhắn chúc bình an và không có một dấu vết nào cho cậu thấy rằng anh còn tồn tại trong cuộc sống của cậu. Cho đến lúc cậu đi, anh vẫn biến mất hoàn toàn... Anh biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cậu!

"Một tuần... chắc anh ngủ ở nhà những cô gái bên cạnh anh, Seung Hyun nhỉ? Một tuần... chắc với anh chỉ ngắn ngủi như một giây, chẳng có chút ý nghĩa nào. Một tuần... sự kết thúc nặng nề mà em mang chắc không là gì trong anh đâu, Hyunie nhỉ?... Phải rồi, vì anh... đâu có yêu em...!"

Jiyong tự nói chuyện với mình. Xét cho cùng thì cậu chẳng còn gì để lưu luyến nữa. Cậu thả mình vào những suy nghĩ mông lung, quay đầu mỉm cười chào người chị gái như người mẹ của mình lần cuối trước khi đi. Trong đôi mắt tràn đầy nước, cậu chỉ mong sao cái dáng người cao lớn của anh khuất khỏi mắt mình. Vì đâu mà cái dáng thân quen ấy lưu lại quá lâu trong tầm mắt của cậu đến vậy? Có phải đã đến lúc cậu học cách quên đi? Để rồi sau cơn mưa trời lại sáng, và sau những giọt nước mắt này không còn tồn tại người đàn ông với cái tên quen thuộc ấy...

Ba tuần sau khi ổn định nhà ở, lịch học và tìm được việc làm thêm, Jiyong gọi về cho chị để kể lại với chị những gì mà cậu làm được. Cậu tự hứa với chị rằng cậu sẽ mạnh mẽ, sẽ tự lo liệu hết tất cả. Và nếu như cậu chưa thu xếp ổn thỏa thì sẽ không liên lạc với gia đình.

-Em ổn chứ?

-Vâng, em ổn. Mọi thứ đều ổn. Còn noona thì sao?

-Noona sống rất tốt. Nhưng mà Yongie này...

-Sao ạ?

-Seung Hyun...

-Sao thế noona?

Jiyong thấy tim mình đập mạnh khi nghe vang lên bên tai cái tên ấy- tên người đàn ông mà cậu đã từng yêu... đã cố quên đi... nhưng chưa bao giờ là có thể.

-Cậu ấy mất rồi Jiyong à... - Chị gái cậu ngần ngại nói những câu cuối cùng. Cuộc điện thoại rơi vào im lặng. Jiyong thấy tai mình ù đi, cậu lại khóc, cứ khóc như một thói quen. Người đàn ông ấy, lần nào cũng là người đàn ông ấy khiến cho cậu phải khóc. Jiyong cảm thấy bất lực, tim cậu đau nhói.

-Noona không liên lạc được với em. Ngay sau hôm em đi thì bạn của Seung Hyun tới nhà mình. Cậu ấy bảo Seung Hyun là... bạn trai của em, muốn báo cho em một tiếng. Seung Hyun không ra tiễn em được là vì trên đường ra sân bay gặp tai nạn, do mất máu nhiều quá nên cấp cứu không kịp. Em có biết Seung Hyun bị máu khó đông không? Cậu ấy ra đi đúng ngày mà em sang bên ấy...

Cuộc điện thoại bị ngắt quãng bởi sự đau đớn đến tột cùng. Jiyong không muốn tin vào tai mình, cậu không muốn tin những lời nói của chị- người mà cậu tin tưởng nhất. Vừa lúc ấy, bên ngoài có chuông báo nhận thư từ Hàn Quốc. Jiyong thẫn thờ đi về phía cửa, nhận lấy lá thư. Dòng chữ trên bì thư làm cậu choáng váng.

"Jiyong, con rồng nhỏ của anh,

Em sẽ mạnh mẽ, đúng không?

Em sẽ hạnh phúc, đúng không?

Em sẽ quên tôi và tìm được người xứng đáng với em hơn tôi, đúng không?

Chỉ khi nào em gật đầu thì tôi mới cho phép em đọc tiếp những dòng bên dưới. Nhớ nhé!

...

Lần đầu tiên, sinh nhật 18 tuổi của em, tôi lỡ hẹn. Không phải vì tôi quên hay cố tình không đến. Tôi đã mua quà cho em, là một quả cầu tuyết, trong đó có tuyết, có đèn, có nhạc. Em nói em rất thích mùa đông ở Hàn Quốc vì em thích nhìn tuyết rơi mà, đúng không? Trên đường đến chỗ hẹn, tôi vô tình vấp ngã, quả cầu tuyết vỡ tan, găm vào tay tôi. Máu đã chảy rất nhiều... Tôi lịm đi và thấy mình là một thằng vô dụng.

Lần thứ hai, sinh nhật em tròn 20 tuổi.Lần này tôi đã tự hứa sẽ không làm cho em tổn thương thêm nữa. Tôi cùng cô bạn cùng lớp đại học đi chọn mua cho em một con gấu bông. Em từng nói em rất thích gấu bông xinh xắn mà, đúng chứ? Phải rồi, vì em giống như một thiên thần nên mọi thứ với em đều rất đáng yêu, Jiyong nhỉ! Tôi nhớ nụ cười tỏa nắng của em. Tôi tự nhủ với mình rằng phải làm cho em luôn cười, luôn tươi tắn. Nhưng tôi lại một lần nữa lỡ hẹn với em, thất hứa với chính mình. Lúc đi qua đường, một chiếc xe vượt đèn đỏ phi lên, làm cho tôi và cả cô bạn kia ngã xuống đất. Máu lại chảy, chảy nhiều lắm. Đến bản thân tôi còn thấy run sợ với dòng máu của chính mình. Rồi tôi bị đưa vào bệnh viện, tôi nằm dài trên giường bệnh tự dằn mặt mình vì đã có lỗi với em...

Sau lần đó, tôi không cho phép mình lỡ hẹn với em thêm bất kì lần nào nữa. Đó cũng chính là lúc em quyết định đi du học. Có lẽ tôi và em đúng là cặp bài trùng, chúng ta có thể biết được suy nghĩ của nhau, Yongie nhỉ? Lúc bên nhau dù có thế nào cũng cố gắng để được ở bên nhau, lúc cảm thấy cần phải rời xa thì tự khắc sẽ rời xa nhau. Mãi mãi..."

Bức thư ướt sũng nước mắt. Jiyong thấy tiếng khóc của mình nghẹn lại. Không phải vì Seung Hyun lạnh lùng, vì Seung Hyun đào hoa hay đa tình... mà tất cả là do cậu đã quá vô tâm. Cậu thậm chí không biết người mình yêu làm gì, ở đâu và anh cảm thấy như thế nào. Cậu tự trách mình chỉ biết chờ đợi như một thằng ngốc, không biết ghen và cũng không bao giờ đòi hỏi anh phải giải thích. Cậu cứ chờ, cứ chờ như một điều hiển nhiên mà cậu cho rằng phải thế. Để rồi, tự cậu đã rời xa người mà cậu yêu thương nhất. Mãi mãi...

Jiyong thu xếp trở về Hàn Quốc, tròn một trăm ngày mất của anh. Cậu ra thăm mộ anh, thấy cỏ còn xanh lắm. Những vệt sương đọng mờ ảo trên nhành cỏ xanh buổi bình minh hắt lên những tia nắng hồng yếu ớt. Jiyong đặt lên ngôi mộ một bó hoa cúc trắng. Cậu nhìn như thôi miên vào khuôn ảnh của anh. Trong khuôn ảnh đó, Seung Hyun của cậu mỉm cười, đôi mắt màu xám tro ân cần và ấm áp. Cậu đặt tay mình lên ngôi mộ, như thấy mình đang nắm lấy bàn tay anh, cậu khẽ nói.

-Em về rồi. Là em đã lỡ hẹn với anh. Không phải tại anh, chưa bao giờ là lỗi tại anh cả, Hyunie à!

Jiyong ngồi đó từ buổi bình minh cho đến chiều hoàng hôn muộn, khi ánh tím phía đường chân trời như ập xuống. Cuộc sống là những bấp bênh, nhưng điều quan trọng là tìm thấy niềm hạnh phúc giữa những sự bấp bênh đó.

Bởi, hạnh phúc có bao giờ là vừa, có bao giờ là đủ!

***END***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro