For danmei 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mắt đó nhìn qua sâu như mực, mỗi khi chạm phải hô hấp liền bị kìm nén, như là cả người đã đến bên bờ vực thẳm, đi thêm một bước nhỏ về phía trước thì sẽ không thoát ra được nữa. Trong ánh mắt đó từng thấy qua dã tâm điên cuồng như cỏ dại. Từng thấy qua tàn khốc lạnh như băng, thấy qua sự cuồng nhiệt như thiêu như đốt, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy sự mất mát ảm đạm như vậy.

~~~

Thất tình lục dục chốn hồng trần chính là giản đơn như vậy, ba chữ rất ít nét là có thể bao quát hết cả tâm tình. Thế nhưng "thích" cũng là phức tạp như thế, yêu không được hận không đành, cầu không được bỏ không nỡ, trăm mối lo trằn trọc, vì yêu mà sinh oán, vì oán mà sinh hận, vì hận mà xuất hiện biết bao thị phi. Kết quả là, cho dù bên nhau sớm chiều, dù cho là chung giường chung gối, dù cho nhĩ tấn tư ma, thiếu một chữ "thích" đó, thì cho dù nắm giữ bao nhiêu thứ đi chăng nữa, vẫn là tâm trí bất an, lo lắng ngủ không yên.

~~~

Tang Mạch, chữ "thích" ấy với Úc Dương Quân có nghĩa là chiếm giữ, còn với Không Hoa hắn, có lẽ hai chữ "bầu bạn" thích hợp hơn, cũng thích hợp với ngươi và ta hơn.

~~~

Chỉ cần ngươi ở trước mặt ta, chỉ cần trong mắt ta có ngươi, thế là đủ rồi. Đủ để ta vứt bỏ mọi thứ vì ngươi, đủ để ta cùng ngươi đi đến sông cạn đá mòn.

( Diễm Quỷ – Đặc Điển )

—————————–

Thế gian này, không có gì là không thể thay đổi. Tích cát thành tháp, nước chảy đá mòn thôi.

( Diễm Quỷ – Chi thiên trường nhật cửu )

—————————–

Bởi vì thích cho nên thay đổi, dù cho không mong không muốn, dù cho điều đó nhỏ bé đến thế nào. Giống như Úc Dương Quân, giống như Không Hoa, giống như Tang Mạch.

( Diễm Quỷ – Chi xuân nhật du )

—————————–

Nhị Thái Tử, làm việc gì cũng nên một vừa hai phải thôi, có một số việc, nếu ngài không thật lòng thì chớ nên đòi hỏi đối phương phải thật lòng.

~~~

Ngươi có biết không, nhân gian có ngàn ước vạn cầu mong không được, nhưng chỉ cần được bình bình, đạm đạm bên nhau sống một đời, cũng là một loại hạnh phúc.

~~~

Cứ như thế mà lặng lẽ ngắm bóng lưng thẳng tắp của y, mới phát hiện một trăm năm hóa ra lại lâu đến thế, một thuở vai tựa má kề tâm tình quyến luyến đã sớm nhòe nhoẹt trong trí nhớ.

~~~

Hoa nở hoa tàn, khi rét đậm tuyết bay đầy trời, lúc giữa hè nắng thiêu đổ lửa, mỗi ngày đều chỉ khắc vào lòng một cái tên duy nhất, một trăm năm sau đếm lại, đã giăng mắc khắp nơi chẳng biết đâu là đầu cùng, mà trăm năm dằng dặc cứ thế mất đi giữa những đau khổ cùng lặng lẽ của chúng ta.

~~~

Nếu có người thành tâm đối đãi mình, thì cho dù phải đối đầu với cả thiên hạ, hy sinh tính mạng, cũng sẵn sàng vui vẻ chấp nhận.

~~~

Cơn đau của pháp ấn chỉ cần cắn răng chịu đựng cũng có thể vượt qua, nhưng nỗi khổ tương tư thấu tận xương gan nào có ai giải nổi ?

~~~

Lan Uyên, mấy trăm năm nay giả giả thật thật, là diễn kịch hay là vui đùa, ta mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi, ngươi và ta, cuối cùng cũng nên có một kết thúc đi thôi.

~~~

Lúc đầu là ai phóng đãng phong lưu vang danh thiên hạ ? Lúc đầu là ai cười híp đôi mắt xanh lam mà buông một câu hứng thú nhất thời ?

Nhưng sau đó thì sao ? mà lúc này thì sao ?

Rốt cuộc thế nào là chân tình thế nào là giả dối ?

~~~

Thái tử kiêu ngạo, tình nhân dịu dàng, kẻ phong lưu bạc tình, đã từng tươi cười cũng từng thương tổn, đã từng phụ bạc lại từng ăn năn, tính toán nhau đến tan nát cả cõi lòng, vậy mà rốt cuộc lại chẳng nhận ra – hai chữ tình ái chẳng qua chỉ là hỏi một câu yêu hay không yêu, thích hay không thích.

( Hoàn Khố )

—————————–

Con người chung quy đều giống nhau. Sau khi đã đánh mất điều gì, mới thấm thía dày vò bản thân, nếu biết như vậy, thà rằng không làm.

Nhưng mà thời gian có bao giờ trôi ngược, con người có bao giờ biết được tương lai.

( Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa )

—————————–

Tình gieo căn bám rễ trong tim, trừ phi trái tim bị lấy mất, bằng không cũng sẽ ẩn sâu bên trong, vĩnh viễn không thể diệt tận gốc.

( Nhất đao xuân sắc )

—————————–

Phượng Minh nói không khí lưu chuyển sẽ tạo thành gió, vậy thì ta lấy danh nghĩa Tây Lôi Vương Dung Điềm nhờ gió đến bên người ta tâm ái nhất, thay ta vuốt ve mái tóc đen mượt, thay ta chạm vào đôi mắt hắn, hãy nói với hắn rằng ta yêu hắn.

( Phượng vu cửu thiên )

—————————–

Hồng trần chỉ có hai sự phải hối tiếc, một là thứ ước ao suốt đời không có được, hai là thứ gần có được lại để vuột mất đi.

( Chỉ là lúc đó lòng còn ngẩn ngơ )

—————————–

Mỗi người đều có một bộ mặt bị che dấu, hoặc tàn nhẫn, hoặc ôn nhu, hoặc thiên chân, hoặc lõi đời, không có ai phơi bày hết bản thân mình ra trước mặt người khác, mỗi người tự thân đều có một loại tự bảo hộ, đó chính là bản tính của con người.

( Kim tiền bang )

—————————–

Ngươi...đã không thể đứng dậy, thì ta...sẽ ngã xuống cùng ngươi.

( Khuynh tẫn thiên hạ )

—————————–

Bảo bối, em biết không ? Trên thế giới chỉ có một cái tên khiến cho anh luôn nhớ thương da diết. Giống như có một sợi dây vô hình không nhìn thấy, một đầu dây anh buộc chặt vào trái tim mình, đầu còn lại anh đặt vào chính tay em.

( Thân ái đích, đại ca )

Đàn ông thích đàn ông, không nhất định phải là xinh đẹp đáng yêu, tính cách hấp dẫn mới là trọng yếu. Cậu đừng nghĩ chỉ cần thẳng thì vĩnh viễn sẽ không cong.

( Tang thế sinh tồn )

———————————-

Cái gọi là "tình yêu", là khi nhìn thấy đối phương, điều đầu tiên bạn mong muốn không phải là cùng họ lên giường, chỉ đơn giản là cánh tay mở rộng, tâm tư cũng mở ra, muốn ôm lấy họ, dung chứa họ vào lòng.

( Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt )

———————————-

Thật sự yêu thương một người mới phải lo lắng, hao tổn tâm tư đi lừa người đó, mới phải cẩn thận lừa gạt cả đời, để người đó mãi vẫn vô tư cùng vui vẻ.

~~~

Nói dối không có nghĩa là xấu, mà nói thật cũng không nhất định là tốt đẹp

( Quân tử chi giao )

———————————-

Em không hối hận chọn chung sống với anh. Nếu vào lúc cuối đời không có những muộn phiền và ngàn gánh nặng như vậy, em nguyện yêu anh lần nữa.

Đó là lời nói cuối cùng của cậu, sau thời khắc ấy đôi mắt cậu khép lại, chìm vào giấc ngủ an bình.

( Những chuyện vặt vãnh )

———————————-

Thiên thư có viết : làm hoàng đế khó , làm minh quân càng khó, nhưng làm tiểu thụ mới là khó nhất

( Thiên Thư )

———————————-

Khoảnh khắc đó, tôi lặng lẽ rơi nước mắt. Hóa ra. Có thể sống để nghe người ta yêu nói yêu ta, cũng là một thứ hạnh phúc xa xỉ đến thế...

( Khi thế giới của tôi chỉ còn lại thanh âm người ấy )

———————————-

Có nhiều thứ có thể bù đắp, có thể quay trở lại. Nhưng có một số thứ lại không thể được. Có một số người, một số việc, có chút cảm tình. Khi đã vĩnh viện rời xa, sẽ không thể có được nữa

( Chiêu tuyết )

———————————-

Yêu – không nhất thiết phải nói ra. Yêu – là hành động. Tâm tình đôi ta ngầm hiểu, sống – chính là để gặp gỡ, yêu thương và giữ lấy hạnh phúc cho riêng mình.

( Nhược Thụ )

———————————-

Tình cảm dù thế nào cũng đều có một giới hạn. Chỉ một người ôm ấp, liệu có thể sưởi ấm nó được bao lâu.

( Tư Phàm )

———————————-

Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn?

( Đăng hoa bất kham tiễn )

———————————-

Từ nay về sau, giữa thiên quân vạn mã, có ta cùng ngươi song hành.

( Chất tử )

———————————-

Ta được ở cạnh Hoành Văn cho đến khi biến mất khỏi luân hồi, tiêu tan trong trời đất, cũng đã xem như thiên trường địa cửu, kiếp kiếp đời đời.

( Đào Hoa Trái )

———————————-

Giây phút một người muốn khóc mà phải cười là đáng thương nhất trên thế gian.

( 15P, 7H, 6SM )

———————————-

Chúng ta chỉ là phàm nhân. Chúng ta cách hồi ức quá gần, cách tự do quá xa. Thứ chúng ta muốn có thì quá nhiều, hạnh phúc đạt được lại quá ít. Chúng ta biết, chỉ để có được chút ít hạnh phúc thì phải hi sinh rất nhiều rất nhiều.

( Phàm nhân ca )

———————————-

Giang sơn đẹp như tranh, cũng không bằng được nụ cười của người. Cầm cương thúc ngựa, chỉ nguyện cùng quân tiêu dao thiên hạ.

( Thùy Chủ Trầm Phù )

———————————-

Bây giờ thì ta đã rõ, trong "ái tình", kẻ nào yêu trước, kẻ đó đã thua một nửa.

( Chỉnh Cổ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro