Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi hôn lễ kết thúc, Kugisaki và Fushiguro cùng tiễn vị khách cuối cùng và trở về nhà thì đã gần mười giờ tối rồi. Đợi đến khi ăn đêm, tẩy trang xong đã mười một giờ hơn. Trải qua một ngày mệt mỏi, cô và cậu cũng chẳng còn cảm giác cháy bỏng nồng nhiệt của đêm tân hôn, dù sao đã sống chung với nhau từ lâu, cả hai cũng không thiếu những giây phút âu yếm. Fushiguro cầm điện thoại của hai người để trả lời tin nhắn chúc phúc của những người bạn không tham dự được hôn lễ, còn Kugisaki thu dọn lại thùng đồ đặt những thứ lặt vặt từ nhà cũ gửi đến.

  Tất cả đều những đồ vật kỉ niệm mà đích cô và Fushiguro thân đặt vào, nhưng không có giá trị thực tế, bây giờ cô mới xem lại, đại đa số nên cất vào xó thôi.

  Xem qua xem lại, bỗng có một thứ gì đó nhỏ nhỏ màu đen rơi xuống bên chân, Kugisaki nhặt lên xem, thì ra là một chiếc thẻ nhớ, có chút cũ rồi, mặt kim loại để đọc nội dung đã mòn hết. Cô ngắm chiếc thẻ nhớ này một lúc, chẳng có ấn tượng gì cả, cô liền đưa nó cho Fushiguro xem: "Megumi, cái thẻ nhớ này của anh à ?"

  Fushiguro đặt điện thoại của mình xuống, cầm lấy chiếc thẻ, nhìn kĩ sau đó lắc đầu: "Không phải của anh."

  Kugisaki như nghĩ ra điều gì đó, sau đó cười xấu xa nói: "Thật sự không phải của anh hả ? Có phải là trước khi hẹn hò với em, tấm thẻ này dùng để__" Cô nháy mắt cười, Fushiguro có chút dở khóc dở cười, nhẹ nhàng véo má cô: "Anh không có lưu mấy cái thứ đó, em xem là biết."

  Quả nhiên Kugisaki đi tìm đầu lọc thể để đặt thẻ nhớ vào sau đó phát lên TV, muốn xem tên tệp của thiết bị ghi hình là gì.

  Cô bấm mở cái đầu tiên. Màn hình bỗng vụt sáng, ánh mặt trời nhạt nhàn chiếu vào, thông qua màn hình, Kugisaki và Fushiguro nhìn thấy bãi biển ở một nơi nào đó, ánh mặt trời ở phương xa đang chiếu lên mặt nước, trong màn sương mù là những chú mòng biển khoác lên mình ánh dương bay qua. Cảnh quay bắt đầu kéo xa, dần dần có người xuất hiện, sau khi nhìn kĩ, bọn họ kinh ngạc phát hiện thì ra là người quen.

  "Chao ôi, đó không phải là tiền bối Toge, Maki với Panda sao." Kugisaki chỉ vào màn hình, Fushiguro cũng gật đầu xác nhận.

  Cảnh quay chậm rãi chuyển sang hướng bên cạnh, hai người nhanh chóng nhìn thấy chính mình, cả hai đang đứng bên bờ biển cùng nhau ngắm bình minh.

  "Sao lại không có âm thanh nhỉ......" Kugisaki vừa lẩm bẩm vừa nhấn nút tăng âm lượng, đến mức tối đa nhưng video vẫn im bặt, xem ra có thể là do tập tin bị hỏng, hoặc là ngay từ đầu đã không có âm thanh.

  Trong video, dường như Kugisaki và Fushiguro phát hiện có người đang quay mình, cả hai cùng nhau quay đầu cười với hướng quay. Người quay video tiến gần về phía cả hai, thế là trên màn hình xuất hiện cận cảnh của bọn họ, Kugisaki cười đến đôi mắt cong lại, rút tay từ trong túi áo ra, vẫy tay với người quay, xem khẩu hình như đang nói: Cậu mau đến đây đi. Fushiguro cũng cười đứng ở một bên, dưới ánh mặt trời càng thêm dịu dàng.

  Màn hình khẽ rung, đại khái là người quay đến gần. Kugisaki và Fushiguro cùng nhau tránh ra một chút, có lẽ người quay đứng ở giữa bọn họ, cuối cùng chỉ còn lại cảnh mặt trời mọc trên bãi biển.

  Sau khi quay cảnh mặt trời hai phút thì video kết thúc và quay lại giao diện chọn tệp, Kugisaki nhẹ nhăn mày rối nhấn vào video tiếp theo.

  Video thứ hai là ở Cao Chuyên, cũng không có âm thanh. Trong video là cảnh cô và Fushiguro mặc trang phục mùa thu, đang quét lá rụng dưới cổng Torii. Từ động tác cơ thể có thể thấy được cô đang cằn nhằn không ngừng với Fushiguro về một điều gì đó. Hai phút sau Kugisaki trong màn hình phát hiện ra người quay, một tay của cô chọc chiếc chổi xuống đất, một tay chỉ vào người quay với vẻ bất bình, đại khái là muốn bắt người quay đến quét lá cùng. Cảnh quay hơi run rẩy, có thể người quay đang cười.

  "Là ai quay những video này vậy......" Kugisaki vừa tự hỏi vừa chọn video tiếp theo, trong video có gương mặt của Fushiguro lướt qua, sau đó là cảnh cô mệt mỏi cong lưng vác một đống túi đồ, hình như đang ở trong một đường ngầm nào đó. "Là thầy Gojo quay ư ?"

  "Có thể là vậy." Fushiguro xem những cảnh sinh hoạt rời rạc được ghi lại trong video, có cảnh đường phố, cảnh thiên nhiên, cũng có cảnh cuộc sống học tập ở Cao Chuyên. Cẩn thận nghĩ lại, đó đều là những nơi họ đã từng đi qua, đều là những việc mà họ từng làm.

  Sau cùng cả hai không nói gì nữa, yên lặng xem hết gần chục video trong thẻ nhớ. Có đoạn video dài, ngắn khác nhau, thậm chí còn có video ghi lại rạp chiếu phim tại nhà, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy ba cái bóng đen xuất hiện, có thể là Kugisaki, Fushiguro và Gojo đang cùng nhau xem phim. Tất cả đều là những nội dung thường ngày, Kugisaki càng xem càng cảm thấy ngột ngạt trong tim, khi phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Fushiguro đưa cho cô một tấm khăn giấy, thì ra cô đã khóc từ bao giờ.

  Cô nhận lấy tấm khăn, cúi đầu lau nước mắt, lẩm bẩm nói: "Megumi, em chắc không già đến mức mới nhớ đến chuyện cũ mà đã thấy đau lòng đâu nhỉ."

  Fushiguro hiểu cô chỉ đang cố giấu sự xấu hổ khi rơi nước mắt, hoàn toàn không cần câu trả lời, bởi vậy cậu không nói chuyện, vẫn tiếp tục xem video, người quay đang quay đến máy bán hàng tự động ở Cao Chuyên. Mắt của cậu có chút cay, nhưng cậu không thể khóc như Kugisaki được.

  Buổi tối hôm đó tâm trạng của của hai đều rất nặng nề, sau khi tắt TV, Kugisaki đặt thẻ nhớ vào trong hộp rồi cất lên gác xép. Lúc nằm trên giường, cô rúc vào trong ngực của Fushiguro, tay nắm vạt áo ngủ của cậu, có một cảm giác vô cùng trống trải, làm cô khó chịu đến mức muốn chạy đến chân trời gốc bể để lấp đầy cảm giác trống rỗng này.

  Fushiguro cũng ôm cô thật chặt, giống như cô thứ quan trọng duy nhất còn lại cậu, không thể mất đi dù chỉ một góc nào.


Ri: đọc đến đây chắc các bạn cũng đoán được điều gì rồi nhỉ T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro