Gửi em, cô gái tôi thương!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18 tuổi, một ngày em xuất hiện với cô bạn cùng lớp đại học ở xóm trọ gần trường đại học của tôi. Đôi mắt nâu trong veo, mái tóc dài thật dài được tết đuôi sam sau gáy lúc lắc, trông em ngây ngô như một đứa trẻ lạc mẹ, rụt rè nhìn tôi, lí nhí chào tôi. Chúng tôi trở thành hàng xóm của nhau như thế. Sau này, tôi mới biết, chúng tôi cùng tuổi, em chẳng rụt rè cũng chẳng nhút nhát như bề ngoài của em, vừa ngốc nghếch nhưng cũng bướng bỉnh chẳng kém.

19 tuổi, Tết năm ấy em chủ động nhắn tin hỏi thăm tôi. Vì cậu bạn thân cùng phòng đang cố gắng cưa cẩm em nên tôi định trả lời tin nhắn của em qua loa hời hợt. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bị cuốn vào những câu chuyện của em, chẳng do dự mà trả lời từng tin nhắn của em, chuyện thật lạ lùng với một thằng con trai vốn ít nói, lầm lì như tôi nữa. Sau Tết, em đột ngột chuyển về trọ nhà một người họ hàng, bất ngờ như lúc em đến. Tôi đi làm thêm về biết được, thẫn thờ cả buổi. Ờ, có gì đâu, ở đây lâu rồi, ai chuyển đi mà chẳng thế - tôi đã nghĩ như vậy. Thế nhưng thi thoảng bất giác nhớ đến em, thi thoảng là những tin nhắn vu vơ hỏi thăm, tôi giật mình nhận ra mình đã thích em từ lúc nào.

20 tuổi, năm 3 đại học, lần đầu hẹn gặp em ở khuôn viên trường đại học nơi em đang theo học, món quà cho ngày sinh nhật em là một quả cầu thủy tinh trong suốt bên trong là một cô bé và một cậu bé ngồi cạnh nhau, trông thật quá đỗi bình yên, em cười tít mắt với món quà nhỏ, rút trong túi chìa ra cho tôi một mô hình tháp Effel nhỏ xinh – em đã từng gói trọn ước mơ của mình vào vùng đất ấy, thứ ngoại ngữ 2 em chọn học ở trường đại học cũng là tiếng Pháp. Tôi chưa bao giờ nói thích em, em cũng chưa bao giờ nói thích tôi. Chỉ là chúng tôi thi thoảng gặp nhau, ăn mấy món lặt vặt, uống nước, nói chuyện, cũng chưa từng cùng nhau đi chơi. Là bạn thân, chắc không phải, mà tôi nghĩ mình cũng không cần. Là người yêu, không, chẳng ai trong chúng tôi thừa nhận điều đó. Trong mối quan hệ không tên ấy, chỉ biết rằng tôi tim tôi nhảy nhót khi nhận được những tin nhắn của em và tôi như vỡ òa khi nhìn thấy hình bóng ấy, tôi từng nuôi nhiều hi vọng được nắm trọn bàn tay nhỏ bé ấy, dắt em đi qua giông bão cuộc đời. Em bướng bỉnh nhưng lại tâm lý và nhạy cảm, có vẻ như em đã phát hiện ra tình cảm của tôi, em tuyên bố trước, chúng tôi chỉ là bạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro