Gửi em, cô gái tôi thương!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23 tuổi, em khoe với tôi em đã có người yêu, tình cờ gặp anh, tôi thấy mình nhỏ bé và bất lực, mọi thứ ở thời điểm này tôi đều chẳng thể bằng anh. Ghen ư? Tôi lấy tư cách gì để ghen khi chúng tôi chỉ là bạn? Em còn chẳng cho tôi cơ hội để nói ra tình cảm của mình. Đôi lúc ích kỉ, tôi còn thầm mong em chia tay người yêu để tôi có cơ hội, nhưng thôi như thế em sẽ buồn lắm, và tôi thì chắc cũng chẳng vui gì khi thấy em như thế. Đôi lúc tôi thấy mình nhớ em quay quắt, đến độ ngày nào cũng cố tình đi qua công ty em để xem có cơ may nào run rủi cho tôi tình cờ gặp em, cũng có hôm tôi muốn lao đến dắt em qua dòng xe cộ nườm nượp băng qua đường kia. Trước mặt, tôi cố tỏ ra mình chẳng thích em nhưng sau lưng em là nỗi nhớ thương âm ỉ trải dài theo từng phút giây, trong lòng tôi vẫn chẳng bao giờ nguôi hi vọng về em. Lúc này, tôi lờ mờ nhận ra, tình cảm này bây giờ có lẽ là tình yêu, nào phải đâu chỉ là thích như tôi vẫn nghĩ.

Lúc tôi bất chấp tất cả một lần thừa nhận mình yêu em, em bình thản kể cho tôi nghe một câu chuyện trong Phật lý đại ý là: "Có một anh chàng kia rất yêu một cô gái. Hai người quen nhau và rất hạnh phúc trong vòng 2-3 năm. Thế rồi một ngày nọ, cô gái đi lấy chồng. Anh người yêu rất đau khổ và than trời trách đất tại sao mình yêu cô gái ấy như vậy mà cô ấy lại cưới người khác. Khi đó, người ta mới coi duyên tình kiếp trước của hai người thì thấy rằng: Cô gái ấy kiếp trước chết nơi đầu đường xó chợ, trên người không có nổi một mảnh vải che thân. Người qua kẻ lại rất nhiều nhưng không ai đoái hoài đến cô. Thế rồi anh người yêu này cũng là một trong những người đi đường, thấy thế mới dừng lại bên xác cô gái, chàng xót thương cho cô gái nên cởi áo đắp lên người cô, rồi đi. Sau đó, một chàng trai khác là tiền thân của người chồng ở kiếp này của cô gái cũng đi ngang qua. Thấy xác cô gái, anh dừng lại mang cái xác đi chôn. Thế rồi đầu thai chuyển kiếp đến kiếp này, cô gái quen anh người yêu để trả nợ đắp áo cho cô. Nhưng người cô cả đời nâng khăn sửa túi là người kiếp trước đã chôn cất cô bởi ân tình của người chồng sâu nặng hơn rất nhiều. – Có lẽ kiếp này tớ và cậu hữu duyên vô phận, cậu chỉ là người đắp áo cho tớ ở kiếp trước. Tớ ước sau này cậu gặp được người con gái tốt hơn tớ nhiều lần". Tôi biết, em chỉ muốn mượn câu chuyện đó để vỗ về cơn sóng lòng đang cuộn lên trong tôi, chính em cũng chẳng biết liệu sự lựa chọn của em có thật đúng đắn. Về nhà, tôi lặng lẽ gửi cho em một tin nhắn "Nếu thật sự có thuyết luân hồi như câu chuyện của em, anh ước mình từng là người chôn cất cho em ở kiếp trước". Sau đó, em không còn gặp tôi nữa.

26 tuổi, lặng lẽ kéo tấm ảnh cưới của em trên facebook, em là cô dâu xinh thật xinh còn anh ấy cũng đang cười tươi rói bên cạnh, trông hai người thật xứng đôi. Tôi lặng lẽ bấm like, lặng lẽ comment chúc mừng, tôi đang tự lừa dối chính bản thân mình rằng mình vẫn ổn. Cậu bạn thân dìu tôi về từ quán rượu, say khướt, vậy mà khi nghe giọng em vui vẻ qua điện thoại " Cậu đến dự đám cưới tớ nhé!", tôi lại vẫn có thể tỉnh táo bật cười bình thản như không" Ừ, nhất định rồi". Ngồi trong phòng mà ở đâu có giọt nước mưa nóng ấm tí tách rơi xuống, ướt nhòe màn hình điện thoại


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro