Mẩu 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức thư thứ 6 gửi tặng em mong em có thể đau khổ thêm :

"вιển, và lιnн нồn eм."

Bầu trời u tối, mặt biển dồn dập từng đợt sóng, long lanh phản chiếu một ánh trăng mờ trên mặt biển lặng lẽ rì rào từng đợt sóng. Trên bãi biển ấy, em đã để cả cơ thể trĩu nặng với tâm hồn mang "thứ đen ngòm" cùng sóng biển cuốn đi thật xa. Em mệt mỏi với việc phải sống tiếp, em không muốn được đầu thai rồi lại phải chịu đau khổ nữa, để rồi đưa đến quyết định cuối cùng. Em thà chôn sâu linh hồn mình xuống hố đại dương đen, để được nghỉ ngơi, được "sống" thanh thản dưới đó không phải chịu đựng những thứ làm em mệt nhoài. Em bỏ mặc cuộc đời oái oăm, nghỉ ngơi giữa làn nước mềm mại, rời đi thanh thản.

Bờ biển đó, sóng cuộn trào nổi rầm, gợi lên trong tôi cảm xúc trầm lặng, giọt nước mắt lăn dài, mím chặt đôi môi đến bật máu. Em đã tự suy diễn mọi thứ để làm em đau khổ hơn trước thực tại rồi rời đi, bỏ mặc tôi giữa chân trời mênh mông nhưng hoang vắng. Ở bờ biển vắng lặng, chỉ có một bóng hình người con gái dịu dàng vẫn còn đọng lại trên mảng kí ức dày đặc. Dưới bầu trời của chiều tà, mặt biển phẳng lặng bỗng trở nên náo động, mặt trời dần xuống dưới với những tia nắng sắc bén như chia cái mặt nước nằm yên ra làm hai phía. Một tiếng nói nhẹ bẫng qua tai tôi đi đến khoảng trống giữa hai mặt biển chia cách, tôi nhìn thấy em ở đó, với thân hình mảnh khảnh được khoác lên mình bởi bộ váy trắng ngà như của vị thần cai quản vùng biển nơi đây. Ánh mắt lấp lánh nhìn tôi đầy bi thương cùng với những giọt lệ long lanh phản chiếu ánh mặt trời cam nhẹ. Tôi không thể tin vào mắt mình, đôi chân cứng đờ chỉ biết đứng đó nhìn qua nơi người con gái đang yểu điệu, cùng với đôi môi đang cười mỉm. Khung cảnh ấy nó đẹp làm sao! Cái vẻ đẹp của em như hòa mình vào cái nắng chiều tà, đi về phía xa xa nơi tia sáng cuối ngày dẫn đường. Em cứ thế mà biến mất lần nữa, khiến tôi chợt tỉnh lại giữa thực tại tàn khốc, và nằm trên giường bệnh. Người ta nói rằng tôi may mắn giữ được mạng khi cố gắng chết đi ở nơi bờ biển đó để được gặp em, phải chăng, tất cả những ảo mộng xinh đẹp ấy đó là em muốn tôi sống tiếp và là lời tạm biệt, điều mà lúc trước em chưa làm.

Đến lúc này, tôi đã hiểu được rằng em đã ở đó mãi mãi, để linh hồn em chôn giấu dưới đại dương sâu thẳm và ngủ yên. Ở bờ biển đó, em vẫn luôn sống mãi với tâm hồn trong vắt như cái nắng sớm khôn chói lòa mặt biển. Ngủ ngon nhé, nàng tiên của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro