#30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bảo bối...
Em ngủ ngoan nhé... Chị lại nhớ em rồi...
Chị hôm nay bất chợt nghe lại 1 bài hát VN, có 1 đoạn...
"Dù phải đớn đau ngàn năm cũng đành
Dù là giấc mơ ngàn kiếp không thành
Chỉ cần anh còn trên mặt đất này...
Em vẫn hi vọng"...

Có phải chị vẫn nên hi vọng hay không? Thực sự hi vọng nhiều như vậy, liệu đến khi tỉnh mộng có quá thất vọng đến quặn đau hay không?

Nhưng có phải chị nên hi vọng cho một bóng hình xa xăm, cho một đôi tay không bao giờ chạm được, cho một giấc mơ không bao giờ với tới hay không? Tổn thương thì sao? Đớn đau thì sao? Chỉ là dù đến cuối không đạt được thì chị cũng không hối tiếc về những gì mình đã làm...

Có khi nào chúng ta được đổi vai, có khi nào khi chị ngoảnh đầu lại sẽ thấy em đứng đó, nhìn chị và mỉm cười... Có khi nào bất chợt chị mệt mỏi bật khóc, em sẽ để cho chị tựa lên vai em, khóc hết nước mắt... Có khi nào giữa dòng đời tất bật này, chị bị xô ngã, em sẽ đưa tay ra kéo chị đứng dậy... Có khi nào chị điên cuồng muốn ăn kem giữa mùa đông giá rét của Hà Nội, em sẽ mua kem cho chị ăn... Có khi nào giữa những cơn mưa bất chợt của Sài Gòn, chị muốn đi dưới mưa, em sẽ điên cuồng mà kéo chị chạy trong mưa...

Nhưng thực sự, hi vọng của chị nhỏ bé lắm, chỉ mong bất chợt đâu đó trên thế giới này, bất chợt bắt gặp ánh mắt màu hổ phách ấy, lúm đầu điếu ấy, mà cậu bé đó, khi chị gọi tên, có thể ngoảnh lại, trao cho chị một nụ cười nhẹ rồi lại tiếp tục hòa vào dòng người vội vã... Sau đó, cậu ấy có thể quên đi chị giữa hàng vạn người mà cậu ấy đã từng gặp... Chỉ là, chị vẫn không thể quên được cậu ấy giữa hàng vạn người chị đã đi qua...

#Grace  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro