Chương 12: Muốn bắt nạt cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Duệ vẫn không có cách nào khiến da mặt mình dày lên để nói có thể.

Cô chỉ đỏ mặt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, nhu tình lại e thẹn.

Trái tim Trang Úy khẽ run lên, duỗi tay đỡ lấy cằm cô, ngón tay cái vuốt ve làn da dưới đầu ngón tay, sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Chỉ cần lướt qua.

Như mạch nước ngầm nhưng lại mãnh liệt.

Anh chỉ chạm nhẹ vào môi cô, sau đó cách xa một chút, chóp mũi cọ nhẹ vào chóp mũi cô.

Hai mắt Chu Duệ đầy hơi nước, cô đăm chiêu nhìn anh, đôi lông mi dài, dày dưới mắt run lên.

Chu Duệ nghĩ, cằm bị anh sờ thật thoải mái.

Trang Úy nghĩ, thật muốn bắt nạt cô.

Anh lại tiếp tục tiến lại gần hơn, động tác trên tay hơi dùng sức, tách cánh môi đỏ mọng, ẩm ướt của cô ra.

Sau đó, anh vươn đầu lưỡi mình liếm môi cô một cái, đầu lưỡi câu lấy môi trên của cô rồi lại buông xuống, làm không biết mệt.

Trong không khí có tiếng nước "tấm tắc" rất nhỏ, nhưng những gì Chu Duệ nghe thấy đều là tiếng tim đập "Thịch thịch thịch" rất lớn trong lồng ngực mình.

Anh quá dịu dàng, dịu dàng khi chạm vào cô, hôn cô cũng dịu dàng, liếm cô cũng dịu dàng.

Trái tim cô gần như mềm nhũn, chỉ có thể ngoan ngoãn nắm lấy đuôi quần áo mặc anh đòi hỏi.

Anh muốn cái gì, cô đều cho.

"Thoải mái không?" Trang Úy nhìn đôi môi bị mình liếm đến sáng lấp lánh.

"Hả?" Chu Duệ bị anh liếm đến ngốc.

"Em có thích hay...? Có thể chấp nhận không?" Trang Úy thay đổi cách hỏi, sau đó ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lau sạch nước miếng.

"Ừm... có thể." Chu Duệ tự động xem nhẹ vấn đề này nhất, thích, nhưng cô vẫn ngại ngùng không dám nói ra.

"Vậy là tốt." Trang Úy thấp giọng trả lời.

Anh cẩn thận kiểm tra điểm mấu chốt Chu Duệ và anh ở bên nhau, sợ vượt quá ranh giới, cô sẽ rời đi không chút thương tiếc.

Như vậy, anh sẽ điên mất.

"Trang Úy... em còn chưa làm bài tập, em có thể làm ở đây không?" Chu Duệ nói.

Cô chỉ cảm thấy không khí bây giờ quá mờ ám, khẩn trương, nhịp tim quá nhanh nên cô chỉ có thể thuận miệng nói vài câu để không khí bớt căng thẳng.

"Có thể" Trang Úy cười nói, cũng không trách cô phá hỏng bầu không khí.

Bàn học, hai người đang ngồi cạnh nhau.

Trang Úy đang ôn tập chương trình học, còn Chu Duệ đang làm bài tập về nhà môn hóa.

Thỉnh thoảng Trang Úy sẽ thăm dò dạy cô cách làm bài, cho nên Chu Duệ làm xong một phần bài tập hóa cũng cảm thấy có thêm kiến thức, không giống lúc trước tùy tiện đoán đáp án.

Trang Úy ôn tập chương trình học xong trước, sau đó anh chống đầu nhìn cô.

ok

Ngoài miệng anh nói đang giúp cô đọc đề, nhưng thật ra, khuôn mặt trắng nõn, mềm mại đã thu hết tầm mắt của anh.

Chu Duệ vô cùng xấu hổ, cắn chặt môi cố gắng tập trung làm đề, nhưng hồn vía đã bị anh câu đi.

"Đừng cắn môi." Trang Úy nhẹ giọng nói, vươn tay bẻ cằm cô, xoa môi cô, thấy cánh môi bị cắn đến trắng bệch khôi phục huyết sắc anh mới thu tay lại, lại không kìm lòng được, nhanh chóng hôn một chút.

Mặt Chu Duệ đỏ bừng, quay đầu tiếp tục làm bài tập.

Không phải Trang Úy không thích cô cắn môi.

Là bởi vì cô cắn môi sẽ làm anh nhớ lại giấc mơ mà anh đã mơ không biết bao nhiêu lần.

Cô gái mình thích nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ, đáng thương cắn môi cố kìm nén tiếng rên rỉ quyến rũ.

Như vậy, anh chỉ biết càng dùng sức, càng thô bạo, càng muốn hung hăng làm cô.

Trang Úy nhìn sườn mặt mềm mại của cô, đi xuống là chiếc cổ thanh tú, mảnh mai, xuống chút nữa, là bộ ngực trắng nõn, tinh tế...

Dừng lại.

Không thể nghĩ nữa.

Cô gái trước mặt muốn học bài nhưng lại bị anh nhìn chằm chằm đến xấu hổ, mất tập trung khiến trái tim anh mềm nhũn.

Anh đứng dậy nói với cô: "Anh đi tắm trước đã, không làm được thì đợi anh đến dạy em."

Chu Duệ ngẩng đầu nhìn anh, hai má vẫn ửng hồng, cô gật đầu.

...

Chu Duệ đặt bút xuống.

Cô duỗi người, đã làm gần xong, chỉ còn một số câu hóa, có thể... đợi Trang Úy đến dạy cô?

Phòng vệ sinh truyền đến tiếng mở cửa, cô quay đầu lại, thấy Trang Úy mặc quần áo ở nhà đang đi về phía cô.

Anh gội đầu, nước trên ngọn tóc nhỏ giọt xuống, thấm ướt một mảng áo trên vai.

Trên đầu Trang Úy để khăn lông, đi đến trước mặt cô.

"Làm xong chưa? Có câu nào không làm được." Trang Úy cúi đầu chống trên bàn học xem bài tập của cô.

"Không vội." Chu Duệ đột nhiên nói, sau đó cô dùng tay chọc đầu vai anh: "Đi sấy tóc trước đi? Nếu không quần áo sẽ ướt."

Trang Úy suy nghĩ một chút, cong môi hỏi: "Chu Duệ, em sấy cho anh được không?"

Chu Duệ sửng sốt một chút, sau đó ngây ngốc gật đầu, theo sau anh đi vào phòng tắm.

Cô nghĩ, sao Trang Úy lại giống một đứa trẻ như vậy, sấy tóc cũng nhờ cô giúp.

Nhưng, cô vẫn muốn ở bên anh, sấy tóc cho anh cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro