Chương 19: Ngực lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tình có thể cảm nhận được Chu Duệ không đúng, cô không thể che giấu suy nghĩ của mình, khuôn mặt dịu dàng, hay cười thường ngày giờ biến thành dáng vẻ nhíu mày.

"Sao vậy?" Trên đường trở về phòng thay đồ, Triệu Tình hỏi cô.

"Không sao." Chu Duệ trả lời cô.

Trong lòng ấm ức đến không được, Trang Úy uống nước của cô gái đó? Còn bảo mình đến xem anh chơi bóng, xem cái gì? Xem có bao nhiêu nữ sinh thích anh sao? Cô sẽ không bao giờ cho anh hôn cô nữa.

Lần sau khi anh muốn hôn cô, cô sẽ giẫm mạnh vào chân anh, sau đó đấm anh hai cái.

Ừ, phải thực hiện quyết định này.

Chu Duệ vừa hạ quyết tâm, xong cô lại mềm lòng.

Quên đi... Cô không muốn đánh anh, anh bị Uông Tông đâm ngã xuống đất, đánh hỏng phải xin nghỉ thì sao.

"Mình đi thay quần áo?" Triệu Tình và Chu Duệ tách ra, cô đi đến phòng thử đồ đầu tiên còn Chu Duệ đi vào phòng thứ hai.

Chu Duệ đóng cửa lại, vừa định cởi quần áo thì điện thoại vang lên tiếng thông báo.

Trang Úy gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đang ở đâu.

Tay nắm gấu váy buông xuống, cô không muốn để ý đến anh, nhưng lại cầm điện thoại không buông.

Vô thức cắn ngón tay.

Sau khi thay quần áo xong, Triệu Tình ở ngoài cửa thúc giục cô: "Thay quần áo xong chưa? Không phải đã ngất ở bên trong rồi chứ? Chủ nhiệm nói có thể về luôn, ba mẹ mình đang đợi mình ở bên ngoài, mình về trước nhá?"

"Ừ, cậu về trước đi." Chu Duệ tùy ý đáp.

"Kỳ lạ..." Triệu Tình lẩm bẩm.

Lúc này, Trang Úy đang đứng ở cửa phòng thay đồ.

Ở trên sân bóng anh nhìn theo bóng Chu Duệ rời khởi sân, nhưng chỉ là hướng chung chung, không thấy rốt cuộc cô đã đi đâu, cuối cùng anh cũng đến nơi này, nhắn tin cho cô nhưng không thấy cô trả lời.

Anh nóng lòng muốn gặp cô ngay bây giờ, sau đó nói với cô, sau này không được mặc váy ngắn như vậy nữa.

Nếu cô không nghe lời, anh sẽ hôn cô, hôn đến khi cô nghe lời.

Nếu cô ấy nghe lời, anh cũng hôn cô, nói với cô anh rất vui.

Còn muốn nói với cô, cô đến xem anh chơi bóng, anh cũng rất vui.

Hỏi lại cô, dáng vẻ chơi bóng của anh có đẹp không, cô có thích không...

Vốn tưởng mình tìm cô không có việc gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh thật sự có rất nhiều điều muốn chia sẻ với cô.

Chờ một lúc vẫn không thấy Chu Duệ trả lời anh, anh uể oải dựa vào bức tường cách cửa phòng thay đồ không xa.

Hai nữ sinh bước ra từ phòng thay đồ.

"Chu Duệ đâu?" Một nữ sinh hỏi người kia.

Trang Úy liếc mắt nhìn hai nữ sinh này, một người anh chưa từng gặp, còn một người thường xuyên xuất hiện bên cạnh Chu Duệ, tên là Triệu Tình?

Triệu Tình nhíu mày: "Hình như tâm trạng không tốt, vẫn đang ở trong phòng thay đồ, nhưng bây giờ ba mẹ mình đang đợi mình ở bên ngoài, lúc về mình sẽ hỏi lại cậu ấy."

Giọng cô không nhỏ, Trang Úy có thể nghe rõ.

Đôi mày rậm của Trang Úy nhăn lại, nhìn bóng lưng hai nữ sinh rời đi, tiêu hóa tin tức Triệu Tình vừa tiết lộ.

Tâm trạng Chu Duệ không tốt.

Chu Duệ vẫn đang ở trong phòng thay đồ.

Anh không quan tâm đến phong thái quý ông được giáo dục từ nhỏ, không do dự đi vào phòng thay đồ.

Phòng nào cũng mở cửa, chỉ có một gian phòng đóng chặt cửa.

Chu Duệ ở bên trong sao?

Anh thử lên tiếng: "Chu Duệ?"

Chu Duệ còn đang rối rắm, đột nhiên nghe thấy tiếng vang, cô giật mình, nhanh chóng mở cửa phòng thay đồ ra, đối mặt với Trang Úy.

Cô vừa định hỏi anh, sao anh lại đến đây, thì bên ngoài phòng thay đồ truyền đến tiếng trêu đùa của con gái.

"Mau thay quần áo thôi, mặc bộ váy này như thít vào cổ mình."

"Thít gì mà thít? Cậu không ngực cũng không mông."

"Ai nha, cậu ngực to cậu ngực lớn, được chưa."

Tiếng đùa giỡn càng ngày càng gần, Trang Úy vẫn đang đứng đó, Chu Duệ thấy rõ vẻ xấu hổ trên mặt anh, cô lập tức kéo anh chen chúc vào phòng thay đồ, sau đó khóa trái cửa, động tác liền mạch dứt khoát.

Học sinh hạng nhất lại ở trong phòng thay đồ nữ.

Nghe có vẻ là một tin tức lớn có thể lưu truyền đến cuối năm.

Cho nên cô cũng không quan tâm đến việc mình đang tức giận, lấy đại cục làm trọng.

Phòng thay đồ vốn không lớn, miễn cưỡng có thể để Chu Duệ thay quần ái trong đó, lúc này lại có thêm một người đàn ông cao lớn chen vào.

Bây giờ Chu Duệ chỉ cảm thấy xấu hổ.

Cô gần như dính chặt vào người anh, anh vẫn đang mặc áo bóng rổ vừa mặc trên sân, mồ hôi trên người vẫn chưa khô, cơ thể rất nóng. Mùi thơm trên người anh quanh quẩn trên chóp mũi cô, mùi mồ hôi nhàn nhạt hòa quyện với mùi sữa tắm bạc hà, không khó ngửi nhưng lại độc đáo.

Cô chỉ không biết có phải cô đang ở quá gần anh không, cô cảm thấy hơi thở của anh có tính xâm lược, đỏ mặt, cả người cũng nóng bừng.

Trang Úy khác với cô, ngay khi cô vừa dán vào người anh, anh gần như nổi lên phản ứng, dương vật dưới thân hơi ngẩng đầu, hơi thở dần dần trở nên nặng nề.

Toàn thân cô mềm như bông, cô cũng chưa thay quần áo, vẫn mặc áo bó lộ rốn và váy ngắn.

Vừa rồi anh đột nhiên bị kéo vào, trong lúc hoảng loạn, anh đưa tay vịn vào eo trần của cô, lúc này bình tĩnh anh mới phát hiện làn da dưới tay anh tinh mịn, mềm mại.

Chết tiệt. Muốn sờ. Muốn sờ lên trên.

"Sao anh lại ở đây?" Chu Duệ dựa vào vai anh, khẽ hỏi.

"Tìm em, sao em không trả lời tin nhắn WeChat?" Trang Úy hỏi ngược lại.

"Không... em không thấy điện thoại." Chu Duệ muốn chất vấn hỏi tội, nhưng tình huống bây giờ không cho phép.

Cô rõ ràng đang ở thế yếu, bị anh đè ở trước ngực như thế này, căn bản cô không thể giẫm lên chân anh, cũng không thể hung dữ chất vấn anh, ngược lại rất có khả năng sẽ bị anh hôn.

Khoảng cách này quá gần...

"Không thấy? Nói dối." Vừa nãy rõ ràng anh thấy cô cầm điện thoại kinh ngạc nhìn anh.

Như để trừng phạt, anh bóp nhẹ phần thịt mềm ở eo cô.

"A..." Chu Duệ không ngờ, kêu lên rồi lập tức ngậm miệng, nữ sinh ngoài cửa vẫn chưa rời đi.

Nghĩ đến đây, cô dùng ánh mắt oán trách trừng mắt nhìn anh, Trang Úy đi vào phòng thay đồ, khiến cô kinh hồn táng đảm⁽¹⁾.

⁽¹⁾ Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía

"Hả? Sao em không trả lời?" Giọng nói của Trang Úy bị đè nén xuống rất thấp, giọng nói từ tính, độc đáo của thiếu nhiên càng thêm quyến rũ.

"Không muốn nói..." Cô rầu rĩ mở miệng.

"Tại sao?" Trang Úy dịu dàng, cúi đầu tiếp tục hỏi.

Nhìn thấy ánh mắt vô cùng kiên nhẫn của anh, Chu Duệ đột nhiên cảm thấy ấm ức, cảm xúc vừa rồi lại cuồn cuộn trong lòng, vùi lên vai anh không chịu nhìn anh, vì sợ nếu nhìn anh thêm lần nữa, cô sẽ khóc mất.

Cô vốn là một cô công chúa, không chịu nổi ấm ức.

"Anh thích buộc tóc đuôi ngựa sao?" Cô cắn làn da dưới môi anh, không cắn mạnh được, nhưng lại nghe thấy tiếng Trang Úy hít thở không thông bên tai cô, cô cũng thấy hả giận.

"Cái gì?" Trang Úy không hiểu.

"Váy màu trắng đẹp sao?" Cô nhớ rõ cô gái đó mặc một chiếc váy trắng.

"Hả?"

"Nước có ngon không?" Giả ngu, xem anh giả bộ đến khi nào, trong lòng Chu Duệ thầm mắng.

Trang Úy nhíu mày, sau đó anh lập tức phản ứng kịp.

Trên mặt nở một nụ cười, hóa ra là ghen?

"Anh không uống. Cô ấy đưa cho anh, nhưng anh không uống, còn trả lại cho cô ấy." Trang Úy vuốt ve vùng da trên eo cô, cô như một con mèo tức giận, anh đang vuốt ve lông cô.

Chu Duệ nghe vậy, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn không chịu dễ dàng tha thứ cho anh.

Vậy cũng không thể thân thiết với những cô gái khác như vậy, hơn nữa cô gái đó rõ ràng thích anh.

Không đúng, ôm cô, cũng không được.

"Em không tức giận nữa? Hả?" Trong giọng điệu của Trang Úy chứa đầy ý cười.

"Tức. Hừ hừ." Chu Duệ cũng không dễ bị dụ dỗ như vậy.

"Em có muốn biết anh đã nói gì với cô ấy không."

"..."

"Anh nói, nhà anh có một con mèo con, giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo ương ngạnh, không chịu cho anh bừa bãi uống nước của người khác."

"Anh mới kiêu ngạo ương ngạnh, giương nanh múa vuốt." Chu Duệ không ngốc, đương nhiên cô hiểu.

"Nhưng mèo con lại vô cùng đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời." Trang Úy nói tiếp, còn cúi đầu hôn xuống ngọn tóc đen tỏa ra vị ngọt của cô.

Thật sự anh đã nói với nữ sinh kia, anh đã thích một người, anh không thể nhận.

Biểu cảm ngượng ngùng của cô gái lập tức đông cứng, buồn bã nhìn anh, ứa nước mắt.

Trang Úy nhớ lúc đó anh không có suy nghĩ gì, chỉ có chút cảm xúc muốn xin lỗi.

Nhưng vừa rồi Chu Duệ ấm ức nhìn anh như vậy, anh chỉ muốn móc tim ra cho cô xem.

Chút buồn bực của Chu Duệ biến mất, cô cũng không còn tức giận, nhưng vẫn ghé vào người anh không nói lời nào.

Tiếng nói chuyện của các cô gái bên ngoài vẫn chưa biến mất, Chu Duệ nghĩ, bọn họ định nói chuyện gia đình ở đây luôn sao? Vừa rồi bọn họ đang nói kế hoạch nghỉ hè, sao bây giờ lại nói đến giáo viên dạy toán?

Đột nhiên, chủ đề lại lên người cô.

"Đúng rồi?! Mình thật sự cảm thấy, Chu Duệ rất đẹp. Cậu ấy vừa xinh đẹp, dáng người cũng đẹp."

Chu Duệ đỏ mặt, vội vàng ngẩng đầu nhìn Trang Úy, lại thấy đôi mắt tươi cười của anh đang nhìn mình chằm chằm, cô bất giác cảm thấy... chuyện lớn rồi, không ổn.

Quả nhiên.

"Đúng đúng đúng! Ngực của cậu ấy, hôm nay cậu ấy mặc cái áo bó đó, nhũ thịt thật lớn." Một nữ sinh vô cùng kích động nói.

Nhũ cái gì thịt a! Trong lòng Chu Duệ điên cuồng kêu gào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro