Chương 30: Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện yêu đương ngày hôm sau đã bị người lớn phát hiện.

Trang Úy và Chu Duệ nắm tay nhau chuẩn bị ra ngoài đi chơi thì vừa lúc gặp ba mẹ hai nhà vừa từ MaCao trở về ở cửa khách sạn.

Hai người sửng sốt một chút rồi lập tức buông tay ra, Chu Duệ xấu hổ chỉ dám nhìn đá cẩm thạch trên mặt đất, sau khi cảm nhận được động tác của người bên cạnh, cô mới dừng lại...

Bàn tay vừa mới buông ra lại bị nắm chặt, bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy tay cô, nắm chặt.

Cô quay đầu nhìn Trang Úy, trên khuôn mặt trẻ trung của thiếu niên là vẻ mặt kiên định.

Tình yêu không nên bị phủ nhận hay che giấu.

Trong lòng cô đột nhiên tràn đầy dũng khí, cô cũng nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn ba mẹ.

...

Hai ba mẹ cũng không ngạc nhiên lắm, hai người là thanh mai trúc mã, ở bên nhau là chuyện rất bình thường. Huống hồ, hai nhà biết tận gốc rễ, lại thân thiết nhiều năm, ba mẹ hai nhà thậm chí đã bắt đầu gọi nhau là thông gia.

Chu Duệ và Trang Úy ngồi ở ghế sau xe, liếc mắt nhìn đối phương, cười trộm.

Đôi mắt hai người ánh lên tia sáng, lòng tràn đầy vui sướng.

Thời gian chớp nhoáng trôi qua.

Hai người từ học sinh lớp 11 trở thành học sinh chuẩn bị thi đại học.

Trang Úy và Chu Duệ đã sớm nói chuyện tương lai.

Trang Úy muốn thi Đại học A ở thủ đô.

Thành tích của Chu Duệ không cao, cô có thể vào đại học B ở thủ đô, nhưng đại học B là trường tư, học phí đắt gấp mấy lần đại học bình thường.

Điều kiện nhà Chu Duệ khá tốt, ba mẹ cô mở một công ty không lớn không nhỏ, có thể chi trả học phí của cô.

Thậm chí Trang Úy còn giúp cô lên kế hoạch, cô chỉ cần phát huy như bình thường là có thể đủ điểm vào đại học B.

Khi nói đến chuyện tương lai, đôi mắt Trang Úy sáng lên, mặt anh tràn ngập khao khát về tương lai.

Chu Duệ cười ngọt ngào, nghĩ thầm, cảm thấy thật tốt khi Trang Úy lên kế hoạch cho tương lai.

Khi đến gần kỳ thi đại học, cơ hội hai người gặp nhau rất ít.

Ngoại trừ việc hai người thường xuyên đến trường và về nhà cùng nhau thì thời gian rảnh hai người đều tham gia các lớp luyện thi.

Có lẽ là do Chu Duệ lao đầu vào học tập nên cô không nhận ra gần đây ba mẹ cô luôn ủ rũ, số lần ra ngoài cũng nhiều hơn rất nhiều.

Mãi cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học, Chu Duệ vẫn không nhận ra.

Sau kỳ thi đại học, sợi dây buộc chặt cuối cùng cũng được nới lỏng, cô về nhà sớm rồi ngủ một giấc dài.

Ngủ một mạch đến khi rời giường thì cô phát hiện trời đã khuya, cô khát nên ra phòng khách rót nước uống, vô tình phát hiện đèn trong phòng ba mẹ vẫn sáng.

Tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền đến, đêm đã khuya, xung quanh vô cùng yên tĩnh, Chu Duệ có thể nghe rõ bọn họ đang nói gì.

"Làm sao bây giờ, nếu chuyện này vẫn tiếp tục xảy ra, chỉ sợ ngay cả học phí của Duệ Duệ chúng ta cũng không trả nổi." Mẹ Chu buồn bã nói.

"Đừng lo, chỉ là một tổn thất nhỏ thôi, anh sẽ kiếm lại." Ba Chu an ủi bà.

"Luôn nói như vậy, nhưng đã thua lỗ lâu như vậy, thật sự ngay cả gốc cũng sắp bị đào rỗng." Loáng thoáng có tiếng khóc nức nở.

"Cùng lắm thì làm lại lần nữa, chỉ là, học phí của Duệ Duệ..."

"Đúng vậy... Hay đến nhà Trang Úy mượn? Dù sao hai đứa nhỏ đang yêu đương, khẳng định sẽ vui vẻ cho mượn." Mẹ Chu như nắm được hy vọng.
Ba Chu phẫn nộ từ chối: "Không được, tuyệt đối không được! Cho dù có thảm đến mức nào thì Chu Kiến Quốc anh cũng sẽ không làm ra loại chuyện bán con gái, đây là bán con gái của chúng ta!"

"Không phải... Anh đừng nóng giận, em nói bậy." Giọng mẹ Chu càng ngày càng nhỏ...

Vẫn đang giữa mùa hè, cây cối ngoài cửa sổ bị gió đêm thổi xào xạc.

Chu Duệ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, cả người ướt đẫm mồ hôi vì nóng lập tức lạnh lẽo, cô đặt cốc nước xuống, ngồi xổm trên mặt đất, suy nghĩ miên man.

Nghĩ về tình hình tài chính trong nhà.

Nghĩ ba mẹ tiều tụy qua từng ngày.

Nghĩ đến chuyện thi đại học.

Nghĩ đến chuyện học đại học.

Nghĩ về Trang Úy.

Nghĩ về tương lai.

Cuối cùng, cô nghĩ về một tương lai không có Trang Úy.

Chỉ nghĩ đến đây thôi cô cũng đã cảm thấy đau lòng, kiểu đau đớn đến mức hít thở không thông.

Nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt rơi xuống.

Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, là Trang Úy gửi tin nhắn cho cô...

〈Heo con đáng yêu đã dậy chưa? Không ngờ giấc ngủ lại quan trọng hơn anh, thật ghen tị.〉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro