chap 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"nào, để tôi giới thiệu  một chút." Phó Phái vỗ tay vài cái để kêu gọi sự chú ý của mây anh chàng đang mải nô đùa. "Đây là Tư Đồ Mạt, bảo bối của tôi."
  Tư Đồ Mạt một tay cầm hoa, tay kia vươn tới nhéo mạnh một cái vào eo cậu ta. Tốt xấu gì đây cũng là những tinh anh của nước nhà trong tương lai, sao lại làm cô mất giá trước họ như vậy chứ?
   'Xin chào mọi người, cứ gọi tôi là Mạt Mạt được rồi." Tư Đồ mạt khẽ cười, cuối đầu chào. Cô không thích bị người khác gọi cả tên cả họ. Bởi vì họ kép của cô nghe có chút thô lỗ, chẳng khác gì nữ hào liệt nào đó trong truyền thuyết võ hiệp, luôn làm người ta có cảm giác chỉ vài giây sau, cô sẽ thình lình xuất hiện sau lưng họ, rút kiếm thay trời hành đạo, tiêu diệt ác bá, bảo vệ dân lành, cướp của người giàu chia cho người nghèo, đại khái như vậy.
"Cô chính là bảo bối Mạt Mạt mà Phó Phái đã giấu kĩ suốt bốn năm trời đấy à?" Một anh chàng đang ngồi trên bãi cỏ, vừa đứng lên vừa phủi cỏ bán trên quần áo, "Cậu ta miêu tả không sai chút nào, đúng là quốc sắc thiên hương."
Mạt Mạt nhìn về phía người kia, trong đầu cô chỉ hiện lên đúng hai chữ: Tuyệt sắc. Đôi lông mày rậm của anh ta khẽ chau lại, đôi mắt sâu thăm thẳm, ánh nhìn có chút sắc bén, độ môi gợi cảm nhếch lên thể hiện một nụ cười trào phúng.

Mạt Mạt cảm thấy vô cùng kì lạ. Cô đã đắc tội với một anh chàng đẹp trai ngời ngời như thế này từ khi nào? Thái độ châm chọc và đả kích mà anh ta thể hiện một cách rõ ràng ấy rốt cuộc là do đâu?
"Đương nhiên rồi, Mạt Mạt nhà tôi từ trước tới nay luôn là bậc quốc sắc thiên hương." Phó Phái khoác tay lên vai Mạt Mạt, tự hào nói.
Mạt Mạt ngẩng đầu mỉm cười với cậu ta, nhưng trong lòng lại đang nghĩ: Phó Phái ơi là Phó Phái, cũng chỉ có cậu mới cho rằng anh ta đang khen ngợi tôi thôi.
Cô liếc mắt thấy lông mày của anh chàng trước mắt càng chau chặt hơn, trong lòng cảm thấy không ổn. Chẳng trách gần đây không nghe Phó Phái nói có bạn gái mới. Chẳng lẽ đời sống tình cảm của cậu ta đã bắt đầu dây dưa với cả nam sinh rồi sao? (chị nghĩ xa quá rồi chị)
"Xin chào, tôi là Cố Vị Dịch." Anh chàng đẹp trai chẳng có chút thiện chí kia đưa tay ra với cô, "Rất vui được làm quen."
"He he, rất vui được làm quen." Mạt Mạt khẽ đưa tay ra. Cô cảm thấy có chút gượng gạo. Nữ sinh chưa rời khỏi ghế nhà trường như cô chẳng thể quen với những việc này.
Cô đánh giá lại anh chàng một lần nữa. Người đàn ông này vô cùng có khí chất, có thể khiến chiếc áo cử nhân kia nổi bật giữa biển người.

Cố Vị Dịch cũng đang quan sát Tư Đồ Mạt. Đây chính là "bảo bối" mà Phó Phái luôn miệng khen ngợi chỉ tồn tại ở trên trời chứ không có ở nhân gian sao? Ngoại hình miễn cưỡng cũng có thể xem là xinh đẹp, nhưng chẳng có điểm nào nổi bật cả, chỉ có đôi mắt to tròn sáng lấp lánh kia là thu hút người khác thôi.
Tiếp đó, Mạt Mạt lần lượt làm quen với Anh Chàng Đeo Kính, Lão Mập và A Khắc. Làm da của A Khắc hơi ngâm đen, thế nên mọi người biến phiên âm tiếng Trung của màu đen trong tiếng Anh(black) thành biệt hiệu của anh ta: Bố Lai Khắc, gọi tắt là A Khắc.
*********
Mấy trường khoa học tự nhiên đúng là thiếu con gái trầm trọng. Mạt Mạt đã được tận hưởng cảm giác trở thành một siêu mẫu nổi tiếng khi bị một đám huynh đệ hổ báo mà cô không hề quen biết của Phó Phái lôi đi. Sau đó, cô phải mỉm cười với hết ống kính máy ảnh này tới ống kính máy ảnh khác, tới nỗi khoé miệng cô sắp đông cứng rồi.
Hơn hai giờ chiều, cả đám mới lục tục đi ăn trưa. Những người trẻ tuổi rất dễ làm quen với nhau. Chỉ sau hai, ba tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều quen với việc gọi Mạt Mạt là "bảo bối Mạt Mạt". Mạt Mạt không có ta kiến gì, ngược lại, tên Phó Phái kia vô cùng tức giận liên tục quát tháo mọi người không cho gọi cô như vậy nữa. Còn anh chàng Cố Vị Dịch trước mặt chỉ lặng lẽ ngồi đó, để lộ một nụ cười thân sâu có lường.
"Bảo bối Mạt Mạt, giới thiệu bann gái cho mấy anh em đi. Tiêu chuẩn của bọn tôi không cao đâu, chỉ cần như cô là được rồi." Anh Chàng Đeo Kính vừa rót bia cho Mạt Mạt vừa nói
Mạt Mạt cười đáp:"Hoá ra như tôi được tính là diện tiêu chuẩn không cao à?"
"Ôi mấy thằng nhãi rảnh này chẳng biết nói chuyện gì cả. Ý của cậu ta là, cậu ta chỉ cần một cô gái xinh đẹp như cô thôi." Lão Mập giơ bia lên, ý muốn chạm cốc với Mạt Mạt.

Mạt Mạt do dự giây lát. Cô có chút dị ứng nhẹ với đồ uống chứa cồn, nếu uống quá ba cốc có thể sẽ nổi mẩn. Cô đang lưỡng lự không biết làm gì thì Phó Phái đã đưa tay giật lấy cốc bia, "Mạt Mạt nhà tôi có phải đến đây để tiếp rượu đâu, sao phải uống với cậu? Nếu phải uống thì để tôi.".......

Mạt Mạt nhạy bén phát hiện Cố Vị Dịch bất giác cau mày. Cô thầm ngủ trong lòng, lẽ nào người này thích Phó Phái? Vì sao anh ta nhìn mình lại không thuận mắt như vậy, còn không thích Phó Phái đỡ rượu cho mình? Ôi, con đường này không dễ đi chút nào, gió mưa bão bùng lắm đây. Cô có nhẫn tâm thế nào đi chăng nữa cũng không muốn nhìn thấy cảnh Phó Phái bị người ta "bẻ cong" đâu. Tương lai sau này sẽ khó khăn nhường nào cơ chứ?
"Phó Phái, tôi muốn ăn thịt bò áp chảo." Mạt Mạt ghé vào tai Phó Phái nói.

Phó Phái đột nhiên đỏ mặt, đứng lên với tay về phía bên kia bàn. Đĩa thịt bò ngay ở trước mặt Cố Vị Dịch. Trong lúc Phó Phái đang gắp thịt bò vào bát cho Mạt Mạt, cô đã tranh thủ tặng Cố Vị Dịch ngồi đối diện một ánh mắt thách thức.
Cố Vị Dịch sững sờ, vờ như không thấy thông điệp từ mắt của Mạt Mạt, tiếp tục chạm cốc với Anh Chàng Đeo Kính. Trong lòng anh thêm phần coi thường: Đúng là đồ lăng nhăng! Mới vài giây trước xong ghé sát tai Phó Phái nói lời tình ý, giây sau đã liếc mắt đưa tình với mình.
Nhạc chuông điện thoại đã cắt đứt tia nhìn mà Tư Đồ Mạt tự cho là đầy tính thách thức kia. Cô nhanh chính bắt máy, thì ra là Vương San.
"Mạt Mạt, cậu đang ở đâu thế?"
"Đang đi ăn. Cậu ăn chưa?"
"Chưa. Bạn mình đi chơi với một người đàn ông khác rồi. Chiều này cho mình đi chung với cậu được không?" Vương San bắt đầu ấp úng.
"Được thôi." Nếu lúc trước Phó Phái không kể cho cô nghe về cô bạn kia, chắc cô sẽ nghĩ đây chỉ là một cái cớ do Vương San bịa ra. Trong lòng Mạt Mạt có chút thông cảm,"Cậu đang ở đâu? Mình tới đón cậu qua đây cùng ăn cơm."
Vương Sna nói ra tên một địa điểm nhưng Tư Đồ Mạt không rảnh khu này lắm nên đưa luôn điện thoại cho Phó Phái nghe.
Năm phút sau, Vương Sna đã có mặt. Đám sói đói chuyên ngành tự nhiên đều là những "chủ nhà" có mới nới cũ ai nấy đều quay sang dồn hết sự tập trung vào Vương San.
   "Vương San, ăn thử Hà cay đi. Món này là đặc sản ở đây đấy." Anh Chàng Đeo Kính gắp một miếng gà cay đặt vào bát Vương San.
   "Vương San, tôi múc cho cô một bát canh nhé?" A Khắc nói.
   "Tôi nói này, bảo bối Mạt Mạt, cô đúng là người tốt. Ban nãy chúng tôi vừa mới đề cập đã thực hiện ngay rồi. Nhưng mà mỗi một người thế này thì khó cho anh em chúng tôi quá." Lão Mập nháy mắt với Mạt Mạt.
Mạt Mạt tiện tay lấy một chiếc đũa phi về phía Lão Mập, "Biến, không có phần cho anh đâu."

"Bảo bối Mạt Mạt, cô độc ác quá." Lão Mập cố gắng cử động thân thể mập ú của mình để tránh chiếc "đũa bay" kia. Cậu ta còn đang đắc ý, nào biết rằng đao thương dễ tránh, ám khí khó lường, một chiếc "đũa bay" khác đã lao về phía cậu ta, trúng ngay giữa trán.
"Đã bảo không được gọi là bảo bối Mạt Mạt cơ mà." Phó Phái phủi tay, đòi trang công với Mạt Mạt, "Có chuẩn không?"
Mạt Mạt khẽ xoa đầu cậu ta, "Không tồi, có thể đưa vào rạp xiếc được rồi."
Cả bàn ăn được tràn cười vui vẻ.
Vương San chẳng biết họ nói gì, chỉ biết ngơ ngẩn ngắm nhìn nụ cười tươi của Phó Phái, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Trái tim cô nàng sắp tan chảy đêm nơi rồi.
Giải quyết xong bữa trưa, cả đam tiếp tục cùng nhau chụp ảnh kỷ yếu. Tới lúc này, Mạt Mạt mới phát hiện, Vương San đã sớm có sự chuẩn bị rồi mới tới đây. Cô nàng dúi ngay một chiếc máy ảnh vào tay Mạt Mạt, nói: "Mạt Mạt, cậu chụp cho mình đi." Và thế là, Mạt Mạt từ người mẫu bất đắc dĩ suốt cả buổi trưa biến thành nhiếp ảnh gia. Có điều, cô thích chụp ảnh cho mọi người hơn, dễ thở hơn việc phải đứng đằng kia cho người ta chụp rất nhiều, lại còn có thể điều khiển tư thế của người này người kia.(chị hiền lắm :v)
   "Cố Vị Dịch, cười lên nào." Rất không thuận mắt với cái kiểu ra vẻ thâm trầm, lạnh nhạt của Cố Vị Dịch, Mạt Mạt quyết định phải trêu chọc anh, "Bảo anh cười, anh bày ra bộ mặt như người chết ấy làm gì?"
   Cố Vị Dịch không thèm điểm ý đến cô, quay sang lườm Phó Phái.
   Phó Phái đâu có rảnh mà để ý tới hai người họ. Tay của cậu ta bị Vương San mạnh mẽ giữ chặt, muốn thu tay về nhưng ngại. Thật không ngờ sức lực của cô gái này lại lớn tới như vậy , khi về phòng có khi phải thoa thuốc mỡ.
   "Cố Vị Dịch, nhìn vào ống kính." Mạt Mạt vừa thấy anh ta dồn toàn bộ sự chú ý về phía Phó Phái với ánh mắt thâm tình liền cảm thấy tức giận. Anh ta không thể đi tìm một người có chung sở thích với mình à? Sao cứ phải "bẻ cong" một người vốn "chuẩn man" cơ chứ ?
   "Biết rồi." Cố Vị Dịch bất đắt dĩ dời mắt về ống kính máy ảnh trong bộ dạng lười nhát. Để thu hút sự chú ý của anh, cô gái này cũng đã dốc toàn tâm toàn sức.
   "Anh vẫn chưa cười." Mạt Mạt vẫn không thoải mái......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro