chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhìn thấy cô tôi không cười nổi." Cố Vị Dịch nhướng mày, sau đó mỉm cười. Tất cả mọi người đều cười theo. +

Chỉ có Mạt Mạt nhìn thấy ánh mắt anh ta bày tỏ sự khinh miệt đến nhường nào, cứ như thể cô là một con gián cỡ đại vậy. Cô trừng mắt với anh ta, nhấn nút chụp ảnh, lưu giữ lại nụ cười hệt như những kẻ ngốc của đám sinh viên ở đây.

"Mạt Mạt, tôi còn chưa được chụp riêng với cậu bức nào." Phó Phái khó khăn lắm mới thoát khỏi Vương San. Cậu ta giật chiếc máy ảnh trong tay Mạt Mạt, đưa cho Cố Vị Dịch, "Tiểu Dịch, chụp cho tôi vài bức."

Mạt Mạt lập tức liếc nhìn Phó Phái. Tiểu Dịch? Gọi thân thiết thế cơ à?

"Mạt Mạt, chụp cảnh tôi thơm một cái lên má cậu, coi như là quà tốt nghiệp cậu tặng cho tôi có được không?" Phó Phái mặt dày đề nghị.

"Hay tôi đấm cậu một cái, tặng cho cậu cục sưng trên mắt làm quà tốt nghiệp nhé?" Mạt Mạt híp mắt nói.

"Thế thôi đi, cho tôi khoác vai một cái là được rồi." Phó Phái hớn hở chìa tay ra.

"Rốt cuộc hai người có chụp không?" Cố Vị Dịch mất kiên nhẫn, còn nhân tiện trừng mắt với Tư Đồ Mạt.

Tư Đồ Mạt chẳng buồn để ý đến anh ta, nhìn vào ống kính nở nụ cười tươi tắn.

Cố Vị Dịch ngây người trong giây lát. Nụ cười của cô tới một cách đột ngột, quá thuần khiết, quá ấm áp, trong sáng rạng ngời như ánh dương chiếu rọi cả khu rừng.

"Này, anh có biết nút chụp ở đâu không thế?" Tư Đồ Mạt lạnh lùng nói: "Không biết thì phải hỏi, đừng có giấu dốt."

"Mạt Mạt, đó là máy ảnh của cậu ấy đấy." Phó Phái có lòng tốt nhắc nhở.

Mạt Mạt trợn mắt nhìn cậu ta. Đúng là cái đồ ngốc ngếch, bị bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền.

Phó Phái bị cô trừng mắt mà đầu óc mơ hồ, không hiểu chuyện gì. Cậu ta chỉ cảm thấy lạ, sao bầu không khí giữa hai người này cứ bất hòa thế nhi?

Còn chưa tới giờ cơm tối mà Mạt Mạt đã đói sắp xỉu luôn rồi, suốt cả một buổi chiều cùng mọi người tìm bối cảnh chụp ảnh trong khuôn viên trường, cứ như đi đánh trận vậy. Đi bộ nhiều tới nỗi chân muốn gãy đến nơi. Cô thấy phục Vương San sát đất, đi giày cao gót mà tung hoành ngang dọc, không kêu ca lấy một lời, khiến người ta không thể không cảm thán sức mạnh tình yêu thật vĩ đại biết bao!

"Đợi đã, chụp xong ở thư viện thì chúng ta đi ăn nhé." Phó Phái lên kế hoạch.

"Đúng thế, Mạt Mạt, cậu ráng chịu thêm một chút." Vương San cũng lên tiếng.

CÂU CHUYỆN TIẾP TỤC DƯỚI ĐÂY

"Được rồi, tôi không chụp nữa đâu. Mọi người chụp nhanh lên nhé!" Mạt Mạt ngồi bệt xuống bãi cỏ, vẫy tay với mọi người, "Tôi thật sự không cố được nữa, mọi người đưa hết đồ cho tôi đi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm trông đồ."

Cố Vị Dịch đảo mắt qua Tư Đồ Mạt rồi bước đi.

Mạt Mạt bắt đầu thấy bực mình. Anh ta tỏ thái độ kiểu gì vậy? Cứ làm như cô nhõng nhẽo khó chiều lắm ấy. Cô mệt thật đó chứ! Có giống Vương San cố thể hiện cho người mình thích nhìn đâu, việc gì phải là khó chính mình?

Đến lúc ăn tối, Mạt Mạt cúi gằm mặt, ăn một lèo hết ba bát cơm, khiến tất cả mọi người trên bàn ăn đều kinh ngạc.

"Mạt Mạt, ăn chậm thôi. Cẩn thân không nghẹn bây giờ." Phó Phái rót một cốc nước đặt trước mặt cô.

"Không sao, cậu đừng lo cho tôi. Thật sự tôi đói muốn xỉu rồi." Mạt Mạt còn đang bận với tay gắp món sườn xào chua ngọt ở trước mặt A Khắc. Thấy thế, A Khắc vội vàng đặt địa sườn xào ra trước mặt cô. Mạt Mạt cũng không buồn làm khách, cười nói: "Cảm ơn nhé!"

"Không cần đâu." A Khắc ngượng ngùng lắc đầu, cười ngốc nghếch.

"A Khắc, Mạt Mạt là của tôi, không cho phép cậu suy nghĩ lung tung." Phó Phái đột nhiên nói chen vào.

"Cậu câm miệng!" Mạt Mạy mắng một câu, lại vô tình bắt gặp anh mắt lạnh lẽo của Có Vị Dịch. Cô chẳng thèm nể nang gì đáp trả anh ta bằng một ánh mắt còn lạnh lẽo hơn.

Sau khi tiễn Mạt Mạt, Phó Phái liền quay về ký túc xá. Vừa vào cửa, cậu ta đã thấy Cô Vị Dịch đang nằm trên giường đọc sách, "Tiểu Dịch, cậu gửi ảnh cho mình đi."

"Mình còn chưa cho vào máy tính." Cố Vị Dịch không hề rời mắt khỏi cuốn sách.

"Thế bây giờ cho vào luôn đi."

"Đợi đến mai rồi cho vào." Cố Vị Dịch lật sang trang sách khác.

"Mình muốn xem mấy bức ảnh hôm nay chụp chung với Mạt Mạt." Phó Phái huých vào người anh, "Tiểu Dịch, nhanh lên đi." +

"Đừng có gọi mình là Tiểu Dịch nữa." Cố Vị Dịch gập sách lại. Không thể chịu nổi tên tiểu tử này, từ hồi năm nhất đã bắt đầu gọi anh là Tiểu Dịch, phản đối thế nào cũng vô dụng. Bình thường anh chẳng buồn để ý tới cậu ta, nhưng hôm nay, cậu ta lại dám gọi anh như thế trước mặt Tư Đồ Mạt. Lúc đó, rõ ràng anh đã nhìn thấy nụ cười chế giễu thoáng qua gương mặt cô.

"Nếu bây giờ cậu đi cho ảnh vào máy tính thì mình sẽ không gọi cậu như thế nữa." Phó Phái bảo đảm.

"Được, chính cậu nói đấy nhé!" Cố Vị Dịch đứng lên mở máy tính. Dạo này anh rất ít khi ở lại trường, Anh Chàng Đeo Kính đã cài thêm không ít trò chơi trong máy tính của anh khiến nó khởi động chậm hơn rất nhiều.

"Cậu đừng có đứng kè kè sau lưng mình thế." Cố Vị Dịch nói với Phó Phái.

Phó Phái đành phải đi tắm. Cố Vị Dịch từ trước tới nay luôn vô cảm như thế, dường như mọi chuyện đều chẳng liên quan đến anh. Phó Phái cảm thấy mình đặt cho anh biệt hiệu "Tiểu Dịch" là muốn giúp anh trở nên gần gũi, bình dị giống người bình thường hơn một chút, nào ngờ chẳng được tích sự gì cả. Ngay cả Mạt Mạt cũng ghét anh. Lúc Phó Phái đưa cô về trường, trên đường đi cô toàn nói xấu Cố Vị Dịch.

Cố Vị Dịch mở tệp ảnh ra xem. Bức ảnh đầu tiên chính là Tư Đồ Mạt. Có lẽ là ai đó chụp trộm, cô đang ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu xoa bóp đôi chân. Dường như hình bóng cô sắp chạm vào ánh hoàng hôn. Sắc vàng của chiều tà đang nhuộm lên cô. Nhất là những lọn tóc xòa xuống cùng với hàng lông mi kia, chúng dường như đang nhảy nhót trong tia nắng cuối chiều. Đằng sau cô là bãi cỏ xanh biếc cùng chiếc bóng dài thanh cao. Ừm... Cô gái này cũng ăn ảnh đấy chứ! Tóm lại, chỉ một câu thôi, kỹ thuật của người chụp bức ảnh này quả là tuyệt đỉnh.

Anh nhấp vào bức ảnh tiếp theo, là ảnh chụp cô và Phó Phái. Hai người đang cười như hai tên ngốc vậy.

Bức tiếp theo là Phó Phái và bạn học của cô.

Bức tiếp theo là A Khắc, Phó Phái và bạn học của cô.

Bức tiếp theo...

Anh phát hiện, ảnh chụp cô không nhiều. Chẳng lẽ còn ở trong máy của người khác sao?

Cố Vị Dịch nhìn màn hình, nói: "A Khắc, mình gửi những bức ảnh hôm nay chụp cho cậu. Cậu gửi những bức ảnh trong máy cậu cho mình nhé."

Giọng nói của A Khắc truyền qua vách ngăn giữa hai chiếc bàn, "Ừ, được."
Nếu phải hình dung về cuộc sống của năm cuối đại học thì chỉ có một câu thôi: Thừa sống thiếu chết, sống trong sợ hãi. +

Có một hôm, Mạt Mạt đọc được câu nói này: "Bước đi trên con đường của người khác, khiến người khác không còn đường để đi." Cô luôn cảm thấy đằng sau những câu chuyện cười bao giờ cũng mang theo chút buồn man mác. Rốt cuộc là ai đã bước đi trên con đường của cô, dể cô không còn đường mà đi thế này?

Chẳng biết có phải tất cả sinh viên năm cuối đều có cảm giác này không, hay chỉ một mình Mạt Mạt cô cảm thấy thế. Một tương lai mờ mịt cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô, không thể tưởng tượng nổi ba, bốn tháng sau cô sẽ như thế nào. Cô của lúc ấy ra sao? Mỗi ngày chen chúc trên chiếc xe buýt chật chội như những con cá sardine bị đóng hộp, buối tối lại quay về căn phòng thuê chật chội để ngủ cho qua ngày? Hay cô vẫn chưa tìm được việc làm, quay về quê chờ người nhà sắp xếp cho một công việc với các cuộc xem mắt dưới ánh nhìn chế nhạo của chúng bạn?

"Mạt Mạt, cậu nhận được ảnh Phó Phái gửi chưa?" Vương San bước tới hỏi, cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của Mạt Mạt.

"Chưa thấy đâu. Mấy hôm nay mình không liến lạc gì với cậu ta." Mạt Mạt nói.

"Vậy cậu cho mình số điện thoại đi, để mình tự đi hỏi anh ấy." Vương San nói.

Mạt Mạt do dự một lúc, nhưng vẫn đưa số điện thoại của Phó Phái cho Vương San. Một cô gái có thể tiến tới bước này như cô ấy, cũng coi như dũng khí ngút trời rồi. Là một người bạn, cô chỉ có thể đứng bên cạnh chúc phúc cho cô ấy mà thôi. Chưa biết chừng hai người họ có thể thành đôi cũng không ai biết trước được.

Lúc này Mạt Mạt không thể lường trước tương lai có một ngày, cô hoàn toàn hối hận vì chút mềm lòng trong những giây do dự của ngày hôm nay. Học kỳ trước, trước khi về nhà, Mạt Mạt đã tiện tay nộp hồ sơ xin việc vào một công ty. Đột nhiên phía công ty đó lại gọi điện bảo cô ngày mai đi phỏng vấn. Nhưng nghe qua điện thoại, Mạt Mạt cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm. Thời gian phỏng vấn là tám gờ sáng mai, địa điểm thì vô cùng hẻo lánh. Từ lúc nhận cuộc điện thoại đó cho tới giờ, cô vẫn đang suy xét xem có nên đi hay không. Cô lên mạng tra địa chỉ công ty đó mới biết nó ở ngay gần trường của Phó Phái, thế nên quyết định gọi điện cho cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro