chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được. Cô đợi tôi." Cố Vị Dịch nói sau đó ông nghe điện thoại truyền tới âm thanh loạt soạt tìm đồ, "Cho tôi số điện thoại của cô." +

Mạt Mạy vừa đọc số xong đã nghe thấy âm thanh ngắt máy "cạch" từ đầu bên kia.

Cô cất điện thoại, định co đầu gối lại để ôm chân, nhưng vừa chạm tay vào đã cảm thấy rất đau, đành phải từ bỏ. Cô không dám nhìn vết thương trên chân của mình, chỉ biết thất thần đưa mắt hướng ra xa xăm.

Cố Vị Dịch bắt một chiếc xe ngoài cổng trường, vội vàng tới địa chỉ mà Tư Đồ Mạt nói. Nơi ấy ở ngày gần trường anh, chiếc taxi nhanh chóng đi đến con đường đó. Anh nói lái xe giảm tốc độ, từ từ tìm kiếm bóng hình cô.

Từ xa Cố Vị Dịch đã trông thấy Tư Đồ Mạt. Anh cứ cho rằng mình sẽ nhìn thấy một cô gái nhỏ nước mắt giàn giụa như mưa cơ, không ngờ cô chỉ lặng lẽ ngồi đó cắn môi, đôi mắt hơi sưng, giọt nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt kia lại nhất định không chịu rơi xuống.Anh khẽ nhíu mày. Đầu gối cô bị xây xước chảy cả máu, vết thương khá rộng, trang phục trên người cũng trở nên lôi thôi, nhếch nhác. +

Đột nhiên, anh cảm thấy trong lòng ngột ngạt vô cớ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Vị Dịch bước xuống từ chiếc xe taxi kia, Mạt Mạt có cảm giác, anh giống như thiên sứ mà ông trời phái xuống. Anh đứng trước mặt cô, áo trắng tinh, quần jean, giày thể thao năng động. Dưới ánh nắng, anh như được một vầng hào quang chiếu rọi. Chiếc bóng đổ dài đằng sau giống như đôi cánh thiên sứ. Đương nhiên, hình ảnh sẽ trở nên tuyệt mỹ hơn nếu đôi mắt của vị"thiên sứ" này không trừng lên như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Cố Vị Dịch đưa tay ra kéo Tư Đồ Mạt. Cô mượn lực tay anh từ từ đứng dậy. Vết thương trên chân và tay khiến cô khẽ kêu một tiếng.

Cố Vị Dịch buông bàn tay đang nắm lấy tay cô, dùng cả hai tay để đỡ, "Bám chắc vào."

Mạt Mạt còn chưa kịp phát ứng đã bị anh bế lên. Cô hô lên một tiếng rồi vội vàng chòng tay ôm lấy cổ anh. Anh cẩn thận đăng cô vào trong xe taxi, sau đó lại đi vòng sang bên kia, nói với tài xế: "Bác tài, cho tôi đến bệnh viện gần đây nhất."

Tài xế vừa khởi động xe vừa tò mò hỏi: "Cô bé à, sao lại để bị thương thế?"

Mạt Mạt cố gượng cười, "Bị người ta giật mất túi, còn bị kéo lên vài mét ạ."

"Như thế mà còn không khóc?" Cô bé dũng cảm thật đấy!" Tài xế một tay xoay vô lăng, tay kia còn hướng ra sau giơ ngón cái tán thưởng cô.

Cố Vị Dịch nhìn dáng vẻ cố gắng gượng cười cùng đôi chân rớm máu của cô qua gương chiếu hậu, không nhịn được cau mày. Anh lấy hộp khăn giấy trước mặt tài xế đưa ra ghế sau cho Tư Đồ Mạt, "Lau máu trên chân cô đi."

"Ừm, cảm ơn." Mạt Mạt nhận lấy khăn giấy, đặt sang chỗ trống bên cạnh.

Cố Vị Dịch thấy cô chẳng có động tĩnh gì, hỏi: "Không lâu à?"
Mạt Mạt thầm rủa trong lòng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, nói: "Không cần đâu." +

"Không lau lát nữa máu chảy xuống sàn xe của người ta thì sao?" Cố Vị Dịch nặng lời hơn. Đôi chân không ngừng chảy máu của Mạt Mạy khiến anh khó chịu vô cùng. Hơn nữa, bị máu che hết thế kia, anh hòan tòan không thấy được vết thương của cô nặng nhẹ thế nào.

"À, không sao. Thật đấy!" Tư Đồ Mạt vội càng cất lời.

Cô muốn lau hết máu trên chân mình bôi vào mặt cái tên Cố Vị Dịch kia. Tức chết mất thôi! Thế mà lúc này cô còn cho rằng anh ta là người tốt.

"Lấy đi, cô cứ chần chừ làm gì?" Cố Vị Dịch đợi mãi không thấy cô có hành động gì, lại giục.

"Sao anh phiến phức thế? Tôi bị chứng sợ máu, lâu thế nào được?" Mạt Mạt hét lên. Từ trước tới này, cô chưa bao giờ có dáng vẻ õng ẹo, mềm yếu, nên nếu có thể, cô sẽ không chỉ động nói ra chứng bệnh này. Cố Vị Dịch không ngờ tới điều này. Anh bèn nói với tài xế, "Bác tài, phiền bác dừng xe bên đường một lát." Anh mở cửa xe bước xuống, sau đó ngồi vào ghế sau.

Mạt Mạt sửng sốt. Chẳng lẽ vừa mới mắng anh ta phiền phức một chút mình đã bị ăn đòn sao?

Cố Vị Dịch rút vài tờ trong hộp khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau vết máu trên chân Mạt Mạt. Anh thấy chân cô dần lộ ra từng lớp da bị cào rách, không chỉ vì máu làm mờ đi vết thương mà còn cả bụi đường bám đầy vào đó nữa. Lửa giận trong lòng anh lại bốc cao ngút trời.

Mạt Mạt gượng gạo ngồi đó, không dám nhìn động tác của anh. Cô chỉ thấy đỉnh đầu anh hơi cúi xuống, thì thoảng lại cử động. Mới thế thôi mà tim cô đã đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài rồi.

Cố Vị Dịch đứng một bên quan sát y tá rửa vết thương cho Tư Đồ Mạt. Dung dịch cồn vừa mới chảy lên chân, khuôn mặt cô đã nhăn nhó không khác gì một chú chó SharPei* đáng thương.

Cố Vị Dịch phải cố gắng lắm mới nhịn được cười, đi tới muốn nắm tay cô, "Cô cứ nắm tay tôi đi."

Mạt Mạt liền gạt ra, "Ai thèm nắm tay anh!" Đúng là đồ thần kinh, tuy tay cô không chảy máu nhưng cũng bị xước đã, chạm vào vẫn đau chứ.

Cố Vị Dịch chẳng biết làm thế nào. Xem ra, cô nàng Tư Đồ Mạt này vẫn còn tức giận chuyện lúc nãy trên taxi.

Lúc ngồi trên xe, tài xế nói cô gái này cũng coi như may mắn lắm rồi, không gặp phải chuyện gì khác nữa. Nghe tới đây, Mạt Mạt thoáng khựng người. Bấy giờ cô mới nghĩ tới chuyện rất có thể mình không chỉ mất của mà còn bị cướp sắc. Anh cảm nhận được rõ ràng cơ thế cô khẽ run. Hóa ra cô cũng biết sợ. Anh vờ như vô tình nói với bác tài: "Ăn cướp người ta cũng có mắt nhìn đấy." Quả nhiên, Tư Đồ Mạt vì lửa giận ngút trời mà hoàn toàn quên đi cảm giác sợ hãi. Bây giờ chắc vẫn còn đang tức giận anh.

Không nắm thì thôi, Cố Vị Dịch khẽ nhún vai, đi ra ngoài gọi điện cho Phó Phái rồi tiện thể mua lấy mấy bịch giấy ướt. Lúc quay lại, anh đã thấy Tư Đồ Mạt cởi áo khoác ngoài, y tá đang bôi thuốc lên tay cho cô. Hóa ra cô còn bị thương cả khuỷu tay nữa.
"Phó Phái nói cậu ấy sẽ tới ngay." Anh vừa mở bịch giấy ướt vừa nói. +

"Ừm." Cô thoáng nhăn mặt. Thuốc gì thế không biết, đau chết đi được.

"Thoa thuốc xong rồi, lát nữa tôi quay lại tiêm thêm một mũi là được." Y tá đẩy xe thuốc rời khỏi.

"Lau mặt đi." Cố Vị Dịch đưa cho cô một tờ giấy ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro